Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 307: Đấu súng



“Thẩm Hạo Nam, cậu và con tiện nhân này làm nhục ông ngoại của tôi, tôi nhìn Thẩm gia mấy người đây là không muốn lăn lộn nữa đúng không!” Người đàn ông cầm đầu nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Nam hung tợn nói.

Sở Du Ninh hơi híp mắt, tiện tay lấy một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo ở bên hông, vung tay một cái, hai viên đạn năng lượng lặng yên không một tiếng động b.ắn ra, trực tiếp bắn nát hai xương bánh chè của người đàn ông đó.

“Bùm!” Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì đã quỳ xuống đất, trên mặt vẫn còn vẻ mờ mịt, qua hai giây sau mới hét thảm thiết một tiếng “A!”.

Đám người tới hưng sư vấn tội cũng ngốc luôn, không nghĩ tới ả đàn bà Sở Du Ninh này lại dám làm như vậy, nhưng chủ yếu chính là người đàn ông cầm đầu có dị năng cao nhất trong đám người này, sơ kỳ cấp 7, người bình thường đâu phải là đối thủ của hắn.

Dị năng của Thẩm Hạo Nam cao hơn hắn nhưng mà người Thẩm gia còn phải dựa vào Tưởng gia cho nên Thẩm Hạo Nam cũng không dám thật sự nổi lên xung đột với người Tưởng gia, nhưng mà… ả đàn bà dựa vào việc bán thân để lấy lòng đám đàn ông này thế mà lại dùng một khẩu súng lặng yên không một tiếng động phế đi hai chân của tam thiếu gia Tưởng gia! Điều này không khoa học!

Đừng nói tới bọn họ đến chính Sở Du Ninh cũng có chút kinh ngạc, cô vốn dĩ chỉ là muốn hù dọa hù dọa bọn họ, dù sao thì cô cũng biết tam thiếu gia của Tưởng gia là dị năng giả cấp 7, đường đường là dị năng giả cấp 7 chẳng lẽ lại không cản được hai viên đạn nho nhỏ sao? Cho nên…

Khẩu súng K đưa cho này… cuối cùng là như nào vậy!

Tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng Sở Du Ninh cũng không sợ, một tên dị năng giả cấp 7 mà thôi, phế rồi thì là như thế đi! Sở Du Ninh lạnh lùng cười: “Phát bắn thứ nhất là do anh gọi tôi là tiện nhân, còn phát súng thứ hai… là do anh uy hiếp người đàn ông của tôi!”

Dứt lời Sở Du Ninh lại lần nữa giơ súng lên chĩa súng ở đỉnh đầu của từng người, dọa bọn họ vội vàng trốn ra phía sau: “Ngại quá, bây giờ Thẩm gia cũng không chỉ có mỗi quan hệ thông gia với Tưởng gia, cũng là có quan hệ với Sở gia chúng tôi, nếu như Tưởng gia không có bản lĩnh bảo vệ hai người bọn họ thì cũng không có nghĩa Sở gia chúng tôi cũng không có bản lĩnh đấy. Người dám uy hiếp người đàn ông của tôi còn chưa sinh ra đâu!”

Dứt lời họng súng của Sở Du Ninh chỉ thẳng vào tam thiếu gia Tưởng gia, tay kéo cò, miệng còn phối hợp “Bùm!” một tiếng, dọa tam thiếu gia Tưởng gia run rẩy.

Dị năng của tam thiếu gia Tưởng gia nếu như đã có thể lên được cấp 7 thì tất nhiên cũng đà gặp qua nhiều mưa to gió lớn, nhưng mà như này quá đột ngột, thậm chí cho đến bây giờ đầu óc hắn vẫn đang trống rỗng, hắn đã dựa vào dị năng hô mưa gọi gió lâu như vậy, nhưng bây giờ, hắn… bị phế?

Chờ tới khi thật vất vả hắn mới phản ứng lại, thì đôi mắt đỏ ngầu, gào rống muốn trả thù thế nhưng lại phát hiện ra trên người mình một tia dị năng cũng đã không còn, tam thiếu gia Tưởng gia ngốc luôn: “Dị năng của tôi đâu? Dị năng của tôi đâu?”

Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia kinh ngạc, dị năng đâu cái gì, cô cũng đâu biết!

Thì ra, khẩu súng mà tiến sĩ K đưa cho cô cũng không phải khẩu súng bình thường, dị năng giả trúng đạn sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lượng trong viên đạn, cuối cùng dẫn tới mất khống chế dị năng.

“A!” Tam thiếu gia Tưởng gia điên thật rồi, hắn không dám nghĩ rốt cuộc mình đã bị làm sao vậy.

“Sao lại thế này!” Ngoài cửa vang lên giọng nói uy nghiêm của Tưởng Thanh Vũ.

“Đại ca… Đại ca, dị năng của tôi bị con tiện nhân này phế rồi!” Nhìn thấy người trụ cột tam thiếu gia Tưởng gia lập tức khóc rống thất thanh.

Tưởng Thanh Vũ vừa nghe thì sửng sốt, bước vài bước đi tới trước mặt tam thiếu gia Tưởng gia, vừa cúi đầu nhìn thì sắc mặt trầm xuống: “Chuyện này là như thế nào?”

“À…” Sắc mặt Sở Du Ninh bình thản: “Em trai này của anh mang theo một đống đàn ông xông vào sân của vợ anh muốn làm chuyện bậy bạ, nên tôi cản lại.”

“Cô nói láo!” Mấy người đàn ông Tưởng gia vội vàng gào lên giận dữ.

“Vậy các người nói xem… một đám đàn ông các người hùng hùng hổ hổ đá cửa xông vào là muốn làm cái gì? Trên cửa vẫn còn có dấu chân của tam thiếu gia Tưởng gia đấy!” Sở Du Ninh vân đạm phong khinh cười: “Cũng may tôi và Hạo Nam ở nhà, nếu không…”