Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp về tới Định Quốc Công phủ liền có thị vệ đi thông tri Thẩm Diệp, vì thế Thẩm Hấp mới vừa đưa Tạ Hộ vào Thương Lan Uyển thì bên kia Thẩm Diệp liền phái người tới thỉnh Thẩm Hấp đi thư phòng của chủ viện để nghị sự.
Tạ Hộ vội vàng giúp Thẩm Hấp thay đổi y phục mặc ở nhà, lại nhúng một khăn nóng cho phu quân lau mặt lau tay để chàng thoải mái nhẹ nhàng rời phòng. Sau đó mới rảnh tay ngồi xuống thu thập bản thân.
Sau khi thay đổi xiêm y, Tạ Hộ liền nằm lệch trên nhuyễn tháp để Ngọc Tiêu và Ngọc Cẩm bóp vai đấm chân cho nàng.
“Từ sau khi mang thai thân mình ta càng thêm mệt mỏi. Lúc trước cho dù bận rộn cả ngày cũng không cảm thấy mệt, hiện giờ bất quá chỉ đi một chuyến vào cung, nói có mấy câu, thế nhưng liền mệt thành như vậy.”
Trúc Tình tự tay đắp một tấm chăn lông lên đùi Tạ Hộ, trong phòng tuy rằng đang đốt than sưởi, bất quá Tạ Hộ vừa từ bên ngoài trở về nên trên người vẫn mang theo khí lạnh.
“Phu nhân đây là vì ăn thiếu nên sức lực trong thân thể đã bị tiểu công tử ăn hết, một người chịu trách nhiệm cho hai người, bởi thế luôn dễ dàng mệt mỏi hơn chút.”
Trúc Tình đã sớm chuẩn bị cho Tạ Hộ bánh táo bánh xốp và bánh phù dung, chờ Tạ Hộ dựa người thoải mái liền bày biện ra khay mang đến để Tạ Hộ lựa ăn. Vừa nãy Tạ Hộ ở bên ngoài ăn rất no, hiện tại cũng không còn bụng để ăn thêm, bất quá nhìn bánh táo quá mê người nên vẫn cầm lên một miếng bỏ vào miệng. Trúc Tình lại đưa cho nàng một chén nước trong -- sau khi mang thai, Tạ Hộ không thích uống nước pha lá trà hay trà hoa gì cả, chỉ thích uống nước trong, đôi khi nhiều nhất là thêm một ít mật trái cây. Bất quá mật trái cây dễ bị lạnh bụng, Tạ Hộ vừa từ bên ngoài trở về nên Trúc Tình không pha vào nước cho nàng.
“Cũng không biết còn thừa sáu bảy tháng làm thế nào trải qua, nếu vẫn cứ mệt mỏi giống như hiện tại, vậy khi nữ nhân hoài hài tử thật khó có thể tiếp thu.”
Tạ Hộ tuy rằng làm người hai đời, chính là đối với vụ sinh hài tử thì thật sự không hề có bất kỳ kiến thức gì. Đời trước nàng chỉ lo nhớ mong Lý Trăn và hầu hạ chủ tử, đối với chuyện khuê phòng của nữ nhân thì quả thật giống như một ngốc tử, cái gì cũng không biết; cho dù đã từng gả chồng, nhưng nhìn vào sự khinh thường Lý Trăn dành cho nàng, ngay cả một bàn tay vuốt ve cũng chưa cao hứng chạm qua thì càng đừng nói là mang thai; chỉ có vài lần nàng cùng nam nhân đụng chạm da thịt một chút thì cũng chính là với chủ tử. Hiện giờ nghĩ đến thì thật đúng như nhân duyên của nàng và chủ tử đã được chú định từ kiếp trước.
Nghĩ đến nàng và chủ tử kiếp trước đã được định sẵn sẽ ở bên nhau, Tạ Hộ đột nhiên nở nụ cười làm Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm nhìn thấy cũng bị một trận mơ hồ. Trúc Tình cũng là cảm thấy kỳ lạ nên không khỏi thắc mắc: “Phu nhân cười gì thế?”
Tạ Hộ nhìn Trúc Tình lắc đầu không nói gì. Hoa Ý từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một túi nước nóng để ủ người. Tạ Hộ nhìn thấy lập tức xua tay: “Hiện giờ mới tháng mười, đâu cần phải dùng cái này.”
Hoa Ý cười cười, khăng khăng đem túi nước nóng ủ bên chân Tạ Hộ rồi nói: “Khí lạnh là từ dưới chân đi lên. Nếu phu nhân bị lạnh chân thì toàn bộ thân mình sẽ mất nhiệt. Đến lúc đó công tử thế nào cũng đau lòng một trận, vậy chúng nô tỳ sẽ có thể gặp tai ương.”
Hoa Ý xưa nay gan lớn, lúc này cũng dám xuất thân trêu chọc Tạ Hộ và Thẩm Hấp. Tạ Hộ buông xuống miếng bánh táo, giơ lên bàn tay trắng nõn làm như muốn đánh Hoa Ý, trong miệng mắng: “Giỏi cho ngươi cái đồ to gan, dám trêu ghẹo đến ta.”
Hoa Ý tránh qua, cười hì hì miệng không buông tha: “Phu nhân tốt bụng, nô tỳ biết sai rồi. Bất quá nô tỳ nói đều là lời thật, công tử chúng ta sủng phu nhân bao nhiêu thì chỉ cần liếc mắt một cái thì ai mà lại không thấy đây chứ.”
Lúc trước khi Hoa Ý theo hầu Tạ Hộ gả tiến vào Thẩm gia, Vân thị còn kêu Hoa Ý và Trúc Tình đến chủ viện, dặn dò các nàng vô cùng kỹ càng, phân phó các nàng ở Thẩm gia nhất định phải che chở cô nương thật chu toàn, vạn lần không thể để cô gia và người nhà của cô gia khi dễ tiểu thư. Nhưng đã bao lâu nay các nàng đều để ý, về phần của cô gia căn bản không cần các nàng phải lo lắng, cô gia đối đãi phu nhân tốt như gió xuân tháng ba, cực kỳ ấm áp và tỏa sáng.
Bởi vì Hoa Ý hoạt bát, không khí giữa chủ tớ trong nội gian nhất thời vui vẻ đến cực điểm. Bỗng nhiên bên ngoài có tiểu nha đầu đến truyền lời, nói là Tang ma ma bên người lão thái quân tới đây.
Tang ma ma tiến vào hành lễ với Tạ Hộ, bà ta tới thỉnh Tạ Hộ đi chủ viện đến chỗ lão thái quân nói chuyện.
Tạ Hộ có chút kinh ngạc hỏi Tang ma ma: “Sáng sớm nghe nói thân mình của lão thái quân không quá lanh lẹ, sau khi ta trở về liền không muốn đến quấy rầy lão nhân gia, hiện giờ khỏe lại rồi sao?”
Trên mặt Tang ma ma hiện ra vẻ lúng túng. Một đêm hôm qua toàn bộ người hầu hạ đều bị đuổi ra khỏi chủ viện, lão thái quân bị hai nha đầu của Thiếu phu nhân áp chế niệm kinh cả đêm. Sáng nay người của chủ viện đi vào mới thấy lão thái quân gần như hôn mê. Bọn họ đều là những người hầu hạ lão thái quân từ xưa đến giờ, ở trong lòng không có chỗ nào mà không mắng nhiếc một phen vị Thiếu phu nhân thoạt nhìn mềm như bông nhưng trên thực tế trong bụng đầy một bồ dao găm này.
Tuy rằng lão thái quân bị ủy khuất, chỉ là ai cũng hiểu loại ủy khuất này không thể lập tức báo trả, bởi vì rốt cuộc người hạ mệnh lệnh này chính là Quốc Công gia. Hơn nữa, Đại công tử và Thiếu phu nhân hôm nay mới vào cung diện Thánh, Hoàng Hậu nương nương còn ban thưởng biết bao đồ vật, hiện giờ đã đưa đến chủ viện cho lão thái quân xem qua. Nhìn đồ ban thưởng của Hoàng Hậu nương nương gần như lấp đầy non nửa đại sảnh của chủ viện, lão thái quân cho dù bị hỏa khí xông lên ngập đầu cũng phải cố gắng áp xuống.
Biết được vị Thiếu phu nhân đã trở lại mà không phải trước tiên đi chủ viện bẩm báo, lão thái quân đành phải kêu Tang ma ma đi đến Thương Lan Uyển một chuyến. Bất quá tình huống bây giờ Tang ma ma không thể kiêu căng ngạo mạn giống như lúc trước khi mang đến mệnh lệnh của lão thái quân. Tình hình hiện giờ là vị Thiếu phu nhân này đang đè ép lão thái quân, vì thế đương nhiên Tang ma ma cũng không thể quá mức cường thế, bèn cười làm lành: “Đã đỡ hơn nhiều rồi. Đêm qua xác thật có mệt mỏi một chút, bất quá hôm nay nghỉ ngơi hơn nửa ngày nên hiện tại đã sớm khá hơn nhiều. Lão thái quân nghe nói Thiếu phu nhân và Đại công tử từ trong cung đã trở về, vốn là muốn chờ ngày mai Thiếu phu nhân tới thỉnh an sẽ hỏi một chút quý chủ tử trong cung có kỳ dụ gì không, bất quá lão thái quân có chút nóng vội nên sai lão nô đi một chuyến đến đây.”
Tang ma ma cũng không phải "đèn cạn dầu", một câu nghe tưởng như nịnh nọt Tạ Hộ, thật ra là muốn ám chỉ Tạ Hộ không quy củ, không chịu ngày ngày đi thỉnh an lão thái quân.
Tạ Hộ cũng chỉ thong dong cười: “Tang ma ma nói vậy thật ngại chết ta rồi. Ta vốn dĩ mới vừa hồi phủ liền muốn đi bẩm báo với lão thái quân, nhưng sợ phiền nhiễu lão thái quân nghỉ ngơi nên mới không đi, lại khiến Tang ma ma nói chuyện giống như ta lười biếng, ngay cả mỗi ngày thỉnh an cũng không làm. Lúc trước lão thái quân chê ta chân tay vụng về không cần ta ngày ngày đi hầu hạ, khi đó Tang ma ma cũng hầu ngay bên người mà lại là chưa từng nghe qua hay sao?”
Trúc Tình từ đêm qua được nở mày nở mặt, hiện giờ thấy Tang ma ma cũng không khiếp đảm như lúc trước, thừa dịp Tạ Hộ nói vậy cũng hùa theo: “Còn không phải vậy sao. Chắc Tang ma ma là quý nhân nên hay quên mà thôi, may mắn phu nhân chúng ta là người tôn trọng thủ lễ. Nếu đổi thành những người khác, Tang ma ma nói như vậy còn không phải muốn châm ngòi quạt gió hay sao?”
Mặt mày Tang ma ma cứng đờ nhưng cũng không dám đôi co với cặp chủ tớ này, chỉ nói: “Hết thảy liền vì lão nô nói sai rồi. Lão thái quân mệnh lão nô đến thỉnh thì lão nô cũng đã truyền lời, vậy liền trở về phục mệnh. Thiếu phu nhân nếu không muốn tiến đến thì cứ phái Trúc Tình cô nương đi đến chỗ lão thái quân bẩm báo một chút. Nghĩ chắc hẳn lão thái quân cũng sẽ không để trong lòng.”
Nói xong câu đó, Tang ma ma liền trợn trắng mắt lườm Trúc Tình một cái, hành lễ với Tạ Hộ xong liền lúc lắc cái mông to bự của bà ta bước qua ngạch cửa.
Tạ Hộ thở ra một hơi rồi ngồi dậy, Trúc Tình đỡ nàng đứng lên. Tạ Hộ nhận mệnh hướng ra phía sau bình phong đi đến, trách không được người ta đã nói "một tấc vuông trong nội trạch cũng là một thiên hạ", ngàn năm tức phụ phải chịu đựng đã thành tục lệ. Ở chốn nhà cao cửa rộng, cho dù ngươi được sủng ái bao nhiêu, cho dù ngươi có bản lĩnh bao nhiêu, một câu triệu hoán của trưởng bối thì ngươi không thể chối từ, đó chính là bất hiếu, một câu giáo huấn của trưởng bối ngươi có dị nghị cũng là bất hiếu. Từ xưa 'Bách thiện hiếu vi tiên', một người nếu là không có hiếu danh thì trên đời này khó có thể tìm được nơi dừng chân.
(Bách thiện hiếu vi tiên: Trong một trăm nết tốt thì chữ hiếu đi đầu)
Đó là nguyên nhân vì sao mấy năm nay Thẩm Đại công tử rõ ràng đã có thành tựu, vậy mà rất nhiều thời điểm lại không thể công khai ngỗ nghịch Định Quốc Công Thẩm Diệp -- Định Quốc Công là trưởng giả, trưởng giả một câu huấn mắng hay giới đánh thì hậu bối phải chấp nhận.
Tạ Hộ thay đổi xiêm y xong liền dẫn Đan Tuyết và Trúc Tình đi đến chủ viện của lão thái quân.
Trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng Tạ Hộ cũng biết lão thái quân hiện giờ tuy đang thầm hận nàng thế nào đi nữa cũng không dám đối đãi với nàng giống như hôm qua.
Quả nhiên, đi đến trong viện gặp lão thái quân, lão thái quân tuy nói thái độ đối với nàng cũng không thập phần hòa ái, bất quá cũng không nói một câu nào quá kích, chỉ đơn giản hỏi tình huống trong cung, sau đó hỏi một chút Hoàng Hậu có truyền lời gì lại cho bà ta hay không, có kỳ dụ linh tinh gì hay không, Tạ Hộ nhất nhất đáp lời.
Lão thái quân gật đầu: “Được, nương nương không có kỳ dụ thì ngày mai ta sẽ viết thiệp vào cung tạ ơn nương nương. Mấy thứ trong viện vốn dĩ đều là nương nương ban cho ngươi, ngươi xem nên xử trí như thế nào?”
Tạ Hộ cũng không thèm tham phần tiện nghi này, liền khéo léo nói: “Lão thái quân hỏi quá khách khí, nương nương nơi nào là chuyên ban cho thiếp thân, đây còn không phải nhìn vào thể diện của Quốc Công phủ mà ban cho hay sao? Hiện giờ mấy phòng trong Quốc Công phủ vẫn chưa phân gia, Thương Lan Uyển cũng là một phần của Quốc Công phủ, mấy thứ này dĩ nhiên là sung vào công khố, phải để lão thái quân và Nhị phu nhân quản lý mới đúng. Những chuyện này vốn dĩ thiếp thân nên đi gặp Nhị phu nhân sửa sang thành trương mục, bất quá hiện giờ thiếp thân đang hoài thân mình, tương đối bất tiện, hy vọng lão thái quân cho phép thiếp thân trốn tránh lười nhác một chút.”
Lão thái quân cầm trong tay chuỗi hạt niệm Phật, khảy vài cái, rũ mi mắt xuống hài lòng nói: “Được, ngươi có thể suy nghĩ như vậy là rất tốt. Rốt cuộc đều là thể diện của Quốc Công phủ, hiện giờ nếu các ngươi không phải vẫn còn thuộc về Quốc Công phủ, chắc hẳn cũng không có cơ hội yết kiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu, càng đừng nói gì đến ban thưởng. Mấy thứ này liền sung vào công khố đi! Ngươi có thai, mọi việc không nên làm lụng vất vả, tất cả cứ giao cho Nhị phòng đi làm là được rồi.”
Tạ Hộ đứng lên cáo biệt lão thái quân, lão thái quân cũng không lưu lại nàng, chỉ kêu Tang ma ma tiễn nàng ra cửa, Tạ Hộ liền mang theo nha hoàn của mình quay về Thương Lan Uyển.
Nhìn bộ dáng lão thái bà gấp không chờ nổi muốn đuổi nàng đi, Tạ Hộ không khỏi cảm thấy buồn cười -- lão thái bà cũng thật sự xem thường người khác, cho rằng Tạ Hộ nàng đây chính là người có ánh mắt thiển cận đến nỗi đối với đồ Hoàng Hậu ban thưởng cũng phải kín đáo dụng tâm ôm hết hay sao?
Thật ra, theo nhận xét của Tạ Hộ thì hôm nay Hoàng Hậu ban thưởng nàng nhiều như vậy chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến thân phận của phu quân. Chỉ không biết là do Hoàng Hậu tự mình muốn đưa hay vẫn là Hoàng Thượng mở miệng, bất quá mặc kệ nói thế nào, mấy thứ này tuyệt đối không phải vì xem thể diện của Định Quốc Công phủ mà ban thưởng xuống dưới.
Lão thái quân không được cho biết trạng huống rõ ràng, cứ như "ếch ngồi đáy giếng" mà lăn lộn mù quáng, luôn cho rằng Định Quốc Công phủ có được một gia nghiệp lớn như vậy chính là nhờ nhi tử của bà ta được Hoàng đế sủng tín, đâu hề biết nhi tử này chưa từng làm được cái đinh gì để bảo vệ quốc gia, không có hành động nào lợi quốc lợi dân, cũng chẳng hề lập thành tựu lớn gì. Lão thái bà cứ đinh ninh Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phải vội vàng truyền phu thê tôn nhi vào cung vì muốn qua đó có thể lấy cớ tặng lễ ban thưởng cho Quốc Công gia để bồi thường cho vụ giáng cấp.
Đôi khi, người cố chấp sống ở trong mộng của chính mình cũng thật đáng thương. Tạ Hộ thật muốn biết, một ngày khi lão thái bà biết chân tướng kia thì sẽ có biểu tình gì?!