Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 36: NÔ DUYÊN CHƯA CẠN



Edited by Bà Còm





Chi bằng để ta chung vốn . . .
Tạ Hộ nghe được lời này kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngốc ngốc nhìn Thẩm Hấp, thật lâu sau cũng không lên tiếng, vẫn là Tạ Thiều kịp phản ứng trước, kinh hỉ nói: “Thẩm công tử nguyện ý chung vốn? Đó là không thể nào tốt hơn. Huynh muội chúng ta thuộc loại 'Giữa đường xuất gia không biết niệm kinh', đi theo Thẩm công tử dĩ nhiên không sai được rồi.”
Nghe Tạ Thiều nói, Thẩm Hấp không tỏ ý kiến, chỉ là trên môi vẫn giữ nụ cười, ngón tay vỗ về chiếc nhẫn bạch ngọc, ánh mắt vẫn đặt trên người Tạ Hộ đang ngốc lăng. Thẩm Hấp cảm thấy nha đầu này thật là thú vị, ngày thường nhìn cũng tương đối khôn khéo, đối đãi với người khác cũng thập phần tự nhiên, nhưng chỉ duy nhất khi đối diện với mình thì nàng lại dường như tăng cao sự phòng bị lên một trăm lần, thật giống như nếu không cẩn thận đối đãi thì mình sẽ giết nàng ngay lập tức. Thẩm Hấp đã tự xét lại rất nhiều lần, xác định chính mình không hề làm bất luận chuyện gì khiến nàng sợ hãi.
Tạ Thiều thấy muội muội nhà mình trở nên ngớ ngẩn bèn đi qua búng vào trán nàng một cái. Tạ Hộ đột nhiên hoàn hồn, che lại cái trán trừng mắt về hướng Tạ Thiều vừa bắt nạt muội muội, ủy khuất nhe hàm răng tuyết trắng sáng bóng ra gầm gừ với ca ca, biểu tình đáng yêu giống như một con mèo nhỏ xù lông, rõ ràng không hề có lực uy hiếp nhưng cố tình phải làm ra bộ dáng hung mãnh, khiến người nhìn không nhịn được phải phì cười.
“Ngũ cô nương không muốn cùng Thẩm mỗ ăn chung khối thịt này sao?”
Tạ Hộ cực kỳ quẫn bách, nàng đương nhiên hiểu rõ chủ tử nói "ăn chung khối thịt" là có ý gì, nhưng khổ nổi thấy chủ tử nghiêm trang nhìn chằm chằm nàng hỏi ra câu kia, bỗng nhưng lại khiến Tạ Hộ sinh ra một cảm giác mập mờ, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng e lệ. Tạ Thiều thấy thế liền biết muội muội nhà mình lại "phát bệnh", rõ ràng một câu thật bình thường nhưng khi người trong lòng nói ra tựa hồ liền thay đổi ý vị. Tạ Thiều sợ muội muội bỏ qua cơ hội này, đang muốn mở miệng lần nữa thì thấy muội muội nhà mình rốt cuộc phục hồi tinh thần đã lên tiếng: “Thẩm công tử nói quá lời, chỉ cần Thẩm công tử thích, ngay cả gian cửa hàng này đưa cho công tử cũng còn được, làm sao lại không muốn chứ?”
“. . .”
Tạ Thiều chửi thầm trong lòng, nha đầu này không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng thật khiến hắn CMN khiếp sợ có biết hay không? Thật đúng là không coi chính mình như người ngoài, một cửa hàng bỏ ra năm ngàn năm trăm lượng bạc mà muốn trao cho người trong lòng, nha đầu này thật đúng là hào phóng.
Thẩm Hấp nghe xong cũng phải nhoẻn miệng cười, lý do chữa thẹn của nha đầu này thật ngớ ngẩn, không nhìn thấy huynh trưởng nhà nàng đang có biểu tình muốn nhào tới cắn chết nàng sao? Thẩm Hấp lại mở miệng nói: “Nếu Ngũ cô nương nguyện ý, vậy thì chúng ta liền liên kết khai trương cửa hàng này thật rực rỡ, tốt không?”
Thẩm Hấp đi tới trước mặt Tạ Hộ, hơi cong lưng, dí sát khuôn mặt tuấn tú của mình trước mắt Tạ Hộ, thật đúng là chưa gì đã dùng bộ điệu đại ca ca đối đãi tiểu muội muội nói chuyện với nàng.
Tạ Hộ chỉ cảm thấy quả tim của mình sắp sửa từ trong lồng ngực vọt ra khỏi cổ họng rồi. Nàng quả thực một ngàn một vạn lần không dám cùng chủ tử đối diện như vậy, vội vàng rũ mi xuống chột dạ chớp chớp mắt, ánh mắt quẹo trái quẹo phải không dám nâng lên nhìn gương mặt chủ tử gần sát mặt mình. Thẩm Hấp nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc , trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, một loại cảm xúc kỳ dị chậm rãi thức tỉnh trong cơ thể khiến bản thân Thẩm Hấp cũng phải kinh sợ. Cũng may từ trước đến nay Thẩm Hấp không hề để hỉ nộ hiện ra trên mặt, tuy rằng kinh ngạc đối với phản ứng của chính mình nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, lập tức thẳng lưng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Thiều đang sờ soạng xem xét cửa hàng, âm thầm che dấu tâm tư kỳ quái của mình, lui về phía sau vài bước.
Sau khi Thẩm Hấp thối lui Tạ Hộ mới cảm thấy không khí quanh mình lưu thông trở lại, nàng giống con cá bị thiếu nước hít thở mấy hơi thật sâu, nuốt nước miếng vài lần để bình tĩnh lại.
Tạ Thiều dạo qua một vòng rồi đi tới bên cạnh hai người, thấy khuôn mặt nhỏ kiều diễm của muội muội nhà mình cúi xuống, mũi mắt xem tâm, đôi tay cung kính úp lên nhau đặt ở trước người, một bộ dáng y như đại a đầu khiến hắn mất cả mặt mũi. Tạ Thiều nhìn qua thì thấy Thẩm Hấp lại nhìn ra đường phố, Tạ Thiều cho rằng Thẩm công tử đang tư duy về vấn đề cửa hàng bèn không quấy rầy, chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ. Một lát sau Thẩm Hấp mới quay người, lại liếc mắt nhìn Tạ Hộ một cái rồi mới bình tĩnh nói: “Vậy ngày mai chúng ta hãy hẹn gặp ở chỗ này, bàn bạc thật rõ ràng về chuyện cửa hàng. Bản kế hoạch của Ngũ cô nương viết rất tốt, bất quá ta còn có một vài nghi vấn, ngày mai mời Ngũ cô nương cùng đến đây, trình bày cho ta toàn bộ ý tưởng của hai vị. Rốt cuộc sau này đây sẽ là cửa hàng của ba người chúng ta, bất kỳ sự tình lớn lớn bé bé gì cũng phải tụ lại trao đổi với nhau mới được.”
Vị Thẩm Hấp này thật có một loại khí thế vương giả bẩm sinh - đây là điều Tạ Thiều thầm đánh giá - sinh ra đã có sẵn năng lực lãnh đạo, một khi mở miệng là có thể kiến người khác vì huynh ấy vượt lửa qua sông giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, mà bản thân huynh ấy cũng là loại người không chỗ nào không khiến người khác kính phục, làm cho mọi người cam nguyện nghe huynh ấy sai phái.
Tạ Thiều lập tức hưởng ứng: “Được được được, ngày mai chúng ta liền đem hết mọi tư liệu đến đây, ba người chúng ta bàn bạc một phen, sau này còn phải dựa vào Yến Tuy huynh nhiều hơn thưa Thẩm Đại lão bản, hắc hắc.”
Thẩm Hấp đối với công phu "vỗ mông ngựa" của Tạ Thiều cũng không phản cảm, gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tạ Hộ, sau đó mới xoay xoay nhẫn bạch ngọc trên ngón cái nói: “Vậy hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc, ngày mai giờ Mùi gặp lại.”
Tạ Thiều liên tục gật đầu: “Được, huynh muội chúng ta nhất định đúng giờ chờ đại giá.”
Thẩm Hấp không nói gì nữa xoay người đi xuống thang lầu. Tạ Thiều đang chuẩn bị kéo theo Tạ Hộ đang giống như bị phát ngốc, không ngờ Thẩm Hấp vừa mới bước xuống một bậc thang thì nha đầu này liền nhanh như thỏ phóng đến đi theo sau Thẩm Hấp, đây là chủ động đi tiễn người?!
Nha đầu này còn nói dám nói không có ý gì với Thẩm huynh, xem bộ dáng ân cần kia kìa! Tạ Thiều thở dài sâu kín, lo lắng cho bệnh hoa si của muội muội nhà mình. Thật ra thân làm ca ca sao hắn lại không muốn giúp đỡ muội muội trèo lên cành cây của Thẩm Đại Lang chứ? Chỉ là Thẩm huynh này chỗ nào cũng tốt, tuy nhiên theo lời đồn thì huynh ấy có một vấn đề, mà vấn đề đó là . . . "Lên" không được.
Sợ muội muội cứ thế mà lâm vào si mê, cuối cùng sẽ bị thương tổn quá sâu.
Tạ Thiều theo sau xuống lầu, thấy Tạ Hộ đã đưa Thẩm Hấp ra tới ngoài cửa, Tạ Thiều tiến lại cùng Thẩm Hấp cáo biệt. Một người có bộ dáng như hộ vệ dắt ngựa đến cho Thẩm Hấp, hộ vệ kia ít khi nói cười, bên má phải có một vết sẹo rất sâu, nhìn vết sẹo này khiến Tạ Hộ lập tức nhớ ngay tới thân phận của người này -- -- nhiều năm sau chính là Thống lĩnh Ngự tiền thị vệ Nhiếp Nhung.
Hóa ra lúc này hắn đã ở bên người chủ tử hầu hạ, nhưng vì sao lúc trước không gặp qua hắn?
Sau khi tiễn Thẩm Hấp đi rồi, ánh mắt Tạ Hộ còn nhìn chằm chằm theo phương hướng bọn họ rời đi. Tạ Thiều thở dài cam chịu, lắc đầu đẩy đẩy muội muội nói: “Đừng nhìn nữa, người đều đi mất rồi. Ta nói tật xấu cứ thấy nam nhân liền phát ngốc của muội có thể sửa đổi hay không? Không thấy khó coi à?”
Tạ Hộ lười cùng ca ca thảo luận đề tài này, dùng cằm hất về hướng Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung rời đi, hỏi Tạ Thiều: “Người kia là ai?”
Tạ Thiều theo ánh mắt của nàng nhìn lại, liền thấy bóng dáng oai hùng bất phàm của Nhiếp Nhung, trả lời: “Hắn đấy à, chắc là bảo tiêu của Thẩm huynh? Lúc trước chưa thấy qua hắn, là mới đi theo bên người Thẩm huynh thôi, hình như sau khi Thẩm huynh đậu Trạng Nguyên mới thấy bảo tiêu này xuất hiện, có lẽ do Định Quốc Công cố ý tìm tới bảo hộ cho Thẩm huynh. Dù sao cũng là Trạng Nguyên, nhìn toàn bộ thiên hạ tổng cộng có bao nhiêu nhân tài đậu Trạng Nguyên đây chứ? Bảo vệ cũng đúng thôi.”
Tạ Hộ thu mắt, đối với phỏng đoán này của Tạ Thiều không hề đồng ý, lại khịt mũi coi thường Tạ Thiều đem Thống lĩnh Ngự tiền thị vệ tương lai nói thành một giới bảo tiêu. Bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu đối diện với Tạ Thiều, ngại chưa đủ còn giơ tay đẩy đẩy ca ca, lạnh giọng hỏi: “Ca ca, sao lại thế này? Vì sao dẫn Thẩm công tử cùng nhau tới? Chuyện cửa hàng cũng là ca nói cho huynh ấy biết à?”
Tạ Thiều bị dồn hỏi một phen cũng không ngại, cười sang sảng trả lời: “À, ta cùng Thẩm huynh là nửa đường gặp được. Ta tới Dương Châu tìm muội, còn huynh ấy tới Dương Châu coi hàng, hỏi thăm thấy cùng đường nên đi chung với nhau. Trên đường cùng huynh ấy nói chuyện làm ăn, ta đưa bản kế hoạch của muội cho huynh ấy đọc, sau đó . . . ta bèn mời huynh ấy cùng nhau đến xem cửa hàng.”
Thấy muội muội nhà mình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, Tạ Thiều còn nói thêm: “Được rồi, muội cũng đừng rối rắm. Thẩm huynh nói đúng, chúng ta tuy rằng có một ý tưởng thực tốt, chỉ là bắt tay vào làm thật không dễ dàng, các loại rắc rối chúng ta cũng chưa có kinh nghiệm để trải qua. Nơi này lại là Dương Châu, không phải địa bàn của ta, kinh thành thì ta rất quen thuộc nhưng Dương Châu ta lại không thân. Có Thẩm huynh gia nhập thì chúng ta cũng bớt lo, ít nhất có thể yên tâm hơn. Hiếm có ai được huynh ấy coi trọng, vậy mà huynh ấy lại chấm trúng cửa hàng của chúng ta. Muội không biết huynh ấy làm ăn lớn cỡ nào đâu, thuộc hạ nhân mạch trải rộng trời nam biển bắc. Thật không biết sao huynh ấy lại có thể có đầu óc đến thế? Cũng cùng là người mà sao lại khác biệt lớn như vậy?”
Tạ Thiều vừa nói vừa ảo não sờ sờ cằm của mình, thực rõ ràng mỗ nào đó đang tự mình đau khổ khi nghĩ đến câu "cũng cùng là người" kia. Thật sự cùng là thanh niên, vậy mà Thẩm Hấp mười sáu tuổi trúng Giải Nguyên, mười bảy tuổi đỗ Trạng Nguyên, kinh doanh trải rộng trời nam biển bắc, xuất thân thế gia huân quý đỉnh nhất, trong tay lại có núi vàng núi bạc; nhìn nhìn lại Tạ Thiều mình đây, xuất thân không cao, học hành không xong, buôn bán chậm rụt . . . Thật là khác nhau một trời một vực mà!
Không thèm để ý tới ca ca đang tự thương tự oán, Tạ Hộ xoay người đi khóa cửa. Tạ Thiều vẫn còn tiếp tục lầm bầm: “Muội nói xem, huynh ấy đang êm đẹp giữ thân phận đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ, tại sao lại luẩn quẩn trong lòng nhảy ra kinh doanh chứ? Huynh ấy đâu phải thiếu tiền giống chúng ta, Định Quốc Công phủ muốn cái gì mà không có! Huynh ấy lại là đích trưởng tử, tước vị Định Quốc Công sau này đều chạy không thoát khỏi tay huynh ấy, vậy mà huynh ấy phải phí tâm như vậy làm gì!!”
Tạ Hộ không để ý tới ca ca, chui vào cỗ kiệu. Tạ Thiều thấy muội muội không thích nói chuyện với mình, cũng không biết tự giác im miệng, xoay người lên ngựa đi bên cạnh cỗ kiệu của nàng tiếp tục lẩm nhẩm lầm bầm.
Tạ Hộ lúc này không còn tâm trí để nghe ca ca lầu bầu, nàng đang rầu rĩ vì cuộc hẹn ngày mai. Vốn nghĩ rằng một đời này mình sẽ tự kinh doanh thật tốt, sẽ không để nhị phòng Tạ gia chịu kết cục thảm bại, chỉ cần Tạ Cận và Tạ Thiều vững chân thì tương lai nàng cũng không đến nỗi cùng đường phải vào cung hầu hạ.
Nàng cho rằng đời này sẽ không có bất cứ liên hệ gì với chủ tử, cùng lắm chạm mặt thì hành lễ rồi thôi. Vậy mà xét theo tình hình hiện giờ, coi bộ nàng vẫn còn "Nô duyên" chưa cạn với chủ tử, chẳng lẽ cuối cùng nàng vẫn không thoát được vận mệnh vào cung hầu hạ "làm trâu làm ngựa" cho người ta, suốt ngày nơm nớp lo sợ mất mạng?
Chuyện này thật sự không có gì để cao hứng nổi. Nếu không phải trong nhà thật không còn cách nào khác, nàng vốn là một tiểu thư được người ta hầu hạ, vì sao phải vào cung làm chuyện hầu hạ người khác 'ăn bữa hôm lo bữa mai' đây chứ? Nàng vốn đâu phải là thân phận ti tiện?!
Càng nghĩ càng suy sụp, Tạ Hộ dựa vào vách của cỗ kiệu, không tiếng động thở dài.