Điều này liền đưa cô quay trở lại vấn về trước kia, những thây ma vẫn còn khả năng tìиɦ ku͙ ƈ….. Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Sở Du Ninh nhìn ngó thăm dò xong cảm thấy nơi này là nơi thị phi, thật sự không nên ở lâu, có quỷ mới biết nếu bị cao cấp thây ma gặp được thì có thể biến thành nữ thây ma trí tuệ tiếp theo hay không.
Lòng bàn chân Sở Du Ninh như bôi chất nhờn, tìm phương hướng một thành phố bên cạnh gần với căn cứ Cao Dương, nơi đó tuy không có cửa hàng xa hoa, nhưng có một cái siêu thị nhỏ, siêu thị hai tầng, phía dưới bán đồ phía trên là nhà ở, tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng dọn dẹp một chút cũng có thể ở.
Đáng tiếc, bởi vì sát gần bên cạnh thành phố, nên bị người ta cướp hết không khác biệt lắm, cũng may cô thông minh chuẩn bị chút đồ ăn cùng với đồ dùng
trên giường để trở về.
Nhưng điều Sở Du Linh không biết chính là, thời điểm cô tiến vào thì thây ma cao cấp đang vội vàng cùng nữ thây ma trí tuệ đại chiến 300 hiệp, cho nên không phát hiện ra cô, nhưng thời điểm cô lái xe mang theo đồ dùng ra thây ma cao cấp đang ngẩn người, tất nhiên điều đầu tiên là phát hiện ra cô.
thây ma cao cấp đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt lạnh như băng vậy mà lại xuất hiện một tia vui mừng. Hình bóng anh thoát một cái biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại đã ở phía sau Sở Du Ninh.
Cảm giác được phía sau có điểm không thích hợp Sở Du Ninh cũng chưa dám quay đầu lại, thoát một cái biến thành hạt cát rơi xuống đất.
Một trảo của thây ma cao cấp lại rơi vào khoảng không, mờ mịt nhìn khoảng trống trong lòng bàn tay, sau đó phẫn nộ gào thét lên. Cẩn thận mà nghe, vậy mà âm thanh kia còn mang theo một chút ủy khuất.
Sở Du Ninh thật vất vả mới trấn an trụ vững được thần kinh, lúc này mới bắt đầu tự hỏi vì sao mà hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, hắn không phải là dị năng hệ tinh thần sao? Dị năng hệ tinh thần còn có thể dịch chuyển tức thời sao?
Sở Du Ninh cảm thấy điều này còn cần phải tìm hiểu một chút, miễn cho về sau khi đối mặt với hắn cô chết như thế nào cũng không biết. Nghĩ vậy cô lăn xa ra chút, xác định khoảng cách cũng đủ an toàn với biến đổi quay trở lại.
Sở Du Ninh vừa hiện thân thây ma cao cấp đã muốn lại đây, cô vội vàng vươn tay “Chờ một chút!” Không nghĩ tới thây ma cao cấp thật sự là dừng lại khi nghe lời cô nói. Ánh mắt Sở Du Ninh hơi hơi lóe lên “Anh…..” Tầm mắt cô nhìn xuống phía trên cốp xe “Giúp tôi đem mấy thứ này mang lên trên lầu đi.” Cô thử nói.
thây ma cao cấp nghĩ nghĩ, thật sự là mang đi.
Điều thật thật sự là vui mừng ngoài ý muốn, Sở Du Ninh nhìn thây ma cao cấp ngoan ngoãn một chuyến lại một chuyến, cho đến khi đem đất cả đồ đạc đều thu dọn xong mới lại đứng ở trước mặt cô.
Sở Du Ninh hơi hơi mỉm cười “Đi lên đi!” Nói xong đi trước đi tới phía trên lầu.
thây ma cao cấp ngốc ngốc nhìn bóng dáng Sở Du Ninh, thế mà thật sự đi theo sau.
Thấy thây ma cao cấp vẫn luôn lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, Sở Du Ninh nghĩ nghĩ “Anh có muốn biết vì sao tôi lại không từ mà biệt không?”
Ánh mắt thây ma cao cấp lóe lên, tùy không trả lời nhưng Sở Du Ninh biết cô đoán đúng rồi, cô nhìn hắn hơi hơi mỉm cười “Bởi vì tôi biết anh đã tìm được người anh yêu rồi, cho nên tôi cũng nên đi thôi!”
thây ma cao cấp vừa nghe xong không khỏi nóng nảy, hắn gầm nhẹ một tiếng.
“Tôi biết anh cũng có ký ức khi còn là con người, một khi đã như vậy liền hãy đối xử tốt với cô ấy, không cần tam tâm nhị ý!” Sở Du Ninh có ý đồ giảng đạo lý với hắn.
“Rống!” thây ma hét lớn một tiếng, một trảo đã bắt được cánh tay Sở Du Ninh, hắn cũng không có dùng quá sức, nhưng trảo vẫn rất vững chắc.
Tốt thôi…. Cô thừa nhận cô bắt nạt thây ma không phải người, toàn tâm toàn ý gì đó, ở trong nhân loại cũng trở thành trò cười.
Sở Du Ninh đẩy hắn một cái “Tôi không chia sẻ đàn ông với những thây ma khác!”
Trong mắt thây ma hiện lên một tia mờ mịt, dường như không biết lời cô nói có ý tứ gì.
“Đừng giả vờ không hiểu với tôi!” Sở Du Ninh trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái. Tốt thôi… Cô cũng phải thừa nhận cô ở trước mặt thây ma này thực sự được thả lỏng, không cần suy xét quá nhiều, cũng không cần phải lúc nào cũng phải diễn kịch.
thây ma cao cấp cúi đầu nhìn thoáng qua có chút buồn bã ỉu xìu, còn… có chút đáng yêu nho nhỏ.