Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ bày đồ ăn ra bàn rồi quay người trở lại phòng bếp, lôi ra một vò Trúc Diệp Thanh cất dưới gầm bếp, từ tủ chén lấy ra hai chung rượu bằng sứ trắng, đem tất cả trở lại đặt trên bàn. Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp cùng Lạc Cần Chương vẫn ngồi đối diện, thần thái hai người không khác gì lúc nãy, rất ăn ý mà duy trì trạng thái "ngươi không nhìn ta, ta không nhìn ngươi". Tạ Hộ bày biện dụng cụ ăn cua trước mặt hai người, sau đó rót cho Lạc Cần Chương một chén rượu, hai tay dâng lên kính cẩn nói: "Ngoại tổ thỉnh dùng."
Lạc Cần Chương gật đầu, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, giương mắt nhìn Tạ Hộ và Thẩm Hấp. Ông thấy Tạ Hộ lấy một con cua đỏ rực, cầm kéo nhỏ để ăn cua, động tác thành thạo gỡ thịt cua cho Thẩm Hấp, tách gạch cua và thịt cua đặt trên một cái đĩa, sau đó cắt càng cua lấy thịt bên trong ra. Thẩm Hấp giống như đã tập mãi thành thói quen, gắp cho Tạ Hộ một đũa cua thịt đút nàng ăn trước. Tạ Hộ có chút ngượng ngùng, dùng ánh mắt cảnh cáo phu quân, Thẩm Hấp lại làm như không thấy, một hai phải đút cho nàng ăn trước một miếng, Tạ Hộ bất đắc dĩ đành phải há miệng đón lấy.
Lạc Cần Chương coi bộ cũng rất thích ăn cua, cho nên trong phòng bếp mới có thể để đầy đủ dụng cụ ăn cua như vậy. Tạ Hộ gỡ xong một con cua cho Thẩm Hấp, quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Cần Chương, sau đó tự giác lấy một con khác gỡ thịt cho lão nhân gia. Khi Tạ Hộ đem một đĩa thịt cua tràn đầy đưa đến trước mặt Lạc Cần Chương, lão nhân gia có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng cũng không nói gì.
Thẩm Hấp ngoại trừ ngẫu nhiên gắp đồ ăn cho Tạ Hộ, đại đa số thời điểm đều vùi đầu ăn cua. Lạc Cần Chương cũng vậy, bất quá chỉ non nửa canh giờ, hai người liền một hơi ăn bảy tám con cua.
Một bữa cơm trưa ăn xong, Thẩm Hấp và Lạc Cần Chương ngay cả một câu cũng không thốt ra. Không khí giữa hai người vô cùng ngượng nghịu không giống như hai tổ tôn. Hai người họ không nói lời nào khiến Tạ Hộ cũng không dám lên tiếng, thẳng đến khi chung rượu của Lạc Cần Chương đã được uống cạn thì Tạ Hộ mới mở miệng nói với Thẩm Hấp: "Phu quân, trên tay của thiếp dính nước cua, chàng hãy rót một chung rượu cho ngoại tổ đi!"
Thẩm Hấp lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng giơ tay lên cho hắn coi, xác thật không thích hợp thay người rót rượu. Thẩm Hấp nhìn thoáng qua Lạc Cần Chương, thấy lão nhân gia không nói gì thêm, liền đứng lên đi đến bên cạnh bàn cầm lấy bầu rượu rót cho Lạc Cần Chương một chung rượu đầy.
Sau khi Lạc Cần Chương uống một ngụm rượu, đôi mắt nhìn lướt qua "bãi chiến trường" trên bàn, đột nhiên ra lệnh cho Thẩm Hấp:"Tức phụ nhi đã nấu cơm, ngươi hãy dọn bàn rửa chén."
Tạ Hộ cả kinh, vội đứng bật dậy nói với Lạc Cần Chương: "Ngoại tổ, không được đâu ạ! Những chuyện này vốn dĩ là nữ tử nên làm, đâu thể để phu quân động thủ. Hãy để tôn tức dọn dẹp được rồi ạ."
Lạc Cần Chương cố chấp lắc đầu, chỉ vào Thẩm Hấp bảo: "Thiên hạ không có chuyện gì quy định nam nhân hay nữ nhân làm. Ngươi thay ta nấu cơm, ta ăn thật ngon miệng, muốn hắn dọn dẹp chén đũa, cũng là bổn phận của hắn. Ở nơi này của ta, cái gì mà 'quân tử xa nhà bếp' thật là 'rắm chó không kêu'. Ngươi đi rửa tay, lại pha một bình trà uống cho hết tanh, bồi ta trò chuyện."
". . ."
Tạ Hộ có chút khó xử, nhìn Thẩm Hấp không biết phải làm thế nào cho phải. Trên mặt Thẩm Hấp lại không hề có một tia biểu tình bị Lạc Cần Chương làm nhục, ngược lại ánh mắt dường như sáng lên nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ 'vân đạm phong khinh' không biểu lộ cảm xúc gì. Thẩm Hấp đứng lên, bắt đầu thu dọn chén đũa trước mặt mình, nói với Tạ Hộ: "Nghe lời ngoại tổ đi, ta đưa nàng đi rửa tay, rửa xong ta sẽ dọn dẹp chén đũa, nàng pha trà tới nói chuyện với ngoại tổ."
Tạ Hộ nhìn phu quân, tựa hồ có chút minh bạch vì sao phu quân lại nguyện ý như vậy -- thật ra chỉ cần người thân Thẩm Hấp để ý chịu tiến gần chàng một bước, chàng chính là mừng rỡ như điên, vui vẻ chịu đựng. Thế nhân cho rằng Thẩm Hấp là người cao ngạo dễ giận, không nghĩ tới chỉ vì không có người nào nguyện ý tới gần chàng để hiểu biết chàng mà thôi.
Trong lòng phu quân khẳng định là thập phần kính yêu ngoại tổ này, nếu không cũng sẽ không cần vừa tới Quảng Đông liền dẫn nàng tới gặp ngoại tổ, cho dù biết ngoại tổ không nhất định bằng lòng gặp mình nhưng vẫn tới. Lúc nãy phu quân và ngoại tổ ngồi cùng nhau không nói câu nào, mặt ngoài thấy có vẻ như Thẩm Hấp rất kiêu căng lạnh nhạt, kỳ thật rất có khả năng bởi vì chàng đối mặt với ngoại tổ kính yêu có chút khẩn trương, không biết nói gì cho đúng, chỉ sợ vạn nhất nói sai một câu thì cơ hội được ngồi gần ngoại tổ sẽ bay đi mất.
Thẩm Hấp dường như rất quen thuộc với phòng bếp của ngoại gia, lúc trước không biết có tới qua chưa nhưng chàng lại có thể thật mau tìm được vị trí. Thẩm Hấp đem chén đũa trong tay đặt trên bệ bếp, sau đó nắm ống tay áo Tạ Hộ dẫn nàng đi đến giếng nước phía sau phòng bếp, tự mình múc nước cho nàng, lại lấy xuống chùm bồ kết treo trên cửa sổ phòng bếp, kêu Tạ Hộ ngồi xổm xuống. Hai người ngồi xổm vây quanh một thau nước, Thẩm Hấp đích thân dùng bồ kết rửa tay cho Tạ Hộ, không hề ngại chút nào vì dầu mỡ trên tay nàng.
Đôi bàn tay của hai người ở trong nước quấn quýt lấy nhau, Tạ Hộ có chút ngượng ngùng, Thẩm Hấp cầm bàn tay nàng trong lòng bàn tay của mình, lấy bồ kết vò ra xoa lên tay nàng, sau đó tỉ mỉ rửa tay Tạ Hộ thật sạch, ngay cả khe hở ngón tay cũng không buông tha. Tạ Hộ nhìn phu quân ngồi xổm dưới đất, trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, mặc kệ sau này thế nào, người tôn quý như chàng đã từng đặc biệt vì nàng mà làm một chuyện tầm thường đến như vậy, thế cũng đã đủ rồi.
Thẩm Hấp tựa hồ cảm giác được ánh mắt chuyên chú của Tạ Hộ, cho rằng nàng sợ hãi bèn ngẩng đầu nhìn nàng cười cười trấn an. Tạ Hộ chỉ cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay không rực rỡ bằng nụ cười của phu quân, quanh thân chàng vẫn toát ra một loại quý khí không hợp hoàn cảnh, chỉ nghe giọng nói thanh nhã dịu dàng của chàng cất lên: "Nàng không cần sợ, ngoại tổ thật ra cũng không phải là người rất nghiêm khắc đâu."
[Lão nhân gia chỉ nghiêm khắc đối với ta thôi]. Thẩm Hấp thầm nhủ trong lòng, bất quá không có nói ra cho Tạ Hộ biết.
Tạ Hộ gật đầu: "Vâng. Thiếp không sợ, đó là ngoại tổ của phu quân, vậy chính là ngoại tổ của thiếp."
Thẩm Hấp nhéo nhéo tay Tạ Hộ, lại mỉm cười với nàng. Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp như vậy trong lòng không khỏi thắc mắc bèn hỏi: "Phu quân có chuyện muốn nói với ngoại tổ sao?"
Tạ Hộ lập tức nghĩ tới đại sự sau này mà phu quân đang lên kế hoạch tiến hành, nếu có thể được tiền triều Tể tướng chống lưng, vậy tất nhiên sẽ như "hổ thêm cánh". Rốt cuộc ngoại tổ Lạc thị năm đó ở kinh thành đã có thế lực lớn như thế nào, nếu Lạc thị đồng ý đứng ra, cho dù đương kim Thánh Thượng không muốn thừa nhận phu quân, nhưng chỉ cần có Lạc thị chống lưng thì Thánh Thượng có thể suy xét lại.
Ngoài ý muốn, Thẩm Hấp lại lắc đầu:"Không có, ta không có lời gì muốn mượn miệng của nàng để truyền lại, chỉ là muốn mang nàng tới nhận thân thích mà thôi. Ngoại tổ hỏi nàng chuyện gì thì nàng cứ đáp trung thực là được, không cần thay ta giấu giếm bất cứ vấn đề gì."
". . ."
Khuôn mặt tuấn dật của Thẩm Hấp lộ ra một tia cô đơn: "Thật ra ngoại tổ chịu cho ta lưu lại ăn cơm, còn nguyện ý cùng nàng nói chuyện, vậy đã vượt qua khỏi dự kiến của ta rất nhiều rồi. Rốt cuộc năm đó . . . Thôi, đã rửa sạch rồi đấy, nàng đi đi!"
Thẩm Hấp đặt đôi bàn tay ướt dầm dề của Tạ Hộ lên vạt áo ngoài của mình, dùng vạt áo lụa lau khô bàn tay của nàng. Tạ Hộ có chút dở khóc dở cười, Thẩm Hấp duỗi tay xoa xoa gáy của nàng nói: "Đi thôi. Có chuyện gì thì kêu ta, ta ở ngay bên ngoài phòng bếp."
"Vâng. Thiếp đi pha trà. Phu quân cũng vậy, có cái gì làm không được liền kêu thiếp, thiếp tới rửa một chút là xong." Nàng học ngữ điệu của hắn nói chuyện khiến hắn bật cười.
Tạ Hộ từ khoảng đất trống phía sau phòng bếp đi ra, vào trong phòng bếp lấy một bộ trà cụ mới đi về hướng chính viện. Lạc Cần Chương đang ngồi trên ghế bập bênh ở bên phải của chính viện, biểu tình đạm nhiên nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Hộ cũng không kêu ông, chỉ đứng ở trước bàn đâu vào đấy pha hai chén trà, một chén cẩn thận đặt trên bàn trà bên cạnh ghế bập bênh, sau đó mới bưng chén trà của mình, ngồi vào ghế nhỏ gần ngạch cửa, cũng không tính chủ động nói chuyện với ông.
Tạ Hộ uống vài ngụm trà thì Lạc Cần Chương mới hơi giật giật thân mình, ngồi dậy cầm chén trà uống một ngụm rồi bắt đầu hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi, nhà ở nơi nào?"
Tạ Hộ ổn định tâm tình, buông chén trà xuống muốn đứng dậy trả lời, lại bị Lạc Cần Chương vẫy tay ngăn lại bảo: "Cứ nói thẳng là được, nơi này của ta không trọng quy củ, cũng không ai nguyện ý coi quy củ của ngươi."
Tạ Hộ hạ mắt gật gật đầu, sau đó bèn thẳng lưng, ngồi trên ghế nhỏ trả lời vị tiền Tể tướng ngăm đen khỏe mạnh: "Năm nay tôn tức mười sáu tuổi, gia đình ở kinh thành, trong nhà là Nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ. Tôn tức là đích thứ nữ của Nhị phòng, không có huynh đệ tỷ muội thứ phòng, phía trên có một tỷ tỷ và một ca ca ruột thịt."
Tạ Hộ nói chuyện rõ ràng, chỉ cần mấy câu liền đem tất cả gốc gác của nàng nói rõ ra. Lạc Cần Chương hiếm khi gặp được một nữ tử chu toàn đến như vậy, một đáp án liền đem mấy vấn đề ông muốn hỏi kế tiếp tất cả đều trả lời xong.
Có ý tứ!
Lạc Cần Chương nhìn thoáng qua chén trà nàng pha, không đậm không nhạt, cho dù không phải loại trà ngon gì nhưng nàng có thể nắm giữ độ nóng, pha ra một chén trà với hương vị tốt nhất thật không dễ dàng chút nào, hơn nữa nói chuyện lại có ý tứ như vậy. Đã thật lâu Lạc Cần Chương ông đây không nghĩ muốn cho người khác một nụ cười.
Trong lòng ông nghĩ như vậy bèn mỉm cười. Hai tay Tạ Hộ giao điệp, vẫn thật có chút khẩn trương. Rốt cuộc lão nhân trước mắt này, tuy rằng ăn mặc như một lão nông dân, nhưng đã từng ở một địa vị cao đến thế nào -- khinh thường chúng thần, một tay che trời, quyền thế vẫn luôn in sâu trong đầu mọi người không tan. Tạ Hộ tuy rằng không có trải qua thời gian đó, bất quá 'mưa dầm thấm đất', khó tránh khỏi sẽ nảy sinh lòng kính trọng với một lão nhân nghiêm nghị như vậy.
"Quy Nghĩa Hầu phủ . . . Hầu gia tên Tạ Lẫm, có phải thế không?" Lạc Cần Chương hỏi như vậy.
Tạ Hộ liên tục gật đầu: "Vâng, ngoại tổ nói đúng rồi. Quy Nghĩa Hầu là tổ phụ của tôn tức, tên huý là Tạ Lẫm. Lão Hầu gia có ba nhi tử, Đại bá kêu Tạ Thai, phụ thân đứng hàng thứ hai kêu Tạ Cận, còn một thúc thúc thứ phòng gọi là Tạ Quyền."
Lại là trình bày rõ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Lạc Cần Chương đã hoàn toàn bị tiểu cô nương này khơi lên hứng thú muốn nói chuyện phiếm, hai chân cong lên gập lại trước ngực, đôi tay ôm lấy đầu gối, nói với nàng: "Lúc trước ta có quen biết tổ phụ của ngươi. Hắn từng nhậm chức ở Ngũ Thành Binh Mã Tư, lúc ấy hắn còn chưa phải Hầu gia, chỉ là Thế tử, mới vừa lãnh chức vụ. Ngươi biết không, ở trên đại điện ta đứng hàng đầu tiên, hắn đứng hàng cuối cùng, chẳng nói được với nhau câu nào. Nhưng thật ra hắn cũng xem như là người thành thật, ngoại trừ có chút háo sắc thì cũng không có khuyết điểm gì lớn." 😂
Tạ Hộ mặt mày ửng hồng, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ ngồi trong tiểu viện của một tiền Tể tướng hưởng thú điền viên, nghe kể chuyện thời trai trẻ của tổ phụ nhà mình. Nhớ tới tổ phụ "bảo đao" chưa cùn, hàng năm đều có thiếp mới vào phủ, Tạ Hộ tự đáy lòng cảm thấy vị tiền Tể tướng này nói thật không sai.
"Ta nhớ rõ nguyên phối của hắn đã qua đời, chính là thân sinh tổ mẫu của ngươi, hiện giờ có phải đã tục huyền với nha đầu của Hình gia hay không? Phỏng chừng mấy năm nay lão Hầu gia nhà các ngươi còn phải dựa vào nàng để sống chứ gì!"
Tạ Hộ nghe Lạc Cần Chương nhắc tới Hình thị có vẻ rất quen thuộc, bất quá vị này vậy mà ở ngay trước mắt tôn nữ nhà người ta nói thẳng tổ phụ của nàng không có bản lĩnh, phải dựa vào tục huyền để sống, nghĩ đến thật đúng là người không câu nệ tiểu tiết. Tạ Hộ nghĩ nghĩ một chút rồi nhỏ nhẹ nói: "Tổ mẫu Hình thị xác thật rất có năng lực quản gia, trong phủ ít nhiều gì cũng nhờ tổ mẫu ngày đêm làm lụng vất vả mới có thể duy trì."
Lạc Cần Chương nhìn Tạ Hộ, bĩu môi cười: "Ngươi thật ra là nha đầu khéo miệng." Nói xong câu này, Lạc Cần Chương lại xoay người bưng lên chén trà uống một ngụm.