Cuối cùng Sở Du Ninh thật sự lên không được thây ma cao cấp mới cảm thấy mỹ mãn ôm cô đã ngủ, thể xác và tinh thần mệt mỏi khiến Sở Du Ninh cũng không phát hiện ra, thây ma không cần ngủ vậy mà cũng có thể ngủ rồi.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa liền đối diện với một đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn như vậy so với người thật sự không có gì khác nhau hết…
“Diệp…… Thần…..” Đột nhiên thây ma cao cấp gian nan nói ra từng chữ từng chữ một.
Làx tìиɦ thật sự có hiệu quả như vậy sao…. Vậy mà hắn có thể nói…..
Diệp Thần nói xong vẻ mặt mong chờ nhìn Sở Du Ninh, Sở Du Ninh há miệng thở dốc: “Anh….. Gọi tôi là Ninh Ninh đi!”
Sở Du Ninh cũng không có nói cho hắn tên đầy đủ, cô muốn lấy một chút khác biệt này tỏ vẻ mình băn khoăn, cô có thể băn khoăn vì cái gì đây…. Đương nhiên là bạn gái của Diệp Thần?
“Ninh….. Ninh…..” Diệp Thần ngây ngốc lặp lại.
Tốt thôi! Lấy chỉ số thông minh hiện tại của hắn nghe còn không hiểu, nhưng không quan trọng, không chừng về sau lúc nào hắn có thể sẽ hiểu.
Diệp Thần muốn mang Sở Du Ninh quay về cao ốc, nghĩ đến ở cao ốc còn có bạn gái của Diệp Thần Sở Du Ninh ngầm đồng ý yêu cầu của hắn, ngay sau đó hai người dịch chuyển tức thời một cái liền trở về cao ốc.
Quá tiện lợi! Sở Du Ninh lôi kéo cổ tay áo che dấu kích động của chính mình, trong lòng càng có nhiều ý tưởng dành thắng lợi, mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào cô cũng phải đem hắn cột lại bên người! Đương nhiên, điều này cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Diệp Thần trở về chính là vì cho bạn gái ăn cơm. Sở Du Ninh thấy hắn từ trong lồng sắt lôi ra một người đàn ông còn thoi thóp thở, kéo một chân đi đến phía thây ma đã hư thối.
Cô nhìn thấy như vậy, không có vì việc đồng loại trở thành đồ ăn của thây ma mà có một chút áy náy phẫn nộ nào. Mặc kệ việc người săn gϊết thây ma để lấy tinh hạch, thì vẫn là thây ma ăn người, chẳng qua chính là một chuỗi đồ ăn mà thôi. Chính bản thân Sở Du Ninh có thể sống sót đã không tồi, nhưng không có dư thừa sức lực trách trời thương dân.
Nhưng khi nhìn đến mặt người đàn ông kia ánh mắt Sở Du Ninh hơi hơi lóe lên, a hoá ra là người quen cũ. Người quen cũ kia dường như cũng thấy được Sở Du Ninh, lập tức kích động đến vặn vẹo, không chỉ có như thế hắn còn ra sức gào rống. Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn nhìn bên trong miệng lớn của hắn, bên trong vậy mà không có đầu lưỡi.
Người này xem như là trợ thủ đắc lực nhất của Cao Dương, đã từng bởi vì xem thường Sở Du Ninh mà làm cô khổ sở, thậm chí hắn còn dùng toàn lực thúc đẩy hợp tác cùng với căn cứ sát cạnh. Hắn thường ngày đứng nhìn với một bộ dạng tư thái cao ngạo khinh bỉ cô, kỳ thật còn không phải thèm muốn cơ thể cô nên bất mãn Cao Dương độc chiếm cô sao.
Biểu tình Sở Du Ninh lạnh như băng, giống như là cơ bản không nhìn thấy hắn, so sánh cùng với hắn vẫn là bạn gái trong phòng đóng lại kia có thể hấp dẫn ánh mắt cô hơn.
Người đàn ông ra sức duỗi tay về phía Sở Du Ninh, lại cơ bản không lay động được động tác của Diệp Thần, mà bạn gái sớm đã nhìn hắn chảy nước miếng, ngay khi Diệp Thần ném người đàn ông vào trong phòng kia, bạn gái đột nhiên nhảy lên cắn một ngụm vào cổ hắn, máu tươi đột nhiên phun ra, mà hắn lại chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, cho đến khi không còn thở nữa, một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Nhưng mà lực chú ý của Sở Du Ninh vẫn ở trên người bạn gái. Thật sự là thây ma cấp thấp nhất, mặt đầu đã thối rữa hơn phân nửa, có chỗ còn thấy cả xương, xương cốt đen nhanh dính chất lỏng màu xanh lục, tanh tưởi tràn ngập toàn bộ phòng.
Nghĩ lại mà lòng người cũng thổn thức, cơ bản cô ở căn cứ của tiểu đội, tuy rằng muốn thỏa mãn tất cả đàn ông trong đội, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống. Nhưng sau khi về bên cạnh người yêu cuối cùng lại rơi vào kết cục này, đáng sợ nhất vẫn là Diệp Thần chỉ vô tình, hắn cũng không nghĩ sẽ hại cô thành như thế, nhưng thế sự là vô thường.
Sở Du Ninh cũng không khỏi suy nghĩ không biết có nên yên tâm không, nhưng…. Như người uống nước ấm lạnh tự biết, Sở Du Ninh làm sao có thể biết cô muốn cuộc sống như thế nào, tựa như lúc trước Lý Nhiên bảo cô làm trợ thủ cho giáo sư Lý, những gì cô cho rằng tốt cũng chỉ là cho ấy cho rằng mà thôi.