Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 138: TẠ GIA TỚI THĂM



Edited by Bà Còm in Wattpad


Tin tức Tạ Hộ sinh hạ hài tử ngày hôm sau liền truyền đến Tạ gia. Ngay ngày đầu tiên Thẩm Hấp liền phái người ra roi thúc ngựa đến Bảo Định đem tin Tạ Hộ sinh sản bình an báo cho Tạ Cận và Vân thị.
Ngày thứ ba là lễ tắm ba ngày của hài tử, Tạ gia liền gởi quà tặng tới. Hình thị cùng ngày tự mình tới Thẩm gia thăm hỏi Tạ Hộ, tuy nói lão thái quân đã biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng không quá thích Tạ Hộ tôn tức này, bất quá Hình thị cảm thấy chuyện này cũng không gây trở ngại bà quan tâm đến Tạ Hộ.
Hơn nữa Hình thị một chút cũng không hối hận bà đã quyết định cho Tạ Hộ mặt mũi -- lễ tắm ba ngày bà tự mình tiến đến, ở nội viện của Thương Lan Uyển thấy không ít hộp quà màu minh hoàng, mà trên đời này người có thể dùng hộp quà màu minh hoàng chỉ có mỗi nội viện của Hoàng gia, cho dù là nhất đẳng Vương gia cũng không thể sử dụng.
Lúc trước Hình thị chỉ ẩn ẩn nghe thoáng qua Hoàng Hậu rất là sủng tín Tạ Hộ, ba lần bốn lượt tuyên nàng vào cung còn chưa kể, mỗi lần đều ban cho rất nhiều bảo vật. Vốn dĩ Hình thị còn chưa tin, cảm thấy là miệng đời đồn đãi quá khoa trương, chỉ là hiện giờ đi vào Thương Lan Uyển chính mắt nhìn thấy, Hoàng Hậu coi bộ đã rất quan tâm.
Tiến vào nội đường, Hoa Ý và Trúc Tình liền ra đón tiếp Hình thị, hai nàng là nô tỳ từ Tạ gia, bởi vậy Tạ gia chủ mẫu tới chơi, các nàng dĩ nhiên đón chào.
Hình thị theo các nàng đi tới trước giường Tạ Hộ, vừa lúc gặp phải Tạ Hộ đang buông màn che kín cho hài nhi bú sữa.
Hoa Ý ở một bên truyền lời, báo cho Tạ Hộ Lão phu nhân tới. Một lát sau Tạ Hộ mới kêu nhũ mẫu xốc một góc màn trướng lên, giao hài tử cho nhũ mẫu đem tới giường cách vách cho ngủ, còn mình thì sửa sang lại y phục đàng hoàng rồi mới kêu Trúc Tình vén màn lên ra gặp Hình thị.
Hình thị tuy đợi một lát nhưng trên mặt không thấy mất kiên nhẫn, chỉ hỏi Tạ Hộ: “Sao ngươi tự mình cho bú? Chưa tìm được nhũ mẫu à?”
Trúc Tình mang khăn tới cho Tạ Hộ lau mồ hôi, Tạ Hộ tự tay làm lấy rồi trả lời Hình thị: “Đã tìm nhũ mẫu rồi ạ, nhưng ban đêm mới cho bú, ban ngày con tự làm.”
Hình thị gật đầu, giọng điệu mang theo quan tâm: “Rốt cuộc ngươi vẫn còn trẻ, có tinh lực như vậy là tốt, bất quá cũng đừng để quá mệt. Cứ ỷ y cho rằng mình có sức khỏe tốt nên không chú ý, ở cữ không cẩn thận tương lai rơi xuống tật xấu, vậy sẽ vô pháp trị tận gốc.”
Tạ Hộ dịu ngoan gật đầu: “Vâng, tạ Lão phu nhân đề điểm, con đã biết.”
“Phụ mẫu ngươi hiện giờ còn ở Bảo Định, bên cạnh ngươi cũng không có thân mẫu, mấy nha đầu này có dùng thuận tay không? Nếu là thiếu người, ngày mai ta phái mấy đứa tay chân lanh lẹ lại đây hầu hạ. Nữ nhân ở cữ không thể chịu nửa điểm khổ mệt.”
Hình thị nói làm Tạ Hộ nhớ lại hôm trước khi nàng xuất giá, Hình thị muốn đem thị tỳ bên người nàng đổi thành một đám nữ tử yêu kiều, hiện giờ Hình thị nói như vậy, tuy không đến mức "bổn cũ soạn lại", bất quá vẫn làm cho Tạ Hộ có chút không quá thoải mái.
Thấy Tạ Hộ ngồi bất động, Hình thị lại nhịn không được bổ sung một câu: “Ngươi đừng đa tâm, chỉ là hầu hạ ngươi, chờ ngươi ra cữ thì lại đem người trả cho ta.”
Hình thị cũng biết đây là Tạ Hộ nhớ tới vụ lúc trước bà đưa nha đầu thông phòng cho nàng làm của hồi môn, trong lòng tuy rằng cũng có chút dị nghị, bất quá bà cũng biết hiện giờ Nhị phòng Tạ gia cũng không còn yếu thế như trước, chưa nói đến Tạ Hộ gả tới Thẩm gia, ngay cả Tạ Cận và Tạ Thiều cũng càng ngày càng có tiền đồ, ở tại Lại Bộ và Hộ Bộ có thể 'hô mưa gọi gió'.
Cứ thấy Tạ Cận mới vừa đi Bảo Định là Tạ Thiều cũng liền thăng chức, uy thế của hai người họ tuy không thể vượt qua Tạ Thai là Thế tử tương lai, bất quá rõ ràng có ưu thế hơn Tam phòng nhiều rồi, không còn giống như mấy năm trước bị Tam phòng ép tới mức thở không nổi, thiếu chút nữa phải hủy luôn cuộc đời của Nhị cô nương.
Tuy Hình thị nói như vậy, bất quá hiện tại trong đầu Tạ Hộ thật sự đã được Vân thị tẩy não hoàn toàn -- lúc trước nàng đối với Thẩm Hấp chỉ có tấm lòng tôn kính, cho nên cảm thấy bên người của phu quân mặc dù thêm mấy nữ nhân cũng không sao; chỉ là hiện giờ nàng lại không thể không thừa nhận, những lời Vân thị nói thập phần có đạo lý.
Nữ nhân chỉ ở dưới tình huống không động tình đối với nam nhân mới có thể chịu đựng bên người của hắn có nữ nhân khác; một khi đã động chân tình, đừng nói là nữ nhân bên người, cho dù hắn chỉ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nữ nhân khác cũng đã không cách gì chịu nổi.
Hình thị nói tuy rằng rất dễ nghe, bất quá một khi nàng nhả ra để bà đưa người vào, vậy chính là sẽ xảy ra chuyện "thỉnh thần dễ dàng, tiễn thần khó khăn", nàng không muốn tự tạo rắc rối cho mình.
Tạ Hộ liền đem lời dạy dỗ của Vân thị quán triệt trước sau, hoàn toàn cự tuyệt Hình thị: “Thẩm gia nhiều người hầu hạ, nếu lại thu người của Tạ gia chỉ sợ người khác nói ra nói vào. Huống chi, phu quân đối với con rất tốt, trước nay chưa từng để thiếu người hầu hạ. Con xin đa tạ Lão phu nhân.”
Khóe miệng Hình thị cứng đờ nhưng cũng không phát tác, bộ điệu "không sao cả" xua xua tay nói: “Thôi thôi. Ta cũng chỉ sợ bên cạnh ngươi không ai hầu hạ, nếu nhân thủ đủ rồi thì lão thái bà ta đây cũng không phải loại 'ăn no rỗi hơi không có việc gì làm', không bắt buộc ngươi đâu.”
Tạ Hộ cười cười với Hình thị, hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát thì Hoa Ý tiến vào truyền lời, nói là Nhị cô nương Tạ Tân tới.
Tạ Hộ đã thật lâu chưa gặp Tạ Tân, nghe thấy tỷ tỷ tới vội vàng bảo Hoa Ý thỉnh nàng tiến vào.
Chỉ trong chốc lát Tạ Tân liền xuất hiện ở cửa, trên người mặc bộ xiêm y xuân ý màu hồng phấn, chải búi tóc trụy mã kế, toàn thân trên dưới không đeo trang sức gì, vẫn chỉ mang duy nhất hai chiếc vòng cẩm thạch trắng trên cổ tay. Tạ Hộ biết vòng tay của Tạ Tân có ý nghĩa với tỷ tỷ như thế nào, đó là đồ gia truyền của tỷ phu Hách Phong. Từ sau khi gả cho Hách Phong, Tạ Tân lại không thích ăn diện quá mức, trang sức gì đó cũng hiếm khi thấy nàng đeo, chỉ nói Hách gia không có quá nhiều quy củ như vậy. Thật ra Tạ Hộ cũng biết, Tạ Tân chính là suy xét cho cảm thụ của tỷ phu, tận lực giảm bớt gánh nặng cho huynh ấy.
Tuy rằng như thế, bất quá Tạ Hộ vẫn có thể nhìn ra được tỷ tỷ Tạ Tân sống ở Hách gia quả thật không tệ chút nào, cứ nhìn thân hình càng ngày trông càng "châu tròn ngọc sáng" là có thể biết ngay.
Lúc nãy Tạ Tân có nghe Hoa Ý báo Lão phu nhân cũng ở chỗ này, bởi vậy vừa tiến vào là đến hành lễ với Hình thị trước tiên. Hình thị nhận lễ của nàng xong cũng đứng lên nói với Tạ Hộ: “Hai tỷ nhi các ngươi cứ tâm sự, ta đến viện của lão thái quân ngồi một lát. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại thăm ngươi, chờ đến tiệc rượu đầy tháng của hài tử thì ta sẽ đến.”
Hình thị vốn không phải tổ mẫu thân sinh của Tạ Hộ và Tạ Tân nên đối với các nàng, thậm chí với hài nhi của các nàng cũng không phải thân thiết. Lúc nãy có liếc qua hài tử một cái lúc đưa hài tử đi ngủ, nhưng sau đó cũng không cùng Tạ Hộ nói gì nên Tạ Hộ cũng không mất công đưa hài tử để Hình thị nhìn.
Hiện giờ Hình thị nói phải đi, hai tỷ muội dĩ nhiên trong lòng cao hứng, bất quá ngoài mặt cũng không thể để lộ ra.
Hình thị đã quyết định rời đi nên chối từ Tạ Hộ giữ lại. Tạ Hộ liền kêu Trúc Tình đưa Hình thị đến tận viện của Lão thái quân để chu toàn lễ nghĩa.
Sau khi Hình thị rời khỏi thì hai tỷ muội mới được thanh nhàn, có thể tự do trò chuyện.
Đầu tiên là Tạ Tân muốn nhìn hài tử, Tạ Hộ kêu nhũ mẫu đem hài tử từ giường cách vách ôm ra, hài tử bú sữa được vài ngày nên hình như đã đầy đặn hơn một ít, tuy rằng vẫn đỏ hồng nhưng có thể thấy đỡ nhăn nheo hơn lúc mới sinh nhiều.
Tạ Tân đã sinh hài tử nên ôm hài nhi rất có kinh nghiệm, tiếp nhận hài tử ôm vào lòng mà vẫn không đánh thức hắn, vẫn ở trong lòng Tạ Tân ngủ ngon lành.
“Tiểu tử này trong giống cả hai người, gương mặt thì giống muội còn thân hình thì giống muội phu. Tương lai nhất định cũng là một lang quân làm điên đảo chúng sinh.”
Tạ Tân nói làm Tạ Hộ thiếu chút nữa phì cười, che miệng chọc Tạ Tân: “Tỷ nói cái gì đâu không, hắn mới bao lớn mà tỷ đã nhìn ra?”
Tạ Tân cúi đầu ngắm nhìn hắn, thấy hắn ngủ nên không đưa tay nựng nịu. Sợ hai người nói chuyện quấy nhiễu hắn, Tạ Tân nhìn một lát rồi giao hài tử lại cho nhũ mẫu.
Tạ Hộ ở trước mặt Tạ Tân không cần phải giữ kẽ, ngồi trong chốc lát liền nằm lệch người trên nệm cùng Tạ Tân tán chuyện nhà.
“Phỏng chừng vài ngày nữa là nương có thể tới rồi, tỷ phu muội đã phái người ra ngoài thành chờ đón. Còn cha thì nhất thời cũng chưa về được đâu, chắc phải chờ tới khi hài tử đầy tháng.”
“Vâng, cha hiện giờ cũng là trưởng quản một phương, hành tẩu luôn không được tiện. Lại Bộ có tỷ phu giúp đỡ, cha cũng có thể đỡ lo lắng hơn một chút.”
Nhắc tới tướng công là mặt mày Tạ Tân hớn hở, trách yêu: “Tỷ phu của muội người này đó nha, đúng là cũng quá thành thật. Lúc trước cha đi Bảo Định nói muốn tiến cử chàng làm Phó Tư chính, tỷ phu muội vậy mà cự tuyệt ngay lập tức. Sau phải nhờ Thiều nhi và cha khuyên can mãi chàng mới bằng lòng đấy.”
Tạ Hộ nghe xong cũng bật cười, chọc ghẹo: “Tỷ phu là người ngay thẳng, muốn dựa vào chính mình từng bước đi lên. Hiện giờ mọi người cứ bắt huynh ấy phải lãnh quan hệ 'cạp váy', làm sao huynh ấy lại không cự tuyệt được chứ?”
Tạ Tân lườm Tạ Hộ một cái mắng: “Vậy thì muội lại thành tri kỷ của chàng rồi. Lúc trước chàng cũng nói như vậy, sau bị ta la cho một trận -- dù sao cũng muốn bò lên trên, vậy thì đi lên bằng con đường nào thì có gì phân biệt đâu chứ? Đúng là não bị cứng lại rồi, cũng may đến cuối cùng còn chịu nghe khuyên bảo.”
“Đó là . . .” Tạ Hộ trở mình tìm tư thế thoải mái rồi nói tiếp: “Tỷ phu không nghe lời người khác, chỉ muốn nghe lời tỷ tỷ mà thôi.”
Hai tỷ muội nhìn nhau bật cười.
Mỗi khi Tạ Tân nhìn muội muội đều sẽ nhớ tới năm đó nàng đã khuyên phụ thân không được gả mình cho La đại nhân. Nếu không phải nhờ muội muội dũng cảm và trượng nghĩa nói thẳng, cha chưa chắc đã có phản ứng nhanh như vậy, mà nàng cũng chưa chắc có thể gả cho tướng công cực kỳ tốt đến không thể tốt hơn này.
“Tỷ phu thật sự thương tỷ.” Tạ Hộ khen tự đáy lòng.
Tạ Tân duỗi tay điểm điểm trán Tạ Hộ: “Nói giống như tướng công của muội không thương muội vậy! Lúc nãy ta từ bên ngoài tiến vào, liền thấy ba bước một hộ vệ, năm bước một trạm canh gác, muội phu ở phủ viện nhà mình mà cẩn thận như vậy, có thể thấy được đã coi trọng muội biết bao nhiêu. Lại nói chỗ muội ở, đồ dùng, ăn, mặc, có thứ nào không phải là loại tốt nhất?”
Tạ Hộ vẻ mặt thẹn thùng kéo chăn lên giấu mặt, hóa ra nghe người ta khích lệ tướng công của mình cũng thật mỹ diệu như vậy! Trách không được mỗi lần Tạ Tân nghe nàng khen tỷ phu đều cười như hoa nở rộ.
“Ta vốn nghĩ rằng sau này muội phu sẽ đi Hàn Lâm Viện, nhưng không ngờ tỷ phu muội về nói cho ta biết muội phu vào Binh Bộ, đây cũng là một kỳ văn. Tân khoa Trạng Nguyên bỏ văn sang võ, muội phu rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”
Những việc này Tạ Tân nghe Hách Phong đàm luận cũng rất tò mò, lúc này mới đem ra hỏi Tạ Hộ.
Tạ Hộ cười cười: “Muội nào biết được chàng nghĩ như thế nào. Có một hôm muội theo chàng vào cung một hồi, trở về thì nghe nói Hoàng Thượng đã phái chàng đến Binh Bộ. Nếu muội có quyền lựa chọn, muội nhất định không để chàng đi Binh Bộ đâu.”
Tạ Tân thấy trên trán Tạ Hộ có mồ hôi, liền đi lấy khăn lại lau cho nàng. Tạ Hộ cứ nằm yên để tỷ tỷ bận rộn vì mình. Tạ Tân tiếp tục câu chuyện: “Vì sao? Binh Bộ không tốt à?”
Tạ Hộ lắc đầu: “Không phải không tốt, mà là không tự do. Sự tình trong Binh Bộ kiêng kị nhất chính là để lộ ra ngoài, có đôi khi gặp chuyện thì vài ngày không trở về nhà là chuyện bình thường, nói là phải ở công sở làm việc không cho xuất nhập.”
Tạ Tân không hiểu những chuyện này, nghe xong cũng chỉ gật gật đầu: “Ừ, quả thật là không giống như văn chức. Bất quá, mấy chuyện đó cũng đâu có sao, chỉ cần muội phu đối tốt với muội, bên người không có ai khác vậy là được rồi.”
“. . .”
Tạ Hộ cảm thấy có chút hết ý kiến, thế mới biết hóa ra tỷ tỷ đã sớm có cùng suy nghĩ giống mẫu thân, nam nhân của mình bên người nhất định không được có ai khác, đây là mục tiêu mà ba mẫu nhi các nàng muốn cùng nhau phấn đấu. Nếu là lúc trước thì Tạ Hộ chắc hẳn sẽ tùy ý cười cười, nhưng hiện tại lại vô cùng tán thành.
Tỷ phu Hách Phong đối với tỷ tỷ thật tốt, nhiều năm như vậy chưa bao giờ nghe bọn họ cãi nhau, càng không nghe nói tỷ phu có tâm tư muốn nạp thiếp, bấy nhiêu đã chứng tỏ hai người rất yêu nhau.
Tạ Hộ nghĩ thầm, một đôi phu thê chính là phải làm được đến như vậy mới không uổng phí một đời phu thê. Nếu chỉ có một mình nữ tử phải bỏ ra cả một tấm lòng, trong khi trái tim của nam tử lại có chỗ cho quá nhiều nữ nhân khác, vậy thì đấy không phải là tình cảm bình đẳng, thời gian lâu sẽ làm tổn thương trái tim, chặt đứt tình yêu.
Tạ Hộ nhớ tới thân phận sau này của Thẩm Hấp, trong mắt không thể che lấp một chút bất đắc dĩ cùng cô đơn. Hiện giờ nàng thật sự rất hạnh phúc, nhưng tiếc thay, cũng chỉ có nàng mới biết hạnh phúc như vậy có lẽ không thể duy trì rất nhiều năm, một khi phu quân đăng cơ làm Hoàng đế, vậy còn nàng . . . phải nên tự xử như thế nào đây?