Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 43: TÀNG LONG ẨN PHƯỢNG



Edited by Bà Còm



Tạ Hộ ở nhà thuỷ tạ đọc sách một lát rồi ngồi ở lan can phát ngốc, nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh, cơn gió nhẹ thổi qua khiến từng cơn sóng gợn lăn tăn. Một mảnh lá rụng rớt trên người, Tạ Hộ cúi đầu nhặt lên, chỉ cảm thấy phiến lá xanh biếc mỏng như cánh ve rất là vui mắt.
Tạ Hộ đem phiến lá đặt lên môi, âm điệu du dương cứ thế mà thổi ra, không có tiết tấu, toàn dựa vào tâm tình để thổi. Bản lĩnh này cũng là đời trước ở trong cung học được, chủ tử ngày thường tương đối bận rộn, cơ bản không thời gian ngồi xem vũ nhạc, đặc biệt thích âm điệu lao xao của lá cây trong rừng trúc; sau đó Đại nội Tổng quản Triệu Tam Bảo liền lôi tất cả cung nữ hầu hạ Ngự tiền ra huấn luyện thổi lá cây, để cho chủ tử tùy thời tùy chỗ đều có thể nghe được.
Tạ Hộ không si mê âm luật nhưng coi như có năng khiếu bẩm sinh, mặc kệ là nhạc cụ gì đều có thể đàn tấu một vài khúc nghe rất lọt tai. Thổi lá cây cũng cần chú ý về kỹ thuật: thổi làn điệu ai oán thì cần dài hơi, yêu cầu dùng chỗ mỏng nhất ở đầu lá; thổi nhịp điệu vui sướng thì yêu cầu chỗ dày hơn phía đuôi lá. Nếu dùng loại lá khác nhau thì thổi ra làn điệu không giống nhau.
Đời trước chủ tử thích nhất nghe thổi lá cây làn điệu Giang Đông, âm điệu nghe như ca dao nhưng lại sâu thẳm cao vút hơn ca dao. Chủ tử nói làn điệu này làm ngài có thể tưởng tượng ra Mạc Bắc phóng khoáng anh hùng, vì thế thập phần yêu thích. Tạ Hộ thì lại nghiêng về giai điệu êm ả của Giang Nam, mang theo nỗi buồn man mác của những trận mưa phùn kéo dài, giống như tiến vào chỗ sâu đậm nhất của tình yêu nam nữ, si tình si ý, yêu nhau trao cả con tim không gì oán trách.
Trong nhà thủy tạ chỉ có một mình Tạ Hộ, âm điệu từ trên môi nàng thổi ra, truyền qua sóng nước, du dương trầm bổng, lúc thì êm ả lúc thì kích động sau đó lại lắng xuống nhẹ nhàng, tựa như được ngắm nhìn ngọn Thương Sơn xinh đẹp bao bọc bởi biển mây bao la hùng vĩ, mây cuộn mây tan, thay đổi khôn lường, thật đẹp như một giấc mộng.
Tạ Hộ rất ít khi tấu nhạc để tự mình thưởng thức. Đời trước chỉ phục vụ cho chủ tử, đời này không có tâm tình, hiếm khi được một lần có tâm tình thì lần trước còn suýt nữa tạo ra phong ba. Âm điệu du dương huyền diệu đột nhiên ngừng lại, Tạ Hộ nhìn lá cây trong tay rồi thuận tay ném đi. Nàng từ trên lan can nhảy xuống, duỗi cái lưng mỏi rồi xoay người sang chỗ khác.
Chợt thấy trên hành lang cửu khúc dẫn tới nhà thuỷ tạ có một người đang bị âm điệu làm cho ngẩn ngơ -- -- Lý Trăn.
Tạ Hộ nhíu mày, nhìn trái nhìn phải xác định không có những người khác, nhìn Lý Trăn ngây ngốc đứng yên tại chỗ không có ý định tiến lên. Tạ Hộ muốn quay đầu rời đi, chỉ là sau lưng nàng thì điểm cuối của con đường là nhà thuỷ tạ, nếu muốn rời khỏi thì không thể nào không vượt qua hành lang cửu khúc.
Tạ Hộ căng da đầu đi tới, hơi phúc thân với Lý Trăn rồi nở nụ cười sáng sủa nói: “Lý công tử khỏe.  Huynh cũng đến nhà thuỷ tạ thưởng cảnh sao? Muội không quấy rầy. Cáo từ.”
Tạ Hộ nói xong liền cúi đầu đi ngang qua Lý Trăn, lại nghe Lý Trăn đột nhiên mở miệng kêu nàng: “Chậm đã.”
Tạ Hộ dừng lại bước chân nhưng không quay đầu lại. Cho dù không cần quay đầu lại, nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của Lý Trăn. Hắn đam mê âm luật đã tới mức si mê, đời trước Tạ Hành cũng là loại âm si, hai người kết hợp với nhau quả là một đôi. Còn Tạ Hộ thì tự biết mình không si mê âm luật như vậy, vào thời điểm Lý Trăn yêu cầu âm luật làm bạn thì Tạ Hành đã bồi hắn vượt qua, rồi sau đó nàng lại muốn chen chân vào sự gắn kết của bọn họ đã không còn cơ hội.
“Muội biết âm luật à?” Lý Trăn đứng sau lưng Tạ Hộ không xa hỏi ra.
Tạ Hộ hít sâu một hơi, quay đầu lại, mỉm cười với Lý Trăn nói: “Chỉ là biết sơ thôi, khó vào được nơi thanh nhã.”
Lý Trăn nhìn nữ tử trước mắt tươi đẹp như cảnh xuân, cảm thấy cặp mắt kia còn rực rỡ hơn ánh sao, toàn thân nàng đắm chìm trong ánh mặt trời đang chiếu xuống khiến thân hình dường như được mạ một lớp vàng quang tỏa sáng, làm cho gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuyệt mỹ càng thêm khuynh thành.
Cổ họng không kiềm được nuốt xuống một ngụm, Lý Trăn cảm thấy tim căng ra, chăm chú nhìn thật lâu mới nói được một câu: “Muội thổi rất êm tai.”
“. . .”
Tạ Hộ nhìn vẻ mất tự nhiên trong mắt Lý Trăn, trong lòng hoảng hốt, bởi vì loại ánh mắt này của Lý Trăn đời trước nàng cũng đã thấy qua, chỉ là ánh mắt như vậy đều trút lên trên người Tạ Hành. Đời trước ánh mắt Lý Trăn dành cho nàng luôn là oán hận lẫn khinh miệt, đến nay hồi tưởng đến ánh mắt đó Tạ Hộ vẫn còn cảm giác đi vào trong hầm băng lạnh.
Mỉm cười nhẹ nhàng, Tạ Hộ lại khẽ cong gối phúc thân với Lý Trăn rồi xoay người rời khỏi nhà thủy tạ, lưu lại một ánh mắt nóng hổi dõi theo sau lưng.
***
Trên đường từ Bình Định Hầu phủ trở về, Vân thị muốn ghé qua miếu cầu cho ngoại tôn nhi một miếng bùa bình an, bèn lôi kéo Tạ Hộ cùng đi chùa Bạch Mã ở Nam giao. Từ khi Vân thị ở Dương Châu thật sự bị ảnh hưởng bởi ngoại tổ mẫu Địch thị của Tạ Hộ, hiện giờ vô cùng tin tưởng sùng kính Đức Phật, gặp chuyện gì đều phải đến trước Phật tổ cầu nguyện một phen.
Tạ Hộ muốn cự tuyệt đề nghị đi chùa Bạch Mã, nhưng Vân thị hiếm khi cứng rắn một hai phải ép nàng cùng đi, nói là chùa Bạch Mã có một ông từ xem bói rất linh, muốn thuận tiện xem một quẻ nhân duyên cho Tạ Hộ. Tạ Hộ phản kháng không có hiệu quả chỉ đành phải đi theo.
Chùa Bạch Mã ở khu Nam giao của kinh thành, nằm trên núi Bạch Mã. Thời tiết đang lúc đầu hạ nên núi Bạch Mã cây lá xanh um, tràn ngập hương thơm hoa cỏ. Vân thị vì biểu lộ thành kính nên để ngựa xe ở dưới chân núi, tự trèo bộ lên chùa.
Chùa Bạch Mã thờ phụng Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, tương truyền Hán Minh Đế mơ một giấc mộng, thấy con ngựa trắng chở tượng Phật và kinh văn rơi xuống nơi này bèn dựng lên ngôi chùa đặt tên là chùa Bạch Mã, hương khói vẫn luôn bảo trì đến nay.
Ở chính điện bái Phật chưa đủ, Vân thị còn lôi kéo Tạ Hộ đi đến thiên điện các nơi thành kính quỳ lạy, đi hết một vòng thì đã gần đến trưa. Vân thị ở trước điện Phật cầu hai quẻ xâm, sau đó mang đến thỉnh ông từ giải đoán. Lúc này tín đồ trong chùa đã giải tán gần hết, chỗ ông từ giải sâm không phải rất bận.
Ông từ tiếp nhận quẻ xâm trong tay Vân thị. Vân thị lại quyên tặng tiền dầu mè ở thùng công đức bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống trước mặt ông từ. Lúc này ông từ cũng đã đọc xong quẻ xâm, đưa tay ra hiệu "Mời ngồi" cho Vân thị rồi hỏi: “Phu nhân muốn cầu gì?”
Vân thị đáp: “Một quẻ cầu gia trạch bình an, còn quẻ kia cầu nhân duyên của tiểu nữ nhi.”
Ông từ đảo qua hai quẻ xâm rồi giương mắt nhìn nhìn Tạ Hộ, sau đó lại hạ mắt xuống, đôi tay hợp lại nhập trong tay áo nói: “Gia trạch của Phu nhân được bình an, thời trẻ Đương gia không gặp thời nhưng lại có chuyển cơ, lúc này đã độ kiếp xong, vận thế quý chủ sẽ bay cao hiển hách, bảo hộ gia trạch không ngại.”
Ông từ cầm quẻ xâm đã giải xong bỏ vào ống thẻ, sau khi cảm tạ vận thế thì ông từ lại cầm quẻ xâm thứ hai, nghiêm túc nhìn quẻ xâm từ trên xuống dưới, sau đó ngẩng đầu nói với Tạ Hộ: “Vận mạng của cô nương cực kỳ hiếm thấy, giống như được hưởng niết bàn trọng sinh -- sau khi suy bại thì lộ ra một cổ đại phú đại quý ngập trời. Mệnh cách cao cả, nhưng trong vòng mười năm vẫn ở vào thế 'Tàng Long ẩn Phượng', chỉ đợi vượt qua kiếp nạn thì mây mù sẽ bị đẩy đi, khi đó như hạc bay lên chín tầng trời, có thần công hộ thể, vận thế ngất trời, không thể ngăn cản. Nếu cô nương là nam tử thì tài năng ngang với Tể tướng, trông nom xã tắc, nhưng cô nương là nữ tử khuê các, thần công hộ thể này coi bộ sẽ là . . . Tóm lại, đây là mệnh cực tốt, quý không thể nói, thiên cơ không thể tiết lộ. Nhưng nếu chỉ coi về nhân duyên thì chính là sao Hồng Loan chiếu sáng, hỉ sự đã đến gần.”
“. . .”
Giải xâm của ông từ nửa phần trước nhắc đến "Niết bàn trọng sinh" làm Tạ Hộ có điểm tâm phục, bất quá nửa phần sau nghe ra không đáng tin cậy. Cái gì mà thần công hộ thể, Tể tướng chi tài,  trông nom xã tắc, quý không thể nói . . . Ông từ này muốn tỏ vẻ thần bí nên thật đúng là cái gì cũng dám nói, huống chi lúc này nàng mới mười ba tuổi, ngay cả đính thân còn chưa có, vậy mà ông ta còn nói hỉ sự tới gần?
Lời giải xâm cũng khiến cho Vân thị tựa hồ như lọt vào trong sương mù, tuy rằng cũng biết lời nói của ông từ thật sự không đáng tin cậy, bất quá tốt xấu gì cũng là lời cát tường nên Vân thị bèn không so đo, toại nguyện hỏi thêm: “Hỉ sự kia khi nào tới gần? Không dối gạt tiên sinh, đứa nhỏ này cho tới hôm nay còn chưa đính hôn, vậy hỉ sự . . .”
Ông từ bỏ que xâm vào ống thẻ, mỉm cười một cách cao thâm nói với Vân thị: “Phu nhân không cần lo lắng, lệnh ái mệnh quý không thể nói, chuyện này sẽ do trời định.”
“. . .”
Vậy cũng được à?! Ông từ nói xong lời cuối cùng rốt cuộc đúc kết bằng một câu "Trời định", ngay cả Tạ Hộ cũng phải chửi thầm, linh nghiệm chỗ nào chứ? Qua loa lừa gạt như vậy thật sự cũng được sao?
***
Từ chùa Bạch Mã ra, không trung liền vang lên tiếng sấm đì đùng. Thời tiết đầu hạ trời đổ mưa to tầm tã cũng là chuyện thường, bất quá thường thì trận mưa tới mau mà đi cũng mau, không phải chuyện lớn gì.
Vân thị nhìn trời, đoán rằng trận mưa chắc chưa tới ngay nên dặn dò mọi người mau xuống núi.
Hai nha hoàn đi trước mở đường. Vân thị lúc này mới thật sự có chút hối hận, lúc nãy lên núi không ngồi kiệu, bây giờ xuống núi tuy không mệt nhưng phải mất chút thời gian.
Đoàn người đi đến giữa sườn núi thì trận mưa tầm tã bất ngờ đổ xuống, tiếng sấm ầm vang hỗn loạn. Tạ Hộ nhìn trái nhìn phải thấy cách đó không xa có hai tòa đình, liền kéo tay Vân thị nói: “Nương, mưa quá lớn, chúng ta đến đó trú mưa đi.”
Vân thị gật đầu. Nha hoàn đỡ bà đi gần đến đình hóng gió thì mới phát hiện trong đình đã có người, còn tòa đình kia thì có đến tám người trú trong đó. Tạ Hộ chật vật chạy vào đình thì mắt sắc nhận ra một nam nhân đang đứng như thần giữ cửa, trong lòng cả kinh, là Nhiếp Nhung.
Quả nhiên sau lưng hắn là một nam tử tuấn tú tao nhã vững chãi như tùng, nếu không phải Thẩm Hấp thì còn là ai vào đây? Phía sau Thẩm Hấp còn một tiểu tử đang đứng, trắng nõn gọn gàng, linh hoạt láu cá, Tạ Hộ thiếu chút nữa bật thốt lên: Tam Bảo công công. Người này đúng là về sau sẽ thành Đại nội Tổng quản, Triệu Tam Bảo. Đột nhiên nhìn thấy nhiều người quen như vậy, Tạ Hộ cũng kinh ngạc, cuống quít tiến lên trước hành lễ: “Thẩm, Thẩm công tử khỏe.”
Vân thị theo sau đi vào, cũng phát hiện trong đình đã có hai nam tử, bất giác chựng lại. Thẩm Hấp nhìn thoáng qua Tạ Hộ, chỉ thấy nàng búi tóc buông lỏng, một chút tóc đen rủ xuống trên má khiến gương mặt càng thêm tú mỹ, một đôi mắt to đen bóng như hắc diệu thạch đang kinh hoàng bất an nhìn mình, giống như là một chú nai tơ bị thất kinh khiến người thương mến.
Vân thị nhìn nhìn Tạ Hộ, cuối cùng cắn răng một cái, vẫy tay kêu Tạ Hộ tính dầm mưa xuống núi.
Thẩm Hấp đứng lên, kêu Vân thị lại, ôm quyền chắp tay hành lễ vãn bối: “Phu nhân chậm đã, xin cứ ở chỗ này nghỉ chân, vãn bối có thể qua bên kia.”
Vân thị kinh ngạc xoay người, nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn mạo như tùng nho nhã như ngọc. Thẩm Hấp không đợi Vân thị phản ứng liền bước vào trong mưa, Triệu Tam Bảo lập tức đuổi theo che dù cho chủ tử, Nhiếp Nhung cũng theo sau tùy hộ, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đến tòa đình hóng gió đối diện. Người trong đình kinh ngạc nhìn nhìn đoàn người đột nhiên xâm nhập, Triệu Tam Bảo tiến đến chào hỏi mọi người, đối phương cũng không nói gì.
Thẩm Hấp chủ động nhường chỗ khiến Vân thị rất là tán thưởng, không khỏi hỏi thăm: “Đó là công tử nhà ai thế? Bộ dáng đã đẹp mà tính tình còn khiêm tốn như vậy, thật là hảo hài tử có giáo dưỡng.”
Sau khi Tạ Hộ nói cho Vân thị đó là Thẩm Đại Lang của Định Quốc Công phủ, Vân thị càng kinh ngạc không thôi. Lúc nãy bà thấy A Đồng tiến đến hành lễ, coi bộ đã sớm nhận thức, trong lòng Vân thị thật tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
Mưa vẫn rơi như trút nước, đất trời tựa hồ bao phủ bởi một màn sương. Tám người trong đình hóng gió của Thẩm Hấp dường như có chuyện gấp, vốn cho rằng đây là trận mưa rào sẽ tan mau, ai ngờ thời gian dài như vậy mà vẫn không dừng, tám người họ quyết định không đợi nữa, vài người cởi áo ngắn trùm lên đầu rồi mọi người cứ thế lao xuống núi.
Triệu Tam Bảo đem đến cho các nàng một bình trà nóng và hai chén trà nhỏ, mồm miệng vẫn trơn tru như xưa: “Phu nhân, tiểu thư, đây là công tử của chúng ta đưa tới. Thỉnh hai vị không cần khách khí, mau uống chút trà để ấm mình.”
Vân thị không nghĩ tới vị công tử kia lại chu đáo như vậy, cũng xác thật có chút lạnh liền nói cảm tạ, lại quay đầu hướng về phía Thẩm Hấp đang ngồi ở đình hóng gió đối diện gật gật đầu. Thẩm Hấp lập tức đứng lên, lại hành lễ vãn bối đối với Vân thị rồi mới ngồi xuống.
“Thật là hảo hài tử vừa chu đáo lại lễ phép.” Vân thị ôm chén trà nóng "đưa than ngày tuyết", cảm khái phát ra tự đáy lòng.