Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau khi từ Quảng Đông trở về, Tạ Hộ liền hoàn toàn tiến vào thời kỳ dưỡng thai.
Hôm nay Thẩm Hấp muốn Hồ Tuyền mang theo vài nữ nhân bụng to vào Thương Lan Uyển, nói là để cho Tạ Hộ chọn lựa nhũ mẫu. Trước đó Hồ tổng quản đã thay nàng tuyển qua một vòng, hiện giờ người có thể nhập phủ đều đã trải qua sàng lọc, tổng cộng mười người, Thẩm Hấp tính lưu lại bốn người, vì thế để cho Tạ Hộ tự mình chọn lựa.
Tạ Hộ ngắm qua một lượt tất cả phụ nhân còn trẻ khoảng hai mươi tuổi rồi nói với Hồ tổng quản: “Lúc này ta mới có mấy tháng, hiện tại đã chọn nhũ mẫu cũng quá sớm rồi.”
Hồ Tuyền được Thẩm Hấp phân phó, nghe Tạ Hộ nói xong không khỏi giải thích: “Phu nhân cứ việc chọn trước, nếu chọn được người vừa ý thì chúng ta sẽ nuôi ở ngoài phủ. Chờ đến khi phu nhân sinh thì mới đón các nàng vào phủ.”
Tạ Hộ có chút dở khóc dở cười, Hồ Tuyền lại bổ sung thêm: “Đây là công tử phân phó đấy ạ. Công tử nói chọn người cần nhất phải cẩn thận, đôi khi gấp quá ngược lại chọn không được người tốt. Thời gian dư dả như vậy, cứ từ từ tuyển chọn sẽ không sợ đến lúc đó luống cuống tay chân.”
Tạ Hộ không thể nói gì hơn, đành phải nhìn lại một lần những phụ nhân kia rồi chọn ra vài người thuận mắt. Hồ tổng quản liền ghi nhớ, đưa đoàn người rời viện.
Hồ tổng quản đi rồi thì Trúc Tình mới khen ngợi: “Rốt cuộc vẫn là công tử nghĩ chu đáo, phu nhân chỉ cần lo dưỡng thai thật tốt, những chuyện gì khác đều không cần bận tâm.”
Tạ Hộ sờ sờ bụng, không nói gì liền đi vào tịnh phòng. Mấy ngày nay cũng không biết như thế nào, không bị nôn ra nữa, tinh thần coi bộ cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ là cứ liên tục muốn uống nước, uống xong liền phải đi tịnh phòng.
Từ tịnh phòng ra tới, Tạ Hộ liền đứng trước tấm gương lưu ly ở cạnh cửa cúi đầu nhìn bụng của mình. Từ sau khi mang thai, nàng liền hoàn toàn không thắt đai lưng nữa, ở trong phủ luôn mặc y phục rộng thùng thình. Sau khi nhìn trong chốc lát, Tạ Hộ chỉ cảm thấy bụng mình hình như có lớn hơn một ít, ấp bàn tay lên trên, lại một lần nữa cảm thán sinh mệnh thật thần kỳ.
“Nhìn cái gì thế?”
Thẩm Hấp không biết khi nào đã trở lại, còn đột nhiên xuất hiện phía sau Tạ Hộ dọa nàng nhảy dựng, giương tay đánh vài cái trên bả vai phu quân rồi mới hỏi: “Chàng nhìn bụng thiếp có phải đã lớn một chút hay không?”
Khóe miệng Thẩm Hấp nhếch lên cho ra một nụ cười ôn hòa, đi đến trước người Tạ Hộ nhìn nhìn thăm dò: “Mỗi ngày ta đều kiểm tra, rõ ràng càng ngày càng to ra, từ trước đã nói cho nàng nghe mà nàng còn không tin, hiện tại chính mình cũng phát giác rồi.”
Tạ Hộ làm theo cúi đầu nhìn kỹ lại một lần nữa rồi đồng ý: “Vâng, đã phát giác ra rồi, thật sự có lớn hơn một chút. Chàng nói xem đến tháng sau có phải sẽ còn lớn hơn nữa hay không?”
“Đó là đương nhiên.”
Thẩm Hấp ôm vai Tạ Hộ đưa nàng ra ngoài, vừa đi vừa nghe Tạ Hộ lải nhải: “Thiếp cũng không biết bé con thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, nếu thiếp ăn những thứ bé không thích thì phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Hấp bật cười, mặt mày rạng rỡ: “Hiện tại bé con đang truyền cảm hứng cho nàng biết bé thích thứ gì và không thích thứ gì, đương nhiên là do nàng quyết định.”
Tạ Hộ cũng cảm thấy vấn đề mình đưa ra rất ngốc, nhưng ngăn không được lại muốn hỏi: “Vậy phu quân thử đoán xem, đây là nam hài nhi hay nữ hài nhi?”
Thẩm Hấp ấn Tạ Hộ ngồi xuống ghế, sau đó tự mình rót nước cho nàng, nghe được câu hỏi của nàng không biết phải đoán như thế nào đành trả lời: “Chỉ cần là nàng sinh ra thì ta đều thích.”
Tạ Hộ ngọt ngào cười nói với phu quân: “Thiếp lại muốn sinh nam hài nhi.”
Thẩm Hấp đem chén nước đưa tới trước mặt Tạ Hộ, dứt khoát tự tay nâng lên miệng Tạ Hộ cho nàng uống một ngụm rồi mới đặt chén nước vào tay nàng, hỏi lại: “Vì sao nàng muốn nam hài nhi? Nữ hài nhi không phải cũng rất đáng yêu sao?”
Tạ Hộ mỉm cười ranh mãnh: “Phu quân còn nói là nam hài nhi hay nữ hài nhi gì cũng được, bây giờ đã hỏi ra rồi.”
Nghe Tạ Hộ nói xong, trên mặt Thẩm Hấp sửng sốt rồi lắc đầu cười theo: “Ta chỉ nói vậy thôi, nàng đừng 'cầm lông gà mà coi như lệnh tiễn' đấy.”
Nói xong liền động thủ nhéo mũi Tạ Hộ khiến cho Tạ Hộ phản kháng, Thẩm Hấp dứt khoát cầm hai chén nước trong tay hai người để sang một bên, sau đó ôm người nào đó toàn bộ dọn đến trên đùi mình.
Tạ Hộ thuận thế liền ôm cổ Thẩm Hấp nói: “Thiếp mới không có vậy đâu. Thiếp đã biết phu quân thích nữ hài nhi. Nếu sinh nam hài nhi thì chúng ta liền tiếp tục sinh, nhất định phải sinh cho phu quân một nữ hài nhi mới được.”
Lời nói của Tạ Hộ thật mềm mại dịu dàng, Thẩm Hấp nghe thấy trong lòng ấm áp, ngiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng đang dựa vào hõm vai của mình, thập phần đáng yêu mê người, không khỏi cúi xuống hôn vài cái rồi mới ở bên tai nàng ỡm ờ: “Được lắm, vậy chúng ta sẽ sinh thêm mấy đứa! Về sau không cho nàng kêu mệt mỏi, không có vi phu siêng năng cày cấy như vậy, làm thế nào sẽ có thu hoạch như hôm nay?”
Tạ Hộ thẳng người lên, thẹn thùng nhìn Thẩm Hấp, thấy phu quân tuấn nhan như họa, ngũ quan không một chỗ nào là không hợp tâm ý của nàng, thế là bất tri bất giác bật thốt lên một câu: “Nếu sinh thêm mấy hài tử, nhất định phải giống phu quân mới tốt.”
“. . .” Thẩm Hấp nghe xong lại cười to một trận, sau đó ôm Tạ Hộ nói: “Không, ta cảm thấy sinh ra giống như phu nhân mới đáng trầm trồ khen ngợi.”
Đôi phu thê trán chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi, hai kẻ sắp làm phụ mẫu thế mà hoàn toàn không màng hình tượng, bởi vì mấy câu ngốc ngốc như vậy mà cười khúc khích không ngừng.
*Đăng tại Wattpad*
Đảo mắt đã tới tháng thứ năm. Hiện giờ Tạ Hộ ăn uống rất ngon miệng, một bữa cơm ăn được rất nhiều. Bình thường nhiều nhất là ăn nửa chén cơm là đã lấp bụng, hiện giờ nàng không chần chừ có thể ăn xong hai chén cơm đầy, còn đặc biệt thích ăn thịt, mặc kệ là thịt hấp, thịt kho, thịt xào, chỉ cần là thịt nàng đều thích ăn.
Bởi vì nàng ăn uống không ngừng mà bụng lớn lên như thổi. Xiêm y lúc trước đều mặc không vừa đành phải làm một vài bộ mới rộng thùng thình.
Hôm nay nàng ngồi dưới ánh nến, đang thêu cho hài tử nhiều mẫu áo lót xinh xắn, Thẩm Hấp cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh nàng. Tạ Hộ đột nhiên ‘a’ một tiếng, Thẩm Hấp lập tức buông sách xuống, đi đến sát người nàng hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Tạ Hộ buông khung thêu xuống, cúi đầu nhìn nhìn, lo lắng nói với Thẩm Hấp: “Vừa rồi bụng . . . hình như giật giật.”
Thẩm Hấp ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng tay ấp lên bụng nàng hỏi: “Giật giật? Vậy nàng có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?”
Tạ Hộ lắc đầu, nghĩ lại cảm giác lúc trước cũng không thấy không thoải mái, còn chưa kịp trả lời thì bụng đột nhiên lại giật một cái. Tạ Hộ và Thẩm Hấp liếc nhau, lúc này tay Thẩm Hấp đang ấp lên bụng Tạ Hộ nên cũng cảm giác được biến hóa kia.
“Bé con . . . hình như đang động đậy?” Tạ Hộ ấp úng hỏi.
Thẩm Hấp ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó đôi mắt lại chăm chú nhìn vào bụng Tạ Hộ, dùng thanh âm cũng đồng dạng khó hiểu: “Đúng vậy, bé con . . . hình như động đậy? Vì sao bé . . . lại động?”
Tạ Hộ thật ra không cảm giác thân thể có chỗ nào nào không thoải mái, thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Hấp không khỏi mỉm cười trấn an: “Chắc đây là lần đầu tiên máy thai đó mà. Lúc trước bà đỡ có nói với thiếp vụ này nhưng thiếp còn có chút không tin, hiện giờ thiếp tin rồi. Không biết có phải hài tử đang chào hỏi chúng ta? Hay là xoay người? Hay là đang chơi đùa?”
Thẩm Hấp si ngốc nhìn chằm chằm bụng của nàng, trong lòng vẫn vừa nghi vấn vừa khó hiểu, dứt khoát mở vạt áo Tạ Hộ ra xem bụng của nàng, may mắn trong phòng đốt than sưởi nên không cảm thấy lạnh. Cái bụng tròn tròn trắng trắng đột nhiên lại giật một cái, Tạ Hộ kinh hỉ kêu lên, Thẩm Hấp cũng nhịn không được ghé mặt sát vào bụng Tạ Hộ, ôn nhu vỗ về nhỏ giọng thì thầm: “Bảo Nhi, Bảo Nhi, ta là cha của con nè. Nếu con nghe được liền động một chút cho cha nhìn xem.”
Tạ Hộ cười nói với Thẩm Hấp: “Bé con đâu thể nào nghe được, bé . . .”
Còn chưa nói xong liền thấy trên bụng lại là một trận phập phồng nho nhỏ khiến cho Thẩm Hấp nhìn thấy sững sờ ngây ngốc, dứt khoát dán mặt vào bụng Tạ Hộ nhỏ giọng kêu: “Bảo Nhi, Bảo Nhi, con nghe được sao?”
Bất quá lần này bụng không có phản ứng gì.
Thẩm Hấp đợi thật lâu cũng không chờ được động tĩnh, lúc này mới hồi thần, thấy vẻ mặt Tạ Hộ mang đầy ý cười nhìn mình tức khắc cũng cảm thấy có chút thẹn, mặc lại y phục cho Tạ Hộ đàng hoàng, sau đó thu thập tất cả đồ thêu trên tay nàng đặt sang một bên, ôm lấy Tạ Hộ nằm xuống giường, còn thỉnh thoảng đưa tay ấp trên bụng nàng, chờ mong phụ tử bọn họ lại liên lạc với nhau một lần nữa.
Ngày hôm sau Tạ Hộ liền đi hỏi bà đỡ, bà đỡ nói hết thảy đều là bình thường, sau đó lại thỉnh đại phu xem mạch, xác định thân mình không việc gì, lúc này mới yên tâm hơn.
Bất quá, vụ máy thai này đã để lại ấn tượng không nhỏ trong lòng Thẩm Hấp, thế nên sau này mỗi ngày trở về thì chuyện thứ nhất chính là vuốt ve bụng Tạ Hộ, dán mặt vào bụng nàng rồi người bên ngoài nói chuyện với người bên trong. Tạ Hộ cười nhạo phu quân ngớ ngẩn nhưng Thẩm Hấp vẫn không nhụt chí, mỗi ngày đều nói, đôi khi, thật đúng lúc đang nói thì bụng lại động đậy, lúc ấy Thẩm Hấp sẽ cười đặc biệt vui vẻ, sau đó tận hết sức lực tiếp tục nói chuyện.
Một Thẩm Hấp như vậy cả hai đời Tạ Hộ đều chưa từng thấy qua. Đời trước chủ tử trong ấn tượng của nàng là một vị cao lãnh tôn quý, giống như Phật ngồi trên tòa sen không dung người khác khinh nhờn, cho dù là có hảo cảm với Tạ Hộ cũng chỉ dừng lại ở mức hảo cảm, quan hệ của họ còn chưa đi đến mức thân mật như vậy. Một đời này nàng gả cho chủ tử, giữa hai người cho dù lúc thân mật nhất cũng không làm Tạ Hộ cảm động bằng thời khắc này.
Điều này có thể chứng minh một cách rõ ràng, phu quân đối với hài nhi trong bụng nàng thật sự thập phần chờ mong và yêu thích.
*Đăng tại Wattpad*
Bởi vì Thẩm Hấp bảo hộ vô cùng tốt nên Tạ Hộ trải qua mấy tháng này vô cùng thái bình.
Thanh thản ổn định đem bụng nuôi lớn, hiện giờ đã là bảy tháng, Thẩm Hấp an bài bốn bà đỡ có kinh nghiệm phong phú ở Thương Lan Uyển, cũng sớm sắp xếp một phòng sinh để Tạ Hộ an tâm chờ sản.
Trong thời gian này, Hoàng Hậu nương nương lại chiêu Tạ Hộ vào cung ba lần, mỗi lần đều ban thưởng một đống lớn đồ vật trở về. Tạ Hộ có chút không hiểu nổi thái độ của Hoàng Hậu rốt cuộc là có ý gì, hỏi Thẩm Hấp, Thẩm Hấp cũng không chính thức trả lời, chỉ nói Hoàng Hậu ban thưởng cái gì thì cứ nhận lấy là được. Dù sao giả sử Hoàng Hậu có tính toán muốn làm gì để đối phó với bọn họ thì bọn họ cũng vô lực thay đổi, còn không bằng cứ đi tới đâu hay tới đó.
Ngược lại là lão thái quân mỗi lần Tạ Hộ hồi phủ từ Hoàng cung đều phải chiêu nàng lại hỏi chuyện, hỏi xem Hoàng Hậu nương nương nói với nàng những gì, khiến Tạ Hộ cho dù thấy phiền cũng không thể không trả lời.
Tóm lại từ sau khi bị Thẩm Hấp chỉnh cho một trận, thái độ của lão thái quân đối với Tạ Hộ cũng không dám ác liệt, gặp mặt tuy rằng chẳng có lời hay để nghe, thế nhưng cũng không dám lại phạt Tạ Hộ làm này làm kia.
Hiện giờ Tạ Hộ đang mang thai bảy tháng, bụng đã rất lớn, đi đứng đã bắt đầu nặng nề, không còn thoải mái như trước, cũng không thể đi được lâu. Tuy nhiên mỗi ngày Thẩm Hấp trở về đều sẽ bớt thời giờ cùng Tạ Hộ đi dạo vài vòng trong vườn, sợ nàng tới khi sinh thân thể quá cồng kềnh sẽ sinh không dễ.
Sau khoảng thời gian này, Thẩm Diệp rốt cuộc cũng được giải cấm túc, có thể trở về triều đình, danh hiệu vẫn là Định Quốc Công, tuy nhiên từ nhất phẩm giáng xuống nhị phẩm, lúc trước hắn đứng hàng thứ nhất ở điện Thái Hòa, bây giờ phải lui xuống hàng thứ hai, đứng chung với văn võ bá quan tam phẩm trở lên.
Thẩm Diệp tuy rằng trong lòng vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm gì, bản thân đã phạm sai lớn như vậy, Hoàng Thượng còn có thể khai ân cho hắn quay lại đã xem như được vinh sủng cực thịnh, nếu hắn còn dám biểu hiện ra bất luận bộ dáng bất mãn gì thì hậu quả sẽ có thể không phải dễ dàng như vậy.
Những người lúc trước đi theo Thẩm Diệp hiện giờ phần lớn đều đã thay đổi trận doanh. Tuy rằng danh hiệu Định Quốc Công Thẩm Diệp vẫn còn giữ nhưng coi bộ đã mất Thánh sủng, cho dù tháng ba năm nay Đại công tử Thẩm Hấp của Định Quốc Công phủ liền chính thức đi Binh Bộ nhậm chức Tư vụ, nhìn thấy tiền đồ vô lượng, nhưng cũng không có cách gì đền bù tổn thất của Định Quốc Công phủ.
Lúc trước Thẩm Diệp tuy giữ vị trí quan lớn nhưng trong tay cũng không có bao nhiêu thực quyền, triều thần nịnh bợ hắn phần lớn bởi vì Định Quốc Công phủ đã qua bao nhiêu năm vẫn được Thánh sủng không ngừng. Nhưng hôm nay Thánh sủng đã không còn, cho dù Thánh Thượng có ý định bắt đầu đề bạt Thẩm Hấp nhưng cũng không thể bảo đảm Định Quốc Công phủ còn có thể trở lại những ngày đại hưng như lúc trước.
Định Quốc Công phủ suy yếu, người cảm nhận rõ ràng nhất chính là các nữ quyến đứng đầu trong nhà.
Lúc trước cho dù là lão thái quân hay Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị, bọn họ ở trong vòng xã giao bên ngoài không thiếu được người vuốt mông nịnh bợ bởi vì tên tuổi của Định Quốc Công phủ. Nhưng hôm nay Định Quốc Công phủ gặp khó, những người lúc trước nịnh hót đều thấy rõ tình thế, không chỉ khách nhân tới cửa biếu xén ít hẳn đi mà ngay cả khi bọn họ ra ngoài tham dự yến hội đều không được tiếp đãi nồng hậu như xưa.
Sau này Tạ Hộ cũng gặp mặt Thẩm Diệp vài lần, chỉ cảm thấy oán khí trên mặt hắn càng lúc càng nhiều. Tuy nhiên, hiện tại Thẩm Diệp cũng không dám nói lời lạnh nhạt với Tạ Hộ, thậm chí đôi khi thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ thì Thẩm Diệp liền tự động rời đi, làm cho Tạ Hộ cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tóm lại, từ sau vụ Thẩm Thái và Sở Yên Nhiên, Thẩm Hấp cắt đứt liên hệ giữa Thương Lan Uyển và các viện khác, bởi vậy những sự tình xảy ra ở Nhị phòng và Tam phòng hiện giờ rất khó truyền vào Thương Lan Uyển, trừ phi là trong phủ làm yến hội mời khách, bằng không những người khác đừng nói là nhìn thấy Tạ Hộ, ngay cả phái người tiến vào truyền tin tức cũng truyền không được.
Mà nghe nói vào tháng mười một năm ngoái, Sở Yên Nhiên và Thẩm Thái đã hoàn toàn nháo đến mức không cách gì vãn hồi -- Thẩm Thái rốt cuộc vẫn ra tay đánh Sở Yên Nhiên, khiến Sở Yên Nhiên vào ban đêm khóc lóc ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành chạy về mẫu gia.
Tạ Hộ cũng là trong buổi yến hội tân niên mới nghe được chuyện này, lúc ấy nàng còn chưa biết Sở Yên Nhiên đã giận dữ rời khỏi Thẩm gia chạy về mẫu gia cáo trạng. Nghe nói Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị mãi đến khi tức phụ rời khỏi Thẩm gia mới phản ứng kịp cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc người có vấn đề chính là Thẩm Thái, nếu Sở Yên Nhiên trở về nói cho Võ Hầu nàng cùng Thẩm Thái căn bản còn chưa viên phòng, sự tình này mà nháo lên là có thể thật khó coi.
Nghe nói ngày hôm sau, Trưởng Tôn thị liền bắt Thẩm Thái đuổi theo Sở Yên Nhiên ra khỏi thành, nói mặc kệ Thẩm Thái khóc cầu như thế nào cũng nhất định phải thỉnh Sở Yên Nhiên trở về. Cho nên, tết năm nay Thẩm Thái không có mặt trong phủ.
Tạ Hộ ở Thương Lan Uyển sống quá thanh nhàn nên cũng không muốn đi quản chuyện gì khác, chỉ nghĩ đem hài nhi trong bụng bình bình an an sinh hạ mới là đúng đắn.
Thẩm Hấp vào đầu tháng ba đã vào Binh Bộ nhậm chức, lúc ấy bụng của Tạ Hộ đã rất lớn, bụng bầu chín tháng thoạt nhìn thật là có chút khủng bố.
Trong Thương Lan Uyển, bà đỡ đã dọn tới bên cạnh phòng ngủ của Tạ Hộ, nhũ mẫu cũng đều trụ ở gian cách ngăn, tùy thời chờ sản.
Tinh thần mọi người đều thực căng thẳng, đặc biệt là Thẩm Hấp, mỗi ngày buổi tối khi ngủ, chỉ cần Tạ Hộ vừa động thân mình là phu quân đều ngồi bật dậy xem nàng, một đêm cũng phải lăn lộn vài lần, mỗi khi rời giường đi làm là dưới hai mắt đều thâm quầng khiến cho Tạ Hộ thập phần đau lòng.
Thế nhưng nói với Thẩm Hấp bao nhiêu lần thì chàng cũng chỉ gật đầu cho có lệ, buổi tối vẫn ngồi dậy xem, một lần cũng chưa thiếu qua.
So với Thẩm Hấp khẩn trương thì Tạ Hộ thật ra lại bình tĩnh hơn, bởi vì ngoại trừ ban đêm ngủ nàng không thể nằm thẳng, mặt khác lại thấy không có gì bất tiện, ngẫu nhiên có thể cảm giác được hài tử đang động đậy trong bụng.