Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 303: Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết



Nhà của Tưởng gia là một cái nhà cổ nhưng cơ sở vật chất ở bên trong lại rất hiện đại, nhưng sự kết hợp còn tài tình hơn, vừa giữ gìn được phong cách cổ kính mà vẫn đảm bảo được sự tiện lợi và thiết thực.

Đừng nhìn người Tưởng gia rất nhiều, nhưng bởi vì trước đây là một Vương phủ, không phải chỉ là một loại biệt thự không tồi, giữa các viện với nhau còn chưa chắc đã gặp được mặt nhau trong mấy tháng, mà trưởng bối Tưởng gia vẫn còn rất khoẻ mạnh, mặc dù Tưởng Thanh Vũ là gia chủ nhưng cũng không ở tại chủ viện, cho nên Thẩm Hạo Nam cũng theo Thẩm Hạo Nguyệt và những người khác sống ở Đông viện.

Đông viện không lớn, cũng không xa hoa, rất không phù hợp với thân phận của một nhà gia chủ, nhưng mà nơi này rất sạch sẽ, trang trí cũng rất ấm áp, rất có hương vị gia đình.

Thẩm Hạo Nam ở phía bắc của sân, ánh sáng không tệ, có lẽ sau này Sở Du Ninh cũng phải sống ở đây cùng với Thẩm Hạo Nam.

Sở Du Ninh đi theo phía sau Thẩm Hạo Nam, trước tiên hắn tới nhà chính gõ cửa, thấy không có ai thì sau đó liền kéo Sở Du Ninh đi vào trong phòng. Nhìn qua trong hắn rất vui vẻ, bàn tay nắm lấy Sở Du Ninh nóng hầm hập, giống như có thể làm bỏng được làn da của cô, nếu như không phải đã biết hắn là dị năng giả hệ bóng tối có lẽ Sở Du Ninh cũng phải nghi ngờ hắn trộm dùng lửa để đốt cô.

Vừa vào cửa Thẩm Hạo Nam đã “Rầm” một tiếng đè Sở Du Ninh ở trên cửa rồi hôn lên, Sở Du Ninh nhướng mày, không chống cự nhưng cũng không hùa theo.

Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của Thẩm Hạo Nam, hắn càng ngày càng kích động, kích động tới mức hô hấp cũng không đều, tay bắt đầu run rẩy, cho đến khi… âm thanh của Thẩm Hạo Nguyệt vang lên ở trong viện.

“Hạo Nam?”

Động tác của Thẩm Hạo Nam khựng lại, nhưng vẫn chưa thả Sở Du Ninh ra. Sở Du Ninh cũng không quan tâm, dù sao cô cũng chẳng sợ mất mặt, người ở bên ngoài cũng chẳng phải chị của cô.

“Hạo Nam!” Giọng của Thẩm Hạo Nguyệt càng ngày càng gần, Sở Du Ninh cảm nhận được cô ta đang đứng ở trước cửa.

Cuối cùng không có biện pháp nào, Thẩm Hạo Nam chỉ có thể buông Sở Du Ninh ra rồi mở cửa: “Chị…” Hơi thở của hắn có chút không ổn định.

Thẩm Hạo Nguyệt sững người, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Hạo Nam, lại nhìn đôi môi sưng đỏ của Sở Du Ninh: “Phụt!” Thẩm Hạo Nguyệt cười: “Vội như thế sao?” Nói rồi nhìn về phía Sở Du Ninh và vươn tay: “Sở tiểu thư, xin chào, nghe danh đã lâu, tên tôi là Thẩm Hạo Nguyệt.”

Sở Du Ninh cũng thoải mái hào phóng vươn tay: “Tưởng phu nhân, xin chào.”

“Sao lại gọi Tưởng phu nhân làm gì, cứ theo Hạo Nam gọi chị là được rồi.” Thẩm Hạo Nguyệt tò mò nhìn chằm chằm mặt Sở Du Ninh: “Trách không được, thật sự quá đẹp.”

Sở Du Ninh cẩn thận nhìn đôi mắt Thẩm Hạo Nguyệt, nơi đó không hề có một chút trào phúng nào, cũng không có sự lấy lệ cho qua, đôi mắt tràn đầy chân thành, Sở Du Ninh cũng cười: “Cảm ơn đã khen, Tưởng phu nhân cũng rất đẹp, nét đẹp làm người ta rất thoải mái.”

Thẩm Hạo Nguyệt mảnh mai yếu ớt, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cô ta có một đôi mắt dịu dàng như nước, giống như có thể bao dung tất cả, cuối cùng Sở Du Ninh cũng hiểu vì sao Tưởng Thanh Vũ yêu cô ta sâu sắc như vậy, đây là một người phụ nữ rất dễ dàng làm người ta buông bỏ đề phòng.

Bởi vì có liên quan đến Tưởng Thanh Vũ nên Thẩm Hạo Nguyệt đã từng nghe rất nhiều lời khen hoa hòe lòe loẹt, nhưng mà… lời Sở Du Ninh nói lại làm cho cô ta cảm thấy thoải mái nhất, rất chân thành, cũng rất thực tế.

“Hôm này là lần đầu tiên cô tới Tưởng gia, vốn nên là cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm quây quần bên nhau, nhưng mà thấy hai người tàu xe mệt nhọc cần phải nghỉ ngơi, nên chị đành tự chủ trương đẩy sang ngày mai. Tối nay chị sẽ tự mình xuống bếp, ba người chúng ta ăn đơn giản một bữa, nói chuyện tán gẫu một chút.”

Sở Du Ninh cười gật đầu: “Được.”

Thẩm Hạo Nguyệt nắm lấy tay Sở Du Ninh vào trong nhà ngồi xuống: “Thật ra cũng không có gì ghê gớm cả, mọi người cùng nhau ngồi tâm sự, trò chuyện nhận người, dù sao thì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đụng phải những cái không vừa mắt thì không để ý là được.”