Tàng Châu

Chương 14



Edit: Châu

Thôi thị bao giờ nhắc đến người dì này, Gia Nhu cũng chưa từng gặp bà, nhưng đã từng nghe nói về bà ấy.

Thí dụ như thích xa hoa, thường tổ chức yến hội ở biệt viện Ly Sơn, mời hết các quý phu nhân đến làm khách, rất có ảnh hưởng đến hướng gió trong kinh thành. Đồn rằng, bà lấy lông chim trả, chim bói cá để dệt váy, nhìn từ các góc độ sẽ ánh lên sắc màu khác nhau, lộng lẫy vô cùng. Các gia đình phú quý nhiệt liệt noi theo, khiến chim trả, chim bói cá cả một vùng xung quanh kinh thành suýt chút nữa bị tuyệt diệt. Vì việc này mà trong cung còn ban riêng lệnh cấm.

Vốn tưởng là một người phụ nữ kiêu sa ngạo mạn, thoạt nhìn lại có vẻ không giống thế.

“Bái kiến dì.” Gia Nhu hành lễ. Thư Vương phi hào phóng nhận lễ, nhẹ nhàng bảo: “Lần đầu gặp mặt, ta có chút quà mọn, cháu cầm chơi đi.” Nói xong ra hiệu cho tỳ nữ phía sau dâng đồ vật lên.

Tỳ nữ mở hộp, mọi người trong phòng kinh ngạc ồ lên.

Đó là một đôi chén dạ quang bằng ngọc Hòa Điền đánh bóng, chén ngọc mỏng như giấy, sáng như gương, hoa văn tự nhiên, đến cống phẩm cũng không đạt được đẳng cấp như vậy. Gia Nhu từng được nhìn thấy rất nhiều đồ đẹp đẽ quý giá, nên đương nhiên biết giá trị của cặp chén dạ quang này không thể tính được bằng tiền.

Nhưng nàng cũng đã nhìn ra, quan hệ giữa mẹ với người dì này dường như không được tốt, cho nên do dự chưa nhận.

Song Thôi thị chỉ nói: “Nếu là tấm lòng của Thư Vương phi thì con nhận đi.” Giọng nói thể hiện rõ sự lạnh nhạt khách sáo, không hề giống chị em thân thiết.

Bấy giờ Gia Nhu mới nhận cặp chén ngọc, sau khi cảm ơn Thư Vương phi thì ngồi xuống cạnh Thôi lão phu nhân.

Thôi thực thấy đầy phòng đều là nữ quyến, mình ở lại thì hơi ngại, bèn dặn vợ là Lư thị tiếp đón chu đáo rồi ra ngoài.

Lư thị cũng xuất thân từ danh môn, nhưng trong phòng có hai vị vương phi, Lư thị trở nên nhỏ bé, chỉ có thể ngồi xuống ghế cuối. Bà cũng tặng Gia Nhu quà ra mắt, là một bộ vòng tay vàng có khắc hoa văn phú quý.

Thôi lão phu nhân nói, lúc Lư thị chuẩn bị đồ cưới cho Nhị nương tử, có mời thợ kim hoàn tốt nhất kinh thành làm ra, nguyên liệu là vàng hồi môn ngày xưa của Lư thị, chỉ làm hai đôi, trên đời tuyệt tìm không ra đôi thứ ba.

Thuận Nương đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi tặc lưỡi. Danh môn vọng tộc trong kinh thành quả nhiên không tầm thường, chỉ quà ra mắt đã là đồ tốt cả đời nàng ta chưa từng thấy. So ra, mấy thị tộc ở thành Dương Tư Mị chỉ được coi như tiểu môn tiểu hộ.

Thôi thị nhân thể giới thiệu Thuận Nương, Thôi lão phu nhân và Lư thị chẳng để một đứa trẻ con vợ bé vào mắt, nhưng nể mặt Thôi thị nên cũng thưởng mấy thứ. Tất nhiên là không sánh được với Gia Nhu, nhưng đều không phải là đồ trang sức thông thường, Thuận Nương nhận quà mà sợ.

Thư Vương phi quan sát Thuận Nương, bỗng nhiên hỏi: “Trông cũng xinh xắn, ngoan ngoãn ra trò, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Thuận Nương khẩn trương trả lời: “Thưa Vương phi, tiểu nữ năm nay mười ba tuổi.”

“Vừa đúng tuổi có thể xem xét chuyện cưới gả.” Thư Vương phi gật đầu.

Thuận Nương nghe vậy thì đỏ mặt, không dám tưởng tượng mới vừa vào kinh thành, đã mượn bóng Thôi thị mà được nói chuyện với một vương phi cao quý như vậy, trong lòng thấy hơi đắc ý.

Thôi thị không muốn hai người tiếp xúc nhiều, bèn gọi Thuận Nương lùi tới bên cạnh. Thư Vương phi đứng lên nói: “Mẹ, con phải vào cung đây. Đã lâu mẹ chưa gặp A Niệm, hai người cứ thoải mái tâm sự, mấy ngày nữa con lại về thăm người.”

Thôi lão phu nhân tùy ý nói được. Lúc này tâm tư bà lão đều đặt cả vào Thôi thị cùng Gia Nhu, không tránh khỏi có chút nhạt nhẽo đối với Thư Vương phi.

Thôi thị càng yên lặng, coi như không nghe thấy gì. Chỉ có Lư thị đứng lên theo, nói: “Sao người không ngồi thêm một lúc? Quận chúa Trường Bình lại làm loạn trong cung à?”

Thư Vương phi thở dài: “Đúng vậy. Nó được Thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, tính tình kiêu căng, nghe nói phải gả cho Tiết độ sứ Hoài Tây, lại dám đòi tuyệt thực. Thái hậu lệnh cho ta tiến cung khuyên nhủ, ta cũng chỉ đành thử một lần xem sao. Ai bảo hôn sự này được Đại vương hết sức ủng hộ chứ. Chị dâu đừng theo, tự ta đi được rồi.” Dứt lời, Thư Vương phi mang theo gần một nửa tỳ nữ vú già trong phòng, nhanh chóng rời đi.

Lư thị vẫn bẩm Thôi lão phu nhân một tiếng, ra ngoài đưa tiễn.

Gia Nhu đã sớm biết Trường Bình sẽ gả cho Ngu Bắc Huyền, nhưng không ngờ là do Thư Vương mối lái. Nàng vẫn nghĩ Ngu Bắc Huyền có thể lớn mạnh không ngừng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, nhất định là được quan rất lớn trong triều nâng đỡ, hóa ra chính là Thư Vương.

Thư Vương đã từng một lần đến rất gần ngôi vị hoàng đế. Nếu lão lên ngôi, tất nhiên cách cai trị sẽ rất khác Nguyên Hòa Đế, như vậy có thể sẽ không xảy ra việc Ngu Bắc Huyền mưu phản, vận mệnh của tất cả mọi người cũng sẽ thay đổi theo. Nhưng đời này Gia Nhu đã quyết định rời xa Ngu Bắc Huyền, vì lẽ đó vòng xoáy tranh giành ngôi vị hoàng đế không mấy liên quan gì đến nàng nữa.

Lúc Thôi thị nghe nhắc đến tên Tiết độ sứ Hoài Tây thì thầm giật mình, lại nhìn Gia Nhu, thấy nàng vẫn như thường, Thôi thị mới yên lòng. Thế gian này có rất nhiều việc do trời định, xem ra đúng là con gái và Ngu Bắc Huyền không có duyên phận rồi.

Thôi lão phu nhân đột nhiên hỏi: “Chiêu Chiêu mười lăm tuổi rồi nhỉ? Hay là làm vợ Đại Lang nhà chúng ta, thân càng thêm thân. Đại lang kén lắm, mấy năm nay người tới cửa cầu hôn nhiều như vậy mà nó chẳng vừa mắt ai cả.”

Gia Nhu đang uống trà, nghe vậy suýt chút nữa bị sặc. Anh họ của nàng là Thôi Thời Chiếu, trước đây từng theo Thôi Thực đến Nam Chiếu, hai người đã gặp nhau một lần. Nhưng Gia Nhu sống hai đời mà vẫn không nhỡ rõ mặt mũi Thôi Thời Chiếu, chỉ nhớ đó là một thiếu niên rất kiệm lời.

Thôi thị thấy trí nhớ lão phu nhân không tốt thì vội vàng nói: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Mười năm trước Chiêu Chiêu đã được hứa hôn với Tứ lang của Lý gia rồi, sao có thể gả cho Đại lang được.”

“Thế à?” Thôi lão phu nhân chăm chú nhớ lại, có chút tiếc nuối, “Ta lại muốn giữ Chiêu Chiêu ở đây đấy. Con bé xinh xắn đáng yêu thế này, thật xứng đôi với Đại lang.”

Lão phu nhân hơi dỗi, như trẻ con, Thôi thị an ủi: “Chờ Chiêu Chiêu gả tới Lý gia, con sẽ bảo cháu thường xuyên về thăm mẹ. Sau này đều ở tại Kinh thành, qua lại thuận tiện hơn nhiều.”

“Được, nhất định phải bảo cháu nó thường đến đấy nhé.” Lúc này lão phu nhân mới vui trở lại, ôm Gia Nhu không chịu buông tay.

Tỳ nữ đến bẩm báo: “Lão phu nhân, Đại lang quân cùng Nhị nương tử đã tới.”



Lão phu nhân cười tít mắt: “Đúng ra vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mau gọi chúng vào đi!”

Sau đó, một thanh niên trẻ tuổi cùng một cô thiếu nữ nối nhau bước vào.

Thôi Thời Chiếu có vóc dáng cao to rắn rỏi, đôi mắt đào hoa, làm khuôn mặt vốn điềm đạm lại trở nên nghiêm túc. Anh ta mặc một bộ áo bào rộng, rất có phong thái văn nhân nhã nhặn. Thuận Nương nhìn gương mặt nghiêng của Thôi Thời Chiếu, chẳng biết vì sao lại thấy tim bỗng loạn nhịp.

Thôi Vũ Dung cũng có dáng vẻ rất yêu kiều, mặc dù không xuất chúng như anh cả, nhưng tươi tắn trời sinh, trông vô cùng hiền hòa.

Anh em họ Thôi hành lễ xong, Thôi thị xúc động nói: “Lúc ta đi, Nhị nương còn ẵm ngữa, thoáng cái đã trở thành một thiếu nữ. Anh cả thật có phúc, nuôi dạy được hai con thế này, trong kinh thành chắc chẳng mấy nhà có được.”

Thôi Thời Chiếu chỉ lẳng lặng chắp tay, Thôi Vũ Dung thì nói: “Cô quá khen ạ, Vũ Dung thường nghe cha mẹ nhắc đến cô, tiếc là người rời nhà lúc con nhỏ, còn chưa biết nhớ mặt. Hôm nay rốt cục đã gặp được, con thấy thân thiết lắm.”

Thôi lão phu nhân nghe xong liền cười: “A Niệm, con nghe mà xem, Nhị nương rất khéo nịnh đấy. So với cậu anh hũ nút của nó thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.”

Thôi thị cũng không nhịn được cười, hai anh em ruột mà tính tình khác nhau hoàn toàn. Thôi Vũ Dung lại nhìn Gia Nhu: “Đây chính là em họ Gia Nhu phải không ạ? Xinh quá đi thôi!”

Tuy Gia Nhu chưa từng gặp Thôi Vũ Dung, nhưng thấy cô chị họ này hoạt bát cởi mở, tính tình thẳng thắn, không khỏi nảy sinh thiện cảm.

Hai thiếu nữ xấp xỉ tuổi nhau, chẳng mấy chốc ngồi xuống cạnh nhau buôn chuyện.

Thôi Vũ Dung ghé bên tai Gia Nhu: “Ta từng nghe anh trai kể về muội rồi.”

Gia Nhu liếc nhìn Thôi Thời Chiếu. Từ lúc bước vào phòng, vị này vẫn làm bộ như không quen nàng. Nàng hỏi: “Ồ? Anh họ nói về muội thế nào?”

Thôi Vũ Dung nói: “Ta nghe kể, năm xưa huynh ấy đến Nam Chiếu, theo chú và muội đi săn thú, bị con mèo rừng muội nuôi cắn vào mông, còn bị muội lột quần xuống bôi thuốc. Có thật là thế không?”

Nếu Thôi Vũ Dung không kể thì Gia Nhu cũng quên thật.

Năm ấy bọn họ đi săn thú, Thôi Thời Chiếu bị con mèo rừng nàng nuôi dọa sợ vỡ mật. Loại mèo rừng này rất thạo săn đuổi những con thú nhỏ, rành leo cây bơi lội, hầu hết các quý tộc Nam Chiếu đều nuôi một con. Con vật kia rất hay bắt nạt kẻ yếu, thế là Thôi Thời Chiếu bị nó cắn.

Lúc đó Gia Nhu còn nhỏ, chẳng nghĩ gì nhiều, có lòng tốt giúp bôi thuốc cho, thế mà Thôi Thời Chiếu lại giận dỗi.

Có lẽ đến tận bây giờ anh ta vẫn còn mang thù, thế nên mới phớt lờ nàng.

Lư thị tiễn Thư Vương phi quay lại, thấy bầu không khí trong phòng náo nhiệt thì nói: “Hôm nay Vương phi lưu lại dùng cơm trưa chứ?”

Thôi thị cũng hỏi han mẹ già thêm, lại còn có chuyện muốn hỏi Thôi Thực, liền gật đầu đồng ý: “Phiền chị dâu vậy.”

“Đều là người nhà, đừng nói thế.” Lư thị cười khoát tay rồi ra ngoài thu xếp. Trong nhà có khách, đương nhiên cơm nước không thể như thường ngày, phải nấu nướng thịnh soạn mới có thể biểu lộ nữ chủ nhân lịch sự hiếu khách.

Giờ ngọ, lúc dùng bữa, Thôi Vũ Dung và Gia Nhu vẫn ngồi chung một chỗ, Thôi Vũ Dung nói: “Nhiều năm rồi muội mới về Trường An nhỉ? Ngày mai bọn ta đi biệt thự Ly Sơn chơi, muội đi không?”

Ly Sơn là dãy núi đẹp có tiếng, có suối nước nóng vang danh thiên hạ, thế núi uốn lượn, cây cỏ tốt tươi, rất nhiều gia đình giàu xây biệt thự trên núi. Gia Nhu đã tới hai lần Trường An, nhưng chưa từng đến Ly Sơn, tất nhiên làm muốn đi.

Nàng hỏi dò Thôi thị, Thôi thị cười nói: “Con thích đi thì đi.” Lâu lắm mới lại thấy tâm tình của con gái không bị chuyện Ngu Bắc Huyền làm ảnh hưởng, đương nhiên Thôi thị sẽ không cản.

Thôi Vũ Dung cao hứng nói: “Thế ngày mai ta với anh cả sẽ đến đón Gia Nhu.”

Thôi Thời Chiếu nghe đến đó, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cúi đầu ăn cơm, lúc gắp thức ăn, tình cờ lại gắp cùng một món với Gia Nhu, Gia Nhu lập tức buông ra: “Anh họ gắp trước đi.”

Nhưng Thôi Thời Chiếu lại gắp sang món khác, vẻ mặt lành lạnh.

Gia Nhu bất đắc dĩ, người này thù dai thật. Đến cả việc gắp cùng một món ăn cũng không thích. Nhưng vì sau này anh ta sẽ là trọng thần của Nguyên Hòa Đế nên nàng sẽ không so đo.

Ăn trưa xong, Lư thị đưa lão phu nhân về nghỉ, Thôi thị cùng Thôi Thực đến thư phòng bàn chuyện.

Thôi Thời Chiếu ra khỏi phòng ăn, Thôi Vũ Dung đuổi theo: “Rõ ràng huynh muốn mời Gia Nhu đi Ly Sơn chơi, sao vừa rồi lại lạnh nhạt thế?”

Thôi Thời Chiếu hỏi ngược: “Ta thế nào?”

“Rõ ràng là huynh không ghét muội ấy,” Thôi Vũ Dung đứng trước mặt Thôi Thời Chiếu, “Hay là huynh thích người ta?”

“Lời nói vô căn cứ.” Thôi Thời Chiếu phất tay áo rời đi.

Thôi Vũ Dung chỉ hi vọng là mình cả nghĩ, bằng không không phải giúp anh trai, mà là hại anh ấy thì đúng hơn.



Tất nhiên Thôi Vũ Dung thích Gia Nhu, mới gặp nhau lần đầu, nhưng rất hợp ý. Nhưng việc Gia Nhu đã có hôn ước mọi người đều biết cả. Nhiều năm nay thấy Thôi Thời Chiếu không chịu cưới vợ, Thôi Vũ Dung còn tưởng anh trai tập trung lo công danh thi cử. Nhưng hôm nay, phát hiện ra Thôi Thời Chiếu nhìn lén Gia Nhu nhiều lần, Thôi Vũ Dung mưới hiểu được nguyên nhân chân chính.

Có lẽ có một người đã lọt vào trái tim huynh ấy nhiều năm, song huynh ấy lại chẳng tự hay.

***

Mười năm trước, Lý Giáng còn chưa phát tài, còn ở tạm ở phường Khang Nhạc. Bây giờ Lý Giáng đã thăng quan thành Tể tướng, chuyển đến ở tại nhà thờ tổ ở phường Vĩnh Hưng, mở cổng hướng về kinh thành, tường cao cao vót, nhà rộng sân sâu.

Con trai cả của Lý Giáng là Lý Huyên, là Đô úy Hữu quân Thần Sách quân, con thứ Lý Sưởng là Viên ngoại lang của Hộ bộ. Trong nhóm sĩ tộc đồng lứa ở Trường An, hai vị này có thể coi là có tài.

Còn con trai út của Lý Giáng là Lý Diệp, hồi nhỏ từng được gọi là thần đồng, từng được mọi người đặt hy vọng rất lớn.

Nhưng về sau chỉ như một ngôi sao băng, cháy sáng trong nháy mắt, xẹt qua bầu trời rồi tắt ngúm.

Lý Diệp xuống xe ngựa, tùy tùng Vân Tùng định đỡ chàng, nhưng Lý Diệp khoát tay, cúi đầu bước lên bậc thang. Người giữ cửa nhìn thấy Tứ lang quân trở về, vội vã chạy vào bẩm báo.

Trong sảnh chính, Lý Giáng đang nói chuyện với con cả Lý Huyên, nghe được Lý Diệp trở về, hai người lập tức ngừng lại.

Lý Huyên nói: “Vừa hay cha có thể hỏi xem mấy ngày nay nó đi chỗ nào. Con đến Ly Sơn mấy lần, cũng không hề gặp nó.”

Lý Huyên vừa dứt lời, Lý Diệp đã bước vào phòng, trước tiên hành lễ với Lý Giáng, lại chào Lý Huyên một tiếng “Huynh trưởng”. Lý Huyên không đáp lại, chỉ nhìn lướt qua Lý Diệp. Thằng nhóc này có thật yếu đuối mong manh, không tranh với đời như vè bề ngoài hay không?

Ba tuổi đã có thể làm văn ngâm thơ, năm tuổi có thể học theo Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ, sao có thể biến thành kẻ tầm thường vô vị như bây giờ?

Lý Giáng bảo Lý Diệp ngồi xuống, hỏi: “Dạo này con thế nào, vẫn ở chỗ Ly Sơn dưỡng bệnh chứ?”

Lý Diệp chậm rãi trả lời: “Vốn vẫn ở Ly Sơn, đợt trước con cùng bạn bè đi chơi xa một chuyến, mới về mấy hôm nay. Con có viết thư báo về, cha không biết ạ?”

Lý Giáng sững sờ, ông ta bận tối mắt, lại rất ít quan tâm đến Lý Diệp nên không biết là có thư, có khi ông ta đã tiện tay vứt lẫn vào đám công văn đã xử lý cũng nên. Lý Giáng sửa lời nói: “Có lẽ là xem rồi nhưng quên mất. Nghe nói Vân Nam Vương với Vương phi đã đến kinh thành, hôm nào con sang bái phỏng đi.”

“Vâng, mấy ngày nữa con sẽ đi.” Lý Diệp cung kính nói, “Nếu cha không có việc gì khác, con đi vấn an mẹ đây ạ.”

Lý Giáng lạnh nhạt đáp một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, Lý Diệp liền đứng dậy xin lui.

Ra tới ngoài cửa, Lý Diệp nghe thấy Lý Huyên nói: “Cha, phản loạn phía Đông Sơn Nam đã bị Ngu Bắc Huyền trấn áp rồi. Vốn tưởng Ngu Bắc Huyền sẽ tóm gọn năm châu bên đó, không ngờ phút cuối, Tiết độ sứ Kiếm Nam Vi Luân lại nhảy vào. Khi nào thì Vi Luân trở nên thông minh như vậy chứ? Lẽ nào sau lưng có cao nhân chỉ điểm?”

Lý Diệp không nghe tiếp xem cha trả lời thế nào, chàng lồng hai tay trong tay áo, bước chậm tới hậu viện.

Trịnh thị đang trong phòng cuộn chỉ, nghe tỳ nữ nói Tứ lang quân trở về, liền vội bỏ việc trong tay, đứng dậy đón: “Tứ lang, sao về mà không nói trước một tiếng? Để mẹ còn chuẩn bị ít đồ con thích ăn.”

“Không sao, con chỉ về một lúc, cha gọi về nói chút chuyện, sức khỏe mẹ thế nào ạ?” Lý Diệp đỡ Trịnh thị ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi xuống cạnh bà.

Trịnh thị vỡ lẽ, trào phúng nói: “Có phải cha con nói chuyện hôn sự của con không? Năm đó ông ta không thảo luận gì với ta đã hứa hôn cho con, bây giờ càng gạt ta ra ngoài. Mẹ không rõ, ông ta nhất quyết cho con cưới đứa con gái dân tộc đó làm gì?”

Năm xưa, Trịnh thị gả cho Lý Giáng làm vợ kế, hoàn toàn theo ý gia đình. Tuy bà ta sinh cho Lý Giáng được một gái một trai, nhưng vì con trai kém cỏi nên Lý Giáng không coi trọng bà ta. Hai người ai sống phần người nấy, Trịnh thị chỉ treo cái danh phu nhân tướng công.

Lý Diệp nhẹ đáp: “Nếu cha đã quyết định thì mẹ cũng không nên khó chịu quá. Quận chúa Ly Châu cũng không đến nỗi như mẹ nghĩ đâu.”

“Con đã gặp nó đâu, sao biết nó thế nào. Đều là quận chúa nhưng Quận chúa Trường Bình tốt hơn nó hàng trăm, ngàn lần. Nếu con chịu nghe mẹ, từ hôn từ sớm…”

Lý Diệp khẽ cau mày, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Thánh nhân đã hạ chỉ tứ hôn, Quận chúa Trường Bình sắp gả cho Tiết độ sứ Hoài Tây, mẹ đừng nói những lời như vậy nữa.”

“Con à, mẹ chỉ lo con thiệt thòi thôi.” Trịnh thị cầm tay Lý Diệp, “Con xem hai anh con đều cưới con gái nhà danh môn vọng tộc, lúc cần có thể hỗ trợ một tay, địa vị trong lòng phụ thân con cũng khác chứ. Nào như con…” Trịnh thị sợ làm tổn thương con trai, không nói gì thêm nữa.

Vân Nam Vương xa tít mù khơi, coi như con gái ông ta có là quận chúa, trong kinh thành ai để ý chứ? Trịnh thị vô cùng không thích hôn sự này, chỉ được cái vỏ mà thôi.

Lý Diệp cũng từng có dự định từ hôn, thứ nhất là tác thành cho tình cảm của nàng, thứ hai là, việc chàng đang làm chưa chắc có thể bình an cả đời, không muốn liên lụy đến nàng. Nhưng sau chuyến đi Nam Chiếu, chàng đổi ý. Nếu nàng đã không chê bộ dạng “ốm yếu tàn tạ” của chàng, thì vì sao chàng không thể cưới nàng?

Chàng đã đơn độc quá lâu, cũng rất muốn bên cạnh có người làm bạn.

Ra khỏi Lý phủ, Lý Diệp lặng lẽ lên xe ngựa. Vân Tùng biết bình thường lang quân sẽ không ở trong nhà quá lâu, đã chuẩn bị sẵn xe để trở lại. Lý Diệp đột nhiên hỏi: “Mùa này chợ hoa có bán mẫu đơn không?”

Vân Tùng suy nghĩ một chút: “Mùa xuân mẫu đơn mới nở, mùa này chỉ có thể mua được cây giống. Lang quân hỏi để làm gì ạ?”

“Bao giờ về thì anh sai người đến chợ hoa mua cây giống nhé, ta muốn trồng trong sân.”

Vân Tùng ngoài miệng đáp vâng, trong lòng thầm lấy làm lạ, Lang quân chưa bao giờ thích những loại hoa có màu sắc rực rỡ, sao bỗng dưng lại muốn trồng mẫu đơn nhỉ?