Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 15: CÁI GỌI LÀ KỲ NGỘ



Edited by Bà Còm




Tạ Thiều tiếp tục bị cấm túc trong phòng, còn Tạ Hộ sống những ngày thập phần vui vẻ.
Mỗi sáng thức dậy là nàng sẽ đánh một bộ quyền dưỡng thân, sau đó ăn bữa điểm tâm phong phú rồi cùng Tạ Tân đi Ngọc Bình trai học tập văn chương thi từ. Đời trước nàng học rất nhiều nên đời này đương nhiên có lợi, không cần cố gắng học thuộc lòng, không cần hàng đêm khêu đèn đọc sách mà cũng có thể nhẹ nhàng đuổi kịp tiến độ của Nhan Cửu Khanh. Những môn học khác đối với Tạ Hộ lại càng không thành vấn đề. Hiện tại về phương diện viết chữ vẽ tranh cầm nghệ yêu cầu phối hợp với sự tinh tế của lực cổ tay thì nàng cũng đã tiến bộ vượt bậc.
May mà, từ trước Tạ Hộ tuy cao ngạo nhưng công khóa đều thật không tồi, hiện giờ có sự tiến bộ  nhưng cũng vẫn chưa gây ra sóng gió to lớn gì.
Khóa học ở Ngọc Bình trai trên cơ bản cũng chỉ có buổi sáng, buổi chiều đều dành cho các nữ hài tự mình an bài. Các cô nương Hầu phủ và Công phủ giống các nàng từ lúc còn nhỏ đã bị bắt buộc tự mình thiết lập quan hệ xã giao cho bản thân, từ nhỏ đã phải học hỏi năng lực giao tiếp của mẫu thân và các tiền bối trong nhà bởi vì sau này phải một mình đảm đương một phía, trở thành đương gia chủ mẫu, là trụ cột cai quản mọi việc trong hậu viện.
Tuy nhiên Vân thị vốn không phải là một người giỏi về giao tế, nói dễ nghe một chút thì gọi là ôn nhu, nói trắng ra thì chính là chất phác, cho nên muốn bà chủ động đi kết giao thì không có khả năng. Vì thế Tạ Hộ đương nhiên cũng không cần ứng phó với việc giao tế, cả buổi chiều đều có thể tự do. Ngày qua ngày đều dùng một canh giờ luyện chữ, một canh giờ đọc sách, rồi một canh giờ đánh đàn.
Hiện nay Quy Nghĩa Hầu lão phu nhân Hình thị là một người sắc bén, bà vào cửa làm một kế mẫu, không có hài tử ruột thịt cho nên đối với đích tử đại phòng nhị phòng cùng thứ tử tam phòng của phu nhân quá cố đều đối xử giống nhau, cũng không có phân biệt gì. Chỉ là Lão Hầu gia lại thiên vị sủng ái tam phòng nên tam phòng nhìn có vẻ lớn thế hơn một chút.
Hôm nay Lão Hầu gia hồi phủ, tập hợp ba nhi tử đến trước mặt. Đại lão gia Tạ Thai là thế tử, tương lai kế thừa tước vị Quy Nghĩa Hầu, cho nên hiện tại chỉ ở Công Bộ lãnh một chức vụ không cao không thấp để cho có; Nhị lão gia Tạ Cận khảo trúng cử nhân năm Tân Dậu, vốn nghĩ điều này sẽ làm Tạ Cận phấn chấn mà tiến bước trên con đường công danh, chỉ tiếc sau này không có tiến bộ gì hơn, thi bảy tám năm đều không đậu, cuối cùng vẫn là nhờ vào Lão Hầu gia để đi theo con đường ấm chức, ở Thành Phòng Doanh nhận một chức quan nhàn tản; Tam lão gia Tạ Quyền là thứ tử, theo lý thuyết hẳn là phải thua kém Đại lão gia và Nhị lão gia thật nhiều mới đúng, nhưng lại được Lão Hầu gia sủng, vào lúc Nhị lão gia chật vật "trăm khảo không trúng", Lão Hầu gia im hơi lặng tiếng cầu một ân điển xin được một công việc béo bở cho Tam lão gia, làm Phó thủ ở Hình Bộ đề lao, chuyên quản lý lương thực dược vật và y phục cho ngục tốt cũng như tội phạm trong ngục.
Phải biết rằng, Hình Bộ tuy ít tiền hơn Hộ Bộ, ít quyền hơn Lại Bộ, ít nhân tài hơn Binh Bộ, nhưng tốt hơn gấp nhiều lần so với Lễ Bộ và Công Bộ, đặc biệt là Tam lão gia Tạ Quyền nhận chức ở Hình Bộ đề lao, đó là một chức quan béo bở nhất ở Hình Bộ, cai quản ăn uống tiêu tiểu ngủ của toàn bộ ngục thất trong đề lao, ngục tốt phải vội vàng hiếu kính, phạm nhân phải vội vàng nịnh bợ, con đường tài nguyên chẳng phải thẳng đường tiến lên sao?
Trong phủ hướng gió ngả về chiều nào đều chính là do Lão Hầu gia dung túng mà ra. Tam phòng được lợi ích thật sự, có tiếng nói hơn nhiều, thế lực không ngừng lớn lên. Quan cấp của Tam lão gia tuy không cao bằng Đại lão gia, nhưng lại có ích lợi thực tế hơn nhiều, bất quá, cũng may tương lai Đại lão gia sẽ tập tước, tả hữu trong Quy Nghĩa Hầu phủ đều chạy không khỏi lòng bàn tay của ông ta, cho nên hiện giờ có bị thua thiệt một chút cũng không để ý. Chỉ là nhị phòng thì không được như vậy, không được Lão Hầu gia xin cho một chức vụ béo bở như tam phòng, lại không có vận khí được tập tước như đại phòng, cho nên cũng chỉ có khả năng dậm chân tại chỗ, buồn bực không vui theo sau đại phòng cùng tam phòng, trong nhà không hề có tiếng nói.
Đừng thấy Tạ Cận ở nhị phòng là lão gia uy phong, nhưng khi tới chủ viện ở trước mặt Lão Hầu gia thì ông biến thành cái hũ nút, nhìn lão Tam miệng lưỡi lưu loát, lão Đại nịnh nọt, ông chỉ có thể đứng một bên im lặng, một chữ cũng không xen vào được, ngẫu nhiên có nói được một câu cũng không có lực độ gì, dần dà, Nhị lão gia ở chủ viện càng không có quyền lên tiếng.
Lúc này cũng giống vậy, tuy nói là tập hợp ba nhi tử để gặp mặt, nhưng tất cả câu chuyện đều bị lão Tam nói và lão Đại tiếp, Nhị lão gia Tạ Cận đành phải ôm chén trà ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Lão Hầu gia hắng giọng, ngữ điệu không nhanh không chậm nói: “Lại Bộ Thượng Thư Tả Ông cáo lão hồi hương, bên trong Lại Bộ thay đổi không ít người, hiện giờ Nghiệm Phong tư và Kê Huân tư đều đang để trống. Thị Lang Hách Chương là bằng hữu tốt của ta đã nhiều năm, có thể nhờ ông ta cân nhắc, xin ông ta bẩm báo lên trên. Có được hay không thì phải xem tạo hóa của mỗi người các ngươi.”
Buổi nói chuyện này làm cả ba nhi tử đều rất hứng thú ngẩng đầu lên, từng người đang thầm tính toán trong bụng.
Phải biết rằng, Lại Bộ trước nay đều đứng đầu lục Bộ, chưởng quản thăng chức của quan viên, điều nhiệm, khảo hạch, xử phạt, nghị tự, giam sát hồi kinh tham dự khảo hạch, uy quyền bên trong thật không cần nói tỉ mỉ. Từ trước đến nay, Tả Ông nắm giữ vị trí Lại Bộ Thượng Thư đã mười năm, bàn tay rải khắp thiên hạ, sáu bảy trăm quan viên trong triều thì hết năm trăm là môn sinh của ông ta, hiện giờ đã chín mươi tuổi, thân thể thật sự chịu đựng không nổi nên lúc này mới chịu nhả ra trọng trách, lãnh một chức suông trong Các Lão, cáo lão hồi hương.
Lại Bộ tổng cộng chia làm bốn tư bộ, Tuyển Chức   tư, Nghiệm Phong tư, Kê Huân tư cùng Khảo Công tư. Lão Hầu gia nhắc đến Nghiệm Phong tư cùng Kê Huân tư là hai nơi có công tác quản lý khác nhau: Nghiệm Phong tư chuyên quản lý vấn đề phong tước, thế chức, ân ấm, khó ấm, thỉnh phong, quyên phong; còn Kê Huân tư thì lại chuyên lo về vụ quan viên chịu tang, về hưu, xử lý xin dưỡng tử, nhập tịch.
Chỉ cần để hai tư bộ này lên bàn so sánh là đương nhiên thấy rõ quyền lợi của Nghiệm Phong tư cao hơn nhiều. Kê Huân tư nói trắng ra chỉ là cai quản tạp vụ và sự tình rườm rà không có tiếng nói, còn không dễ dàng tạo ra công tích, quan viên sau khi được ba tư bộ kia đảm nhiệm quyết định điều phối xong xuôi thì mới tìm Kê Huân tư đăng ký, toàn bộ "nước luộc" đã sớm bị ba tư bộ kia "húp" sạch sẽ, là nơi điển hình cho "việc nhiều tiền thiếu", còn suốt ngày mệt nhọc chịu tội.
Cho nên, sau khi nghe Lão Hầu gia nói xong, mục tiêu của Đại lão gia và Tam lão gia đều trực tiếp hướng về phía chỗ trống của Nghiệm Phong tư mà chạy, hỏi một đống lớn vấn đề. Lão Hầu gia bị hỏi đến mức không kiên nhẫn gạt qua một bên: “Dù sao ta cũng chỉ là từ chỗ Hách Chương nghe được, cụ thể như thế nào cũng không rõ ràng lắm. Các ngươi tốt xấu gì cũng có chức quan trên người, có năng lực thì tự mình đi hỏi thăm, ta chỉ truyền lời cho các ngươi mà thôi. Ta biết các ngươi đều đánh chủ ý gì, Nghiệm Phong tư kia là chỗ béo bở, nhưng những cặp mắt nhìn chằm chằm không chỉ có một mình nhà chúng ta. Ta cũng không thể chỉ định được ai trong số huynh đệ các ngươi đi dành lấy, cả ba đều là nhi tử thân sinh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta chỉ truyền lời mà thôi, còn các ngươi tự mình đi tranh! Tranh được thì đó là bản lĩnh của các ngươi, không tranh được thì sau này đừng oán trách lão tử đây không chỉ đường cho các ngươi.”
“. . .”
Lão Hầu gia nói xong khiến cho ba nhi tử trở về ngẫm lại, chuyện này rốt cuộc nên làm sao mới tốt.
Tạ Cận suy tư đi về viện của nhị phòng, chức quan của ông ở Thành Phòng Doanh thật là nhàn tản, cho nên thời điểm không có công vụ thì cả ngày ở nhà cũng không sao.
Cho nha hoàn lui ra, Tạ Cận ngồi xuống ghế xếp, đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Vân thị tiến vào pha trà, thấy bộ dáng của Tạ Cận liền cho nha hoàn của bà lui ra, tự mình bưng trà đi vào cạnh ông, buông chén trà đi đến phía sau Tạ Cận, đôi tay mềm mại bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị trên đầu Tạ Cận. Tạ Cận cũng không mở mắt, hưởng thụ sự ôn nhu chăm sóc của thê tử, thở ra một hơi thư thái.
Lôi kéo tay Vân thị ôm bà vào lòng, nói tóm lại, Tạ Cận đối với thê tử này vẫn thật sự yêu thích, không nói xuất thân, ngay cả tính tình cũng tốt, xuất giá tòng phu, chuyện gì đều nghe theo ông, mặc kệ người ngoài đánh giá, trước sau đều coi ông như trời, lấy ông làm chủ, luôn luôn vô dục vô cầu canh giữ bên cạnh ông, chăm sóc cho ông, không để ông chịu bất luận áp lực gì.
Vân thị cũng không phải là người hủ lậu, ở khuê phòng trượng phu muốn "thân thiết" như thế nào bà đều nguyện ý. Đôi khi nam nhân mệt mỏi, yêu cầu chính là một thê tử có thể làm họ nhẹ nhàng, chứ không phải một thê tử khăng khăng lôi ý tưởng ra để thuyết phục khiêu khích họ. Điểm này Vân thị tự hỏi đã làm rất tốt, chỉ cần Tạ Cận nói gì hay làm gì thì bà không bao giờ nói chữ "Không".
An tĩnh dựa vào lồng ngực của trượng phu, cảm thụ được bàn tay ấm áp của ông đang vuốt ve ở phía sau, đụng vào chỗ mẫn cảm của bà. Sau một phen thân mật, Tạ Cận vỗ về da thịt vẫn bóng loáng như thời thiếu nữ của bà, nhìn gương mặt sau khi động tình rên rỉ mà ửng đỏ, đem lời nói của Lão Hầu gia ở trong thư phòng kể lại cho Vân thị nghe. Vân thị không vội phán đoán, đầu tiên là hỏi ông: “Lão gia tính thế nào?”
Tạ Cận thở dài nói: “Đâu đến phiên ta tính toán. Lão Hầu gia cũng nói để huynh đệ chúng ta dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Bản lĩnh của ta cũng chỉ có như vậy, thanh liêm một nghèo hai trắng, không đủ hào phóng như lão Tam, không có khí phái của lão Đại. Lại Bộ từ trước đến nay đều là chiếc bánh thơm phức, nếu chuyện này Lão Hầu gia chịu chỉ bảo cho ta thì có lẽ còn có một chút cơ hội, nhưng Lão Hầu gia nói không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, để chính bản thân chúng ta đi tranh! Chỉ từ cách nói này thôi cũng có nghĩa là đã loại trừ ta ra khỏi vòng. Lão Hầu gia sao lại không biết ta lấy gì mà tranh với lão Đại và lão Tam chứ?”
Vân thị dựa vào lòng Tạ Cận, hai người ôm nhau ngồi trên ghế xếp, lẳng lặng nghe, cảm thụ được sự bất bình và nhụt chí trong giọng nói của trượng phu. Không nói thêm một lời dư thừa, Vân thị dứt khoát đem chính mình đưa đến trước mặt Tạ Cận, dùng hành động thực tế để nói cho ông bản thân sẽ luôn ủng hộ ông.
Tạ Cận thích nhất chính là điểm này của Vân thị, không ồn ào, không giống như nữ nhân khác tự cho là thông minh muốn lanh chanh thay nam nhân giải quyết. Thật ra đại đa số nam nhân đều thích cách làm của Vân thị dùng "hành động thực tiễn" để an ủi người, chỉ là trên thực tế, loại nữ nhân này cũng không có nhiều lắm.
Tạ Cận cảm thấy mình thật may mắn có được một thê tử như vậy.
Không hề nhẫn nại thêm, Tạ Cận lập tức bế lên Vân thị tay chân đã xụi lơ đi vào gian trong. Đến sau giờ ngọ thì toàn bộ những gì làm ông tâm phiền ý loạn đều được Vân thị dùng cách dịu dàng thực tế nhất để thư giải.
Sau màn mây mưa kịch liệt, Tạ Cận chống cằm ngắm Vân thị đang ngủ say, trong mắt dần dần có tính toán.
Chính vì thê tử, ông cũng không thể tiếp tục sống đần độn như vậy. Thê tử luôn tín nhiệm và ủng hộ ông vô điều kiện, nhưng ông cũng không thể coi đó là lẽ đương nhiên mà không định hoàn lại cho thê tử một chút gì.
Bà vì ông mà một mình lẻ loi từ phương xa gả tới, lẻ loi đối mặt với phu gia hết thảy đều xa lạ, ông là bầu trời của bà, là phu quân mà bà luôn lấy làm tự hào. Điều ông cần phải làm là phải cố gắng tận dụng năng lực của mình để khiến cuộc sống của bà trở nên tốt đẹp hơn, dễ chịu hơn.
Vô luận thế nào cũng phải nỗ lực một phen mới được.