Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 39: CHỜ ĐƯỢC TIN LÀNH



Edited by Bà Còm




Sau khi trở lại Vân phủ, trước tiên Tạ Thiều đi gặp Vân thị nói cho bà biết một chút tin tức mới nhận được từ kinh thành nhưng không dám nói quá nghiêm trọng, chỉ kể nhị phòng không cẩn thận nên xảy ra hỏa hoạn, bất quá không có ai bị thương vong. Tuy là như vậy nhưng Vân thị vẫn bị kinh tâm động phách, luôn miệng hỏi đi hỏi lại: Cha các con không việc gì chứ.
Tạ Thiều phải bảo đảm ngàn vạn lần phụ thân  không xảy ra chuyện gì, vậy mà Vân thị vẫn suốt ngày nóng ruột đòi quay về kinh thành. May quá hơn mười ngày sau thì Tạ Cận gửi thư cho Vân thị, đem tất cả mọi chuyện viết xuống rõ ràng, lúc này Vân thị mới có thể yên tâm.
Cửa hàng được Thẩm Đại Lang hỗ trợ nên thuận lợi khai trương, đặt tên là Đa Bảo các, bảng hiệu được tân khoa Trạng Nguyên tự tay đề danh. Từ chuyện khai trương cửa hàng đến tìm nhân công, Tạ Thiều và Tạ Hộ hoàn toàn được mở mang kiến thức về bản lĩnh của Thẩm Đại Lang. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủn, Thẩm Hấp đã triệu tập được mười mấy sư phó chuyên về chế tạo trang sức - nghe nói đều là danh gia từ khắp mọi nơi - sẵn sàng chờ Tạ Hộ sai phái. Trước khi mở cửa hàng, Tạ Hộ đã thiết kế ra hơn mười kiểu trang sức tinh xảo, nàng vẽ cũng không tệ lắm, những chỗ tinh tế của các loại trang sức đều có thể vẽ giống như thật. Trải qua mấy ngày nghiên cứu, nhóm sư phó đã thành công dựa theo thiết kế của Tạ Hộ để tạo ra trâm Điệp luyến hoa tinh xảo nhất trên thị trường. Cánh bướm trên cây trâm nhìn cực kỳ linh động, dùng vàng tạo thành. Khi trâm cài trên tóc thì mỗi bước đi đều làm cánh bướm rung rinh thật sống động, nhìn giống y như một con bướm vàng đang đậu trên mái tóc.
Hiện giờ, trang sức trên thị trường phần lớn dùng ngọc là chính. Giá trị của trang sức chỉ tùy thuộc vào chất lượng ngọc tốt hay xấu, do đó phần thiết kế rất là sơ sài. Bởi vì trang sức sử dụng đa số là ngọc thiên nhiên nên phải trải qua mài giũa rất nhiều mà giá trị ngược lại không cao hơn ngọc trước khi mài giũa. Vì thế, thợ thủ công trong khi chế tác khó tránh khỏi sẽ có điểm hạn chế. Tạ Hộ muốn cải tạo lại phương diện này, chế tạo trang sức cho Đa Bảo các chú trọng về kiểu dáng và thủ công tinh xảo. Trên thực tế, mười mấy năm sau thị trường trang sức xác thật là dựa theo hướng đi này, chẳng qua Tạ Hộ làm cho hướng đi này xảy ra sớm hơn một chút mà thôi.
Cửa hàng trang sức vừa mới khai trương, Tạ Hộ cho rằng cũng không bán được bao nhiêu, ai ngờ chỉ ngày đầu tiên mà đã có không ít nội quyến của quan gia trong thành Dương Châu tới ủng hộ, mỗi nhà đều mua mấy bộ trang sức khiến thợ thủ công của Đa Bảo các phải ngày đêm đẩy nhanh tốc độ sản xuất.
Sau một phen rối ren thì tiền lời thu vào rất nhiều. Lúc trước khi khai trương ba người đã bàn bạc quyết định phân chia tiền lời như sau: Thẩm Hấp bốn phần, Tạ Thiều và Tạ Hộ mỗi người ba phần. Tạ Thiều và Tạ Hộ không có bất luận dị nghị gì đối với sự phân chia này, bọn họ đã trải nghiệm chuyện khai cửa hàng rườm rà thế nào, nên thậm chí còn cảm thấy chia cho Thẩm Hấp bốn phần còn quá ít. Nếu không có Thẩm Hấp lo từ trên xuống dưới, bọn họ căn bản không biết nên làm sao để vận tác.
Về vấn đề đặt hàng cùng tiêu thụ Tạ Hộ đều mặc kệ. Hàng bán được nhiều thì càng gia tăng cơ hội tiếp xúc của nàng và nhóm sư phó thợ thủ công. Nàng đã nhiều ngày thiết kế mẫu mã không kể ngày đêm, chỉ cần mở mắt ra là đã cầm bút vẽ trong tay tuyệt đối không ngừng lại, cuộc sống trôi qua cực kỳ phong phú. Bất quá tuy vất vả nhưng cũng đáng giá, bởi vì lần kinh doanh trang sức này cho hồi báo thật sự rất lớn. Lúc Tạ Thiều giao cho Tạ Hộ phần tiền lời trong hai tháng, tuy là Tạ Hộ đã sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn bị số lời không nhỏ này làm nàng hết hồn, vì thế Tạ Hộ vẽ thiết kế càng thêm dụng tâm tinh tế.
Vân Đằng và Vân Tụ có rảnh cũng sẽ đi Đa Bảo các hỗ trợ, Tạ Thiều càng bận đến nỗi không thấy mặt ở nhà. Vân thị thấy bọn nhỏ bận rộn như vậy tỏ vẻ khó hiểu tuy bà biết hai đứa nhỏ khai trương một cửa hàng bên ngoài, mà chuyện này bà cũng không phản đối. Rốt cuộc lúc trước nhờ A Đồng đầu tư cho Thiều nhi đi chuyển hàng mới kiếm lời một số tiền lớn như vậy, nhờ đó mà Tạ Cận mới thành công vào Lại Bộ. Tuy rằng đến bây giờ Vân thị vẫn chưa dám nói thật với phu quân về xuất xứ của số tiền kia, nhưng Vân thị xác thật đã thể nghiệm cảm giác "Có tiền mới dễ làm việc", đương nhiên bà sẽ không phản đối bọn nhỏ làm ăn.
Sau khi Đa Bảo các khai trương, Thẩm Hấp cũng tới hai ba lần, bất quá chỉ ngồi một chút liền đi. Tạ Thiều cảm kích Thẩm Hấp đến cực điểm, mỗi  lần đều muốn lưu lại để uống rượu, nhưng Thẩm Hấp cũng không phải là người nhàn rỗi. Khi Tạ Hộ đối mặt với Thẩm Hấp vẫn rất cẩn thận chặt chẽ như cũ. Thẩm Hấp để lại hai chưởng quầy thay mặt Thẩm Đại gia giúp Tạ Thiều và Tạ Hộ xử lý chuyện của cửa hàng, rồi sau đó mấy tháng cũng không xuất hiện lại.
Nếu qua sinh nhật mười ba tuổi của Tạ Hộ thì đã cuối tháng mười một, Tạ Thiều cứ phải chạy đi chạy lại giữa Dương Châu và kinh thành. Chỉ trong một năm ngắn ngủn mà Tạ Thiều đã cao hẳn lên, trở thành một thiếu niên ngăm đen cường tráng, may mắn được gương mặt rất tuấn mỹ nên mặc dù có đen một chút cũng không tổn hại đến bộ dáng soái ca. Hôm mùng chín tháng mười một Tạ Thiều từ kinh thành mang đến một tin tức tốt làm phấn chấn nhân tâm -- La đại nhân làm quan thất trách nên hiện đã bị Thánh thượng bãi chức Kinh Triệu phủ, giao cho Hình Bộ thẩm tra xử lí đến năm sau sẽ định tội. Nghe nói mặt rồng cực kỳ giận dữ, La đại nhân coi bộ hoàn toàn tiêu đời.
“Thật là ác giả ác báo! Ông trời mở mắt. A di đà Phật, A di đà Phật.” Vân thị vừa nghe tin tức này cũng cao hứng cực kỳ. Dạo này Vân thị thường bồi Địch thị tụng kinh, mở miệng lại niệm Phật hiệu, trong tay cũng thường xuyên cầm chuỗi tràng hạt. Vân thị vốn dĩ là người hiền từ, nghe chuyện như vậy cũng chỉ biết cảm tạ Phật tổ từ bi niệm lên vài lần.
Tạ Hộ nghe được tin tức này thật ra không cảm thấy ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi Tạ Thiều: “La đại nhân phạm vào tội gì?”
Làm quan thất trách . . . Tạ Hộ hồi tưởng đời trước, La đại nhân tựa hồ là đắc tội với vị quyền thế nào đó nên cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, chỉ không biết đời này nguyên nhân là gì?
“La đại nhân bị cấp dưới tố giác hắn làm việc thiên vị trái pháp luật, thu nhận hối lộ, phán án oan ức. Thật đúng là không nói thì không ai biết, vừa nói ra là dọa mọi người nhảy dựng, thật không biết lão La đại nhân ngày thường luôn tỏ vẻ đạo mạo chính trực, vậy mà bí mật làm ra rất nhiều chuyện xấu. Cấp dưới của lão lôi hết tất cả chứng cứ trong tay trình ra: mười ba vụ bao che án kiện, tiền hối lộ thu ba mươi vạn lượng, bảy án kiện bị phán oan. Chứng cứ trực tiếp đưa đến Hình Bộ làm kinh động Hình Bộ Thượng Thư, khiến ông ta phải dâng tấu trình báo Thánh thượng. Thánh thượng rất tức giận, ngay tại triều sai người lột quan phục của La đại nhân, lập tức lôi vào thiên lao.”
Tạ Thiều nói sinh động như thật khiến Vân thị nghe được cảm thấy hả giận một trận. Tạ Hộ chỉ rũ xuống mí mắt suy nghĩ, không muốn thắc mắc quá nhiều trước mặt Vân thị, chờ đến khi Tạ Thiều bẩm báo cho Vân thị xong thì mới lôi ca ca vào trong viện hỏi chuyện.
“Ca nói cho muội biết, chuyện La đại nhân có phải do cha ra tay hay không?”
Tạ Hộ hỏi trắng ra khiến Tạ Thiều bị kinh ngạc: “Nha đầu muội đầu óc phát triển nhỉ? Làm sao lại hoài nghi đến trên người của cha thế?”
Thấy Tạ Hộ nghi hoặc nhìn mình chăm chú, Tạ Thiều lúc này mới vỗ đùi cười hắc hắc, nhẹ giọng nói: “Bất quá lần này muội thật sự đoán đúng rồi. Tuy rằng cha không chính miệng nói cho ta, nhưng bất quá ta cũng nhìn ra ít nhiều. Tất cả chứng cứ buộc tội La đại nhân đều do cha phái người ngầm lục soát ra. Địa phương kiểu như Kinh Triệu phủ đấy à, mặc kệ ai làm Phủ doãn đều không thể thanh liêm, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có dấu vết để lộ ra, phán án thì thế nào cũng có người không phục. Trong một năm này, cha suốt ngày ở Lại bộ ngay cả nhà cũng không về. La đại nhân mặt ngoài nhìn có vẻ chánh trực nhưng thật ra bên trong hỏng bét, chính tay lão ta cũng đã giết mấy mạng người rồi. May mắn Tân tỷ không gả cho lão, muội không biết lão La đại nhân đó ghê tởm đến mức độ nào đâu, lão ta đối với nữ nhân . . . Ai nha, những chuyện này ta không thể nói cho tiểu cô nương muội nghe, tóm lại muội chỉ cần biết thật sự rất ghê tởm là được rồi! Tân tỷ của chúng ta mà gả qua đó, có thể nói tương đương với việc đặt tỷ ấy lên giàn hỏa, khẳng định sẽ bị huỷ hoại!”
Mặc dù Tạ Thiều không nói, Tạ Hộ cũng biết rõ ca ca muốn nhắc đến chuyện gì của lão La đại nhân, đời trước Tạ Tân không phải đã bị huỷ hoại sao? Chẳng qua, Tạ Hộ đối với chuyện cha mình âm thầm "quạt gió thêm củi" cảm thấy hơi ngạc nhiên, không khỏi lo lắng nói: “Cha làm việc ổn thỏa không cần phải nói, nhưng chuyện này nếu bị phát hiện sợ cũng sẽ không thể thoái thác tội của mình, cho người ta có cơ hội mượn cớ.”
Tạ Thiều xua tay với Tạ Hộ: “Vấn đề này muội không cần lo lắng. Trước đó cha đã hoàn toàn đi vào quan trường, một khi đã vào rồi thì chuyện quan trường cha phải nắm trong lòng bàn tay, còn không đến mức bị người ta bắt lấy nhược điểm đâu. Ta nghe nói năm sau cha sẽ thăng chức thành Tư chính chức quan tòng tứ phẩm. Hiện giờ Lại Bộ Thượng Thư Trương Khánh Quang coi cha như phụ tá đắc lực, bằng hữu lương thiện tri kỷ. Thủ đoạn của cha sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“. . .”
Nghe Tạ Thiều nói xong tâm trạng của Tạ Hộ cũng có chút phức tạp. Đời trước Tạ Cận chỉ để lại cho nàng ấn tượng là người thất bại nản chí, vô luận ông làm gì cũng đều bị tam phòng chèn ép, cố tình lại không ai đứng ra nâng đỡ ông, vì thế muốn thử làm chuyện gì thì kết quả đều là tuyệt vọng. Nghĩ đến đời trước có lẽ Tạ Cận cũng không muốn để Tạ Tân gả cho La đại nhân, chỉ là không còn chiêu số nào khác, suốt ngày bị tam phòng chèn ép, đành phải dùng Tạ Tân đánh cược một lần, nhưng khổ nỗi chưa cược được gì ngược lại trúng kế của tam phòng, khiến cho thanh danh của nhị phòng cũng bị thua mất, từ đó càng không có ai để ý đến bọn họ.
Mà đời này Tạ Cận đã sớm vào quan trường, hiện giờ xem ra ông dường như bẩm sinh đã có tài lăn lộn trong quan trường. Phát hiện này làm Tạ Hộ vừa mừng vừa lo.
Cuối tháng mười một, ngay cả vùng Giang Nam mà cũng bị phủ một màn trắng xóa, mùa đông giá lạnh đã tới.
Tạ Cận mệt mỏi phong trần từ kinh thành chạy đến Dương Châu. Ngoại tổ phụ Vân Quốc Chương đích thân ra tận cửa nghênh đón. Một năm không gặp, khí độ của Tạ Cận đã không còn giống như năm trước, phong thái càng thêm nội liễm trầm ổn, hàm dưới dưỡng một chòm râu, nhưng bộ dáng tuấn ngạn vẫn không thay đổi.
Vân thị đứng trước cửa si ngốc nhìn phu quân. Tạ Cận hành lễ với nhạc phụ xong lập tức đi tới trước mặt Vân thị cầm tay bà, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ta đúng hẹn đến đây đón nàng về nhà.”
Chỉ một câu là làm Vân thị khóc ngay tại chỗ. Tạ Cận cũng không màng đến ai vội ôm Vân thị vào lòng, biến mình như một tấm áo choàng bao bọc Vân thị. Hai người ngọt ngào làm cho Tạ Thiều và Tạ Hộ nhìn thấy buồn nôn một trận, liếc nhau trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ.
May mắn hai vị cách xa lâu ngày vẫn còn biết chừng mực, chỉ là ôm ôm một chút rồi cũng dừng lại. Tạ Cận nắm tay Vân thị tiến vào sảnh đường uống chén trà, kính hiến lễ vật xong cũng không lưu lại lâu hơn, dùng qua cơm trưa liền nói cáo từ. Tạ Cận vừa mới tiến vào triều đình nên việc nhiều, lại vừa mới được thăng chức tòng tứ phẩm Lại Bộ Tư chính, vì thế trong tay có rất nhiều công việc chờ xử lý, cho nên cũng không thể lưu lại Dương Châu, đón Vân thị và Tạ Hộ là phải hồi kinh ngay.
Tạ Hộ đã sớm biết Tạ Cận sẽ tới, hơn nữa cũng sẽ không ở lâu, cho nên sớm an bài hoàn hảo cho Đa Bảo các, bản vẽ thiết kế mẫu mã nàng chuẩn bị đủ để Đa Bảo các dùng một thời gian.
Nàng ở Dương Châu trải qua một năm thập phần viên mãn, cũng giao hảo với nhiều huynh đệ tỷ muội của Vân gia, trong đó thân cận nhất là Vân Đằng và Vân Tụ. Sau khi lưu luyến chia tay với mọi người, Tạ Hộ và Vân thị liền lên xe ngựa, được Tạ Cận và Tạ Thiều hộ tống cùng nhau trở về kinh thành.