Tàng Long Đỉnh

Chương 30: Sóng Còn Chưa Lặng Triền Lại Khởi - Trên Đỉnh Cô Phong Nát Lòng Trinh



Tiềm Long Thần Công có mặt trên giang hồ mấy trăm năm, là môn võ công vang danh thiên hạ, với nhân vật bôn tẩu giang hồ như Địa Sát lệnh chủ quyết không thể không biết. Lão tuy nói không sợ nhưng thực ra trong lòng đã ngầm lo, chỉ sợ Đồng Thiên Kỳ nếu như đã luyện thành Tiềm Long Thần Công thì kể như lão lần nữa bại dưới tay "Huyết Kiếp". Chính vì vậy mà lão đã ngầm đề chân khí, lúc này vừa thấy Đồng Thiên Kỳ xuất thủ thì lão song chưởng từ từ đưa lên trấn trước ngực chỉ thấy bốn phương tám hướng bàn long cuồn cuộn vần vũ như ẩn hiện trong mây, thế như ba đào tảo tuyết. Địa Sát khẩn trương hơn vội vàng hoa tay xuất liền một chiêu Thụy Tuyết Thiên Trọng" phòng hộ hết toàn thân.

"Bùm, bùm..." liền mấy tiếng, chưởng ảnh nhất thời tan biến, thế nhưng thoạt thấy một bàn long tiếp hiện kịp tới ngay ngực Địa Sát tốc độ cực nhanh. Với nhân vật thành danh như Địa Sát, vậy mà vẫn không đỡ nổi chưởng đầu tiên của Đồng Thiên Kỳ thì thực đáng kinh người, lão chấn động tâm đầu không hiểu nổi một chưởng "Thụy Tuyết Thiên Trọng" của mình có chỗ nào sơ hở mà Tiềm Long Thần Công của Đồng Thiên Kỳ có thể phá xuyên qua được.

Địa Sát đầu chấn động mạnh, vội vàng thâu chưởng, nhảy người né tránh thế cấp như hỏa, nhanh tợ điện xẹt, thực khiến cho người ta phải hoa cả mắt lên.

Địa Sát thoát liền ba bộ, khi trấn người lại được ngoái đầu nhìn lại thì giật mình vì thấy chân trái phía sau chỉ còn chừng non nửa thốn nữa là ra khỏi vòng tròn.

Đúng lúc này, Đồng Thiên Kỳ tĩnh lập cười thản nhiên nói rõ:

- Lệnh chủ, đây là chiêu thứ nhất!

Địa Sát lúc này đã trấn định tinh thần, từ từ bước vào giữa tâm vòng tròn, nhạt giọng nói:

- Hừ, Tiềm Long Chưởng cũng có đến thế mà thôi!

Đồng Thiên Ky nhếch mép cười nhạt nói:

- Đồng mỗ đã nói, đây chỉ là chiêu khởi thức.

Địa Sát nghe thế đã giật mình, nhưng vẫn không để lộ ra sắc mặt, tuy vậy nhìn kỹ cũng đã nhận ra mồ hôi lấm tấm trên trán lão.

- Có lẽ Đồng huynh chỉ mới hấp thụ được một chiêu này?

- Tiềm Long Chưởng pháp cả thảy có bảy thức, Lệnh chủ hẳn muốn nghe hết tên chưởng thức?

- Tiềm Long Chưởng quả thực có bảy thức, giả như người không hiểu hết khai nguyên của nó thì có lẽ chỉ mới nghe tên bảy thức ấy cũng đã thấy khiếp Đồng huynh rồi.

Đòng Thiên Kỳ cắt ngang nói:

- Ý tôn giá là gì? Sao không thẳng thắn nói ra đi?

- Luyện được Tiềm Long Thần Công nhất định có phương pháp, chẳng những lão hòa thượng Vân Không biết được mà lão phu đây cũng biết, không hiểu Đồng huynh có hiểu thấu đáo không?

Lão tuy hỏi là hỏi vậy, song trong lông lại nghĩ :

"Tiểu tử này trầm tĩnh ít lời, không phải là hạng sáo rỗng đa ngôn, xem chừng hắn đã luyện thành tựu.

Đồng Thiên Kỳ nghe nói vậy thì quét mắt nhìn lão một cái, nói:

- Muốn luyện thành Tiềm Long Thần Công thì cần có công lực trăm năm, hẳn lệnh chủ rõ điều này. Đến như người có thể tìm được Tiềm Long Thần Công phổ, tất phải tìm được trợ công kỳ bảo!

Địa Sát lệnh chủ nghe vậy thì sương diện đột biến, trầm giọng:

- Lão phu tin rằng ngươi định nói là ngươi đã tìm được!

Đồng Thiên Kỳ chỉ cười nhạt không đáp tiếp, chính tại lúc này trên không mặt biển phía bắc, cách bờ chừng một dặm có một con phụng ngũ sắc đang bay vào hướng bờ, chỉ có điều bọn họ cả hai đều không hay biết..... Bấy giờ Đồng Thiên Kỳ bỗng đổi giọng nói trở lại chính đề:

- Đồng mỗ vô ý nhiều lời mất thời gian an, sự thực sẽ chứng minh tất cả, Lệnh chủ chuẩn bị rồi chứ?

Địa Sát nhìn khuôn mặt tuấn tú tuy lãnh đạm nhưng tuyệt nhiên không hằn tí sát cơ của Đồng Thiên Kỳ, lão tuy vẫn giữ được vẻ trấn định bình nhiên, thế nhưng chỉ nhìn những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu còn dính trên trán, thì cũng đủ hiểu trong lòng lão đang bối rối thế nào rồi.

- Đồng Thiên Kỳ, còn hai chiêu nữa, ngươi động thủ đi!

Đồng Thiên Kỳ cười thản nhiên nói:

- Đây là chiêu thứ hai!

Dứt lời, song thủ lại lần nữa từ từ đựa lên tấm ngang nghe đột nhiên vung mạnh kèm thẻo tiếng quát dài:

"Tiềm Long Sơn Động?" Chiêu Tà Long Sơn Động nhanh như tia chớp, chỉ thấy tứ bề thanh long ẩn hiện dày dặn không phải như những bàn long chiêu đầu phục tẩu, mà những con tiểu thanh long cất cao đầu như muốn thăng phi.

Địa Sát vốn đế khiếp hoảng, giờ vừa thấy thanh long mãn thiên thì hoảng hơn, khổng kịp phân tích gì nữa, thét lớn một tiếng:

Pháp Luân Thường Chuyển.

Theo tiếng quát cả người lão xoay chuyển cực nhanh, đồng thời phát ra hàng trăm chưởng ảnh bao trùm quanh người mình hòng hộ thể.

"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm ..." một tràng nổ hên tiếp kéo dài, đất đá bụi bay đầy trời đến khi gió tản bớt mới kịp thấy cách vòng tròn chừng ba bộ là một vòng tròn thứ hai bao lấy, nhưng đó là một cái hố tròn bị thương phòng đào sâuđến ba thốn, bản thân của Đồng Thiên Kỳ cũng bị đầy lùi tiếp ba xích.

Kỳ quái, lần này Đồng Thiên Kỳ phất chưởng bao phủ tứ bề, thế nhưng lại bị động lọt ra sát vòng.

Địa sát ngược lại thấy đắc thủ đẩy được đối phương, đồng thời tạo thêm một hố sâu ngang xa khoảng cách thì thầm mừng "may quá". Thế nhưng ngay lúc ấy đột nhiên ở từ sau lưng lão ta vọng lên tiếng cười lãnh bạo của Đồng Thiên Kỳ.

Lệnh chủ chớ vội mừng, hãy tiếp chiêu thứ ba!.

Địa Sát giật thót mình quay ngoảnh người như vụ "Pháp Luân Thường Chuyển chưởng pháp chuẩn bị đánh lần thứ hai hộ thân, nhưng bỗng nhiên mắt lão hoa lên, đầu như đông đá, bởi trước mắt lão là hàng trăm con phi ưng như cửu thiên giáng xuống, cứ nhằm ngay ngực lão xông vào.

Bên tai lão lại nghe giọng Đồng Thiên Kỳ:

- Lệnh chủ, từ khi Đồng mỗ xuất dạo đến nay, có thể nói lệnh chủ là người đầu tiên tiếp được Đồng mỗ ba chiêu Tiềm Long Chưởng.

Gần như cùng lúc tiếng Đồng Thiên Kỳ vang lên, Địa Sát thở dài một tiếng sóng sượt, rồi như bẳn năng tự tồn buông thõng tay, đồng thời thân phu nhanh không tưởng, xẹt ra khỏi vòng vừa tránh khỏi cái chết trong chớp mắt.

Khi lão qua khỏi cơn hiểm, bấy giờ với sa sầm mặt đáp lời:

- Nói vậy lão phu cũng còn chút vinh hạnh - Cũng có thể nói như vậy, vì trước nay người tiếp Đồng mỗ được một chiêu còn sống thực Đồng mỗ chưa thấy ai; lệnh chủ tiếp Đồng mỗ ba chiêu!

Tiếng cuối câu chàng cố tình kéo dài, chính điều này khiến.cho Địa Sát cảm thấy có chút gì khó hiểu. Lão chau mày thoáng nghĩ:

"Chẳng lẽ hắn chưa thi triển chiêu thứ bạ..? Rồi lão nhớ vừa rồi Đồng Thiên Kỳ khởi chiêu thứ ba, bất chợt buột miệng hỏi:

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi đã xuất mấy chiêu?

- Hẳn không phải là ba !

- Hử? Vậy vừa rồi chẳng phải chính ngươi nói là chiêu thứ ba?

Đồng Thiên Kỳ lãnh nhiên cười nhạt nói:

- Khởi thế mà chưa đánh ra thì chưa thể gọi là chiêu, vả lại lệnh chủ đã không dám chống đỡ !

- Vậy hiện tại...

- Đúng, Đồng mỗ sẽ ra chiêu thứ ba !

Mặt Địa Sát tái nhợt nhạt, la lớn:

- Hắc... đánh người dưới ngựa quyết không phải là bản sắc anh hùng. Đồng Thiên Kỳ, thiên địa bao la, nhưng ngươi và ta nhất định sau này có ngày gặp nhau...

Vừa dứt câu, thân hình lão như u linh, vèo đi tợ làn khói, đến Đồng Thiên Kỳ định nói với lão một chuyện nhưng cũng không còn kịp.

Lại nói, Địa Sát chỉ sau cái nhún mình đã xuống gần tới lưng núi, trong nhãn tuyến của lão bỗng bắt gặp những cánh phụng ngũ sắc, lão hơi khựng người dừng chân một chút, rồi chẳng hiểu nghĩ gì lão lại tung người phóng tiếp.

Đồng Thiên Kỳ áo rách bươm cứ bay phần phật trong gió biển, trên ngọn cổ phong đầy tử khí này giờ chỉ còn lại một mình chàng đơn độc lẻ loi. Chàng vẫn còn ngóng mắt nhìn theo hướng Địa Sát vừa khuất dạng, giây lát bỗng lẩm bẩm tự nói một mình:

- Chuyện Vân Không đại sư bị mất tích bí ẩn có lẽ chỉ có người này mới lý giải nổi, lại nói những người giam khốn lão trong thạch động này tất biết rõ thời gian ước đấu giữa lão với Vân Không đại sư. Không chừng Vân Không đại sư biết rõ bọn họ đã sắp đặt, chỉ đáng tiếc ta chưa kịp hỏi lão ta những người đó là ai?...

Chàng thở ra một hơi nhẹ, đưa ánh mắt lãnh nhiên quét nhìn bãi chiến trường tàn cục lần nữa, rồi chầm chậm thả bước chân xuống núi.

Đột nhiên, chính vừa lúc ấy từ phía sau lưng chàng tiếng cánh chim vỗ phành phạch vọng lại, Đồng Thiên Kỳ giật mình, chàng dừng chân nhưng người vẫn không quay lại.

Một giọng thiếu nữ trong trẻo thất thanh gọi lại:

- Đồng công tử, công tử thụ thương sao?

Giọng nói mềm yếu nhu mì quen quen ấy, tuy trong lúc hốt hoảng mà Đồng Thiên Kỳ vẫn nhận ra là ai, mặc dù chàng chưa quay đầu nhìn lại.

- Mai cô nương, là cô ư?

Trong lúc nói, chàng quay phắt người lại. Thoạt nhìn quả không sai, chính là Mai Phụng Linh từ khi ra đi trên Mai Đảo giờ mới gặp lại.

Cùng đi với nàng không chỉ còn có bọn Thần Châu Tam Tà mà còn Nhan Ngọc Dung và Trác Kình Mãnh Long.

Cả bọn sáu người sáu cặp mắt ngưng nhìn trên người Đồng Thiên Kỳ áo quần tả tơi, máu khô đầy mình. Trong sáu cặp mắt thân quen ấy đều lộ vẻ quan tâm lẫn âu mến, thế nhưng chỉ có hai đôi mắt thiếu nữ là ngân ngấn lệ. Có lẽ một đôi mắt ngấn lệ vì mừng tủi sau cuộc cửu biệt trùng phuùng, còn một đôi mắt ngấn lệ vì hổ thẹn pha lẫn hối hận.

Đồng Thiên Kỳ vẫn nụ cười lãnh nhiên nói:

- Các người đều đến.

Chỉ vẻn vẹn bốn tiếng, không quá một lời, thế nhưng cả bọn Nhan Ngọc Dung sáu người ai cũng lĩnh hội được trong những tiếng nói ấy bao hàm cô đơn và lạnh lùng.

Mai Phụng Linh nhẹ nhàng bước lên mấy bước, giọng quan hoài:

- Đồng công tử, vết thương trên vai chàng chưa trị, tôi...

Nhan Ngọc Dung lúc ấy thấy Mai Phụng Linh lên tiếng rồi, mới vội tiếp lời:

- Tôi có mang theo thuốc trị thương đây.

Đồng Thiên Kỳ chỉ cười:

- Vết thương không nặng !

Nhan Ngọc Dung nghe thêm một tiếng lạnh lùng của chàng, bỗng nhiên không gượng nổi những giọt nước mắt lăn dài trên má phấn, thổn thức:

- Đồng công tử, công tử... hẳn còn hận tôi?

Mãnh Long trực tính, khoác bộ tiếng lên hai bước, buột miệng nói ngay:

- Chia tay sau lần hiểu lầm trên Đào Hoa Đảo, chuyện của tiểu chủ chúng tôi hoàn toàn hiểu ra rồi. Chính vì vừa thẹn vừa hối hận mà Nhan cô nương thậm chí muốn tự tuyệt chuộc lỗi, may mà Xảo Ngũ Nương nhớ lại Mai cô nương, cho nên chúng tôi mới trước hết về Vạn Thánh Đảo tiếp Mai cô nương, rồi mới kéo nhau đến đây chuộc tội với Tiểu chủ, xin Tiểu chủ minh xét, nhân bất hảo toàn, khó tránh khỏi lỗi, ngưỡng mong Tiểu chủ tha cho lần này.

Đồng Thiên Kỳ đưa ánh mắt lãnh đạm quét nhìn nhanh Nhan Ngọc Dung đang bức rức chiếc roi ngọc trong tay, chàng thầm hiểu tâm trạng của cô lúc này là vô cùng rối bời, thầm nghĩ:

“Ta có thể hận nàng sao? Nàng nên hiểu rằng điều đấy vĩnh viễn không bao giờ có”. Nhưng rồi chàng lại chuyển ánh mắt thờ ơ ngước nhìn lên trời không.

Chính ngay lúc chàng vừa ngước lên thì trong mắt chàng ẩn hiện nét khác thường.

Nhân là trong không trung chàng lại nhận ra một cánh phụng ngũ sắc khác còn lượn lờ trên cao chứ chưa đáp xuống, trên lưng phụng là một khuôn mặt sáng rạng rất quen, đó chính là gã thiếu niên họ Lăng.

Đồng Thiên Kỳ trong đầu chợt chấn động, lóe lên suy nghĩ khác:

“Cửu U Đảo diệt vong trong tay Nhật Nguyệt Bang, gã vốn bị cầm chân trên đảo vậy mà Nhật Nguyệt Bang đã không giết gã cũng không giữ làm con tin, đủ thấy Phi Hà Đảo và Nhật Nguyệt Bang tất có quan hệ. Thân nhân của Nhan cô nương lại bị giam cầm trên Phi Hà Đảo, hẳn là vì nguyên nhân họ đối kháng lại Nhật Nguyệt Bang. Nếu như họ không được cứu gấp, thì chỉ e họ nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại là một cơ hội tốt nhất, nếu ta không ra tay thì có lẽ Nhan cô nương hận ta suốt đời, mà không chừng những người khác cũng sẽ hận ta.

Nghĩ đến đó trên khuôn mặt vốn lãnh đạm thờ ơ của chàng bỗng xuất hiện những nếp nhăn khắc khổ, chàng hẳn không bao giờ hy vọng Nhan Ngọc Dung hận mình, và có lẽ cũng không muốn những người kia hận mình.

Bấy giờ Mãnh Long hỏi đã lâu mà thấy chàng cứ lặng thinh, nóng lòng lão lên tiếng giục:

- Tiểu chủ, làm sao lại không nói?

Đồng Thiên Kỳ nghe vậy, giật mình nghĩ nhanh:

“Đồng Thiên Kỳ, ngươi từ nhỏ đã bất hạnh lại còn mong gì hạnh phúc trong tương lai. Nhan cô nương đã cứu ngươi một lần, đại trượng phu ân oán phân minh, hiện tại chính là lúc ngươi báo ân !” Quyết định vậy rồi, chàng thâu hồi ánh mắt, nhưng vẫn giọng lạnh lùng :

- Các người đã biết sai, còn tìm Đồng mỗ làm gì?

Mọi người nghe câu này đều lặng người, có lẽ chẳng ai có thể ngờ được Đồng Thiên Kỳ lại buông một câu như vậy với họ, cho nên cả bọn tròn mắt chăm nhìn chàng kinh ngạc vô cùng.

Không riêng gì bọn Nhan Ngọc Dung sáu người, mà lúc ấy từ sau một tảng đá lớn cách đó chừng mươi trượng, lão quái nhân Địa Sát cũng sửng sờ, chép miệng tự nói một mình:

- Hắn có thể là người lạnh nhạt không có nhân tình sao?

Thì ra, Địa Sát khi vọt đi, lão bỗng nhận ra trên trời cao cao có những cánh phụng đang chuẩn bị đáp vào bờ, lão nghĩ những người này có khuôn mặt là đối địch với Đồng Thiên Kỳ. Bởi vậy mới quyết định vờ đi cho khuất tầm nhìn của Đồng Thiên Kỳ, rồi quay trở lại xem tình hình thế nào.

Mãnh Long sau một hồi trầm mặc, đột nhiên sấn lên hai bước hỏi lớn:

- Tiểu chủ, thế nhưng hiện tại chúng ta đã trở lại. Tiểu chủ định xử trí thế nào?

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt :

- Huyết Kiếp Thủ xưa nay không để ý là giết nhiều thêm bao nhiêu người.

Cả bọn sáu người gần như cùng lúc chấn động, thất thanh la lên:

- Ngươi định giết luôn cả bọn chúng ta?

- Trừ phi các vị mau rời khỏi đây.

Ngũ Xảo Vân nghe vậy buột miệng hỏi:

- Nói vậy chúng ta đến đây phiền công tử, ngọn Cô phong này là nhà của công tử chăng?

Ngũ Xảo Vân vừa nói xong thì ba Thần Châu Tam Tà cũng la lên:

- A... Thần Châu Tam Taà chúng ta mới thật làm tìm nhầm người, không ngờ lại kết giao bằng hữu với người như ngươi.

Lời vừa rồi chính là của gã “Tiêu Thiên Sư” Lỗ Dũng là người biết suy nghĩ mọi chuyện, vừa nghe gã ta nói vậy muốn cả cũng không cản kịp. Tuy đối với Đồng Thiên Kỳ, lão cũng có chỗ bất mãn, thế nhưng lão tin rằng trong chuyện này quyết không thể hùng hùng hổ hổ mà giải quyết được vấn đề.

Đồng Thiên Kỳ lúc ấy đã lạnh giọng nói:

- Tôn giá không phục sao?

“Tiêu Thiên Sư” là người thẳng ruột vô lổ, cho nên chẳng suy nghĩ gì, vừa nghe vậy gầm lên một tiếng nói:

- Há ngươi nghĩ “Tiêu Thiên Sư” ta sợ ngươi.

Lời dứt là ra chiêu “Quỷ khốc thần kêu” nhanh mạnh như vũ bão nhằm ngực Đồng Thiên Kỳ đánh tới, tợ hồ như muốn một chiêu lấy mạng chàng ngay.

Đồng Thiên Kỳ tuy trong mắt không có sát khí, thế nhưng đanh lạnh lạ thường, chàng không cần né tránh, liền phất chiêu “Thất Hải Tiềm Long”.

“Tiêu Thiên Sư” tuy là lão tam trong Thần Châu Tam Tà, võ công thuôc hàng nhất lưu trong võ lâm, nhưng không đáng vào đâu để sánh với Tiềm Long Thần Công. Lúc nãy nóng giận mà ra chiêu không kể sống chết, nhưng giờ chiêu bị hóa giải, thấy Tiềm Long Thần Công xuất hiện thiì phát hoảng định nhảy lùi né tránh, song đã không kịp.

Chỉ nghe gã “hự” một tiếng, người nằm trên đất.

Tà Bốc nhìn thấy Đồng Thiên Kỳ thi triển Tiềm Long Thần Công, nhưng chỉ dùng chỉ pháp điểm ngã lão Tam chứ không lấy mạng hắn, lão không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Tiềm Long Thần Công xuất ra còn lưu mạng người ư?

Huyết Phán ngược lại thấy Đồng Thiên Kỳ đánh ngã lão Tam thì tức giận quát lớn một tiếng chửi ầm lên:

- Tiểu bối vô nhân bất nghĩa, ngươi chết.

Dứt lời, lão hoa ngọn phán quan bút lên vun vút, ra một chiêu “Phán bút chỉ thiên” thế mạnh như lũ, nhanh như tên nhằm thẳng vào ngực Đồng Thiên Kỳ.

Đồng Thiên Kỳ thực ra bất đắc dĩ mới làm thế, biết mình trước mặt những người này nếu chỉ mềm lòng một tý là có thể hỏng đại sự, khi ấy đã lỡ chuyện bèn nghiến răng xuất tiếp chiêu thứ hai Tiềm Long Thần Công “Thất Hải Phi Long”.

Chiêu “Thất Hải Phi Long” đến nhân vật nhất nhì trong giang hồ như Địa Sát lệnh chủ còn chịu không nổi, nói gì đến ngọn phán quan bút của Huyết Phán, chỉ nghe lão ta “hự” một tiếng rồi cũng như lão Tam, lão ta ngã phịch xuống đất mê man thần trí.

Tà Bốc nhìn thấy hai nghĩa đệ của mình đổ trên mặt đất, thở dài một tiếng nghĩ:

“Chẳng lẽ hai lão đệ bị đánh ta lại khoanh tay !”, rồi bước tới trầm giọng nói:

- Đồng huynh, hiện tại đến lượt Tà Bốc ta.

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt nói:

- Các vị sao không cùng vào một lần phải hơn không?

Mai Phụng Linh nghe vậy thì đau xót cả lòng, buột miệng hỏi:

- Đồng công tử, cả tôi nữa sao?

Đồng Thiên Kỳ tợ hồ như không dám tiếp xúc với đôi mắt ướt lệ đượm tình ấy, chàng cắn răng đau lòng nói:

- Giả sử Mai cô nương cũng muốn động thủ.

Mai Phụng Linh tiếp lời nói ngay:

- Nhưng nếu tôi không động thủ?

- Vậy thì cô tốt nhất mãi mãi đừng bao giờ qua lại với người Vạn Thánh Đảo.

Mai Phụng Linh quay đầu nhìn Nhan Ngọc Dung mặt đầy nước mắt, nàng đau lòng chua xót, không nén nổi hận:

- Vậy thì công tử hãy giết tôi đi.

Đột nhiên Nhan Ngọc Dung lên tiếng nói:

- Linh muội, hãy chậm.

Nói rồi nàng tiến lên trước mặt Đồng Thiên Kỳ tiếp:

- Đồng công tử chỉ vì Nhan Ngọc Dung tôi mà hạ thủ với bọn họ?

- Ừm, có thể như vậy.

Nhan Ngọc Dung chua xót của nỗi lòng, tợ hồ như không ngăn nổi nước mắt muốn khóc gào lên, nàng than dài một tiếng đau đớn hỏi:

- Đồng công tử hận tôi như vậy, hẳn cũng muốn giết tôi?

- Ừm, Đồng mỗ xưa nay không biết nhân tình là thế nào, giả sử như cô nương thích hạ thủ thì Đồng mỗ có lẽ cũng không từ nan giết thêm một mạng.

Địa Sát nấp sau khối đá bấy giờ nghe vậy chừng như nhảy nảy lên, lão thầm thở dài lắc đầu tự nói:

“Thật không ngờ Đồng Thiên Kỳ ngươi tâm địa lại hẹp hòi như vậy, đến một thiên kim tiểu thư đáng thương như vậy mà ngươi cũng nỡ sát hại. Hừ, chỉ cần ngươi thật sự ra tay động đến cô ta thì lão phu không từ gì mạng già này mà quyết một trận sống mái với ngươi.” Cõi lòng của Nhan Ngọc Dung lúc này chừng như tan nát, nàng mắt lộ hoảng ngước nhìn Đồng Thiên Kỳ, lạnh giọng nói:

- Cũng được, chết ! Đàng nào cũng một lần chết.

Nói rồi nàng chậm rãi bước lên chìa ngọn roi ngọc về phía Đồng Thiên Kỳ, giọng thê lương:

- Những ngày qua tôi yêu quý nó như mạng mình, hiện tại thì hết cả rồi, trả lại cho công tử.

Đồng Thiên Kỳ không dám nhìn lâu, chỉ lướt nhanh đôi mắt qua khuôn mặt vốn diễm lệ giờ thêm nét u sầu lại càng đẹp hơn, chàng thầm mừng thốt vui trong lòng:

“Trời xanh có mắt xin chứng dám cho thành tâm của Đồng Thiên Kỳ này, giúp tôi lên được Phi Hà Đảo cứu song thân nàng ra để cho nàng được đoàn tụ cùng cha mẹ. Có như vậy nỗi uẩn khuất ngày hôm nay Đồng mỗ cũng không buồn lòng.” Chàng vừa thầm nói vừa đưa tay đón lấy ngọn roi ngọc, mặc dù chàng đã cố trấn tĩnh đè nén nỗi lòng mình hết sức, nhưng bất tri bất giác cánh tay chàng vẫn run nhẹ.

Nhan Ngọc Dung rụt tay về, ngưng mắt nhìn chàng cố gượng trấn định buông tiếng xa lạ:

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi hận ta thấu xương, ta tuy một chút cũng không hề oán hận gì ngươi, hiện tại nếu ngươi có giết ta thì cũng vậy, vĩnh viễn không bao giờ thù hận, ra tay đi.

Dứt lời, thân hình mảnh khảnh của nàng nhún bổ nhào tới Đồng Thiên Kỳ.

Toàn trường, không một ai có thể tin rằng Đồng Thiên Kỳ ra tay với một thiếu nữ đoan trang kiều diễm như thế, vậy mà điều không ngờ vẫn xảy ra. Chỉ thấy thân hình Nhan Ngọc Dung vừa lao tới, đồng lúc Đồng Thiên Kỳ giơ song chưởng lên thì cả người nàng đổ ập xuống đất với một tiếng rên khẽ.

Tợ hồ như chuyện quá bất ngờ mà làm cho tất cả mọi người chết khựng, bởi vậy mặc dù họ bất mãn và tức giận trước chuyện này nhưng nhất thời không một ai kịp lên tiếng. Thế nhưng trên khuôn mặt họ giờ đây đã thấy tái xanh.

Chính ngay lúc này, từ trên không trung một tiếng thét dài, một bóng trắng lướt xuống đỉnh lập trường, người ấy không ai khác là gã thiếu niên họ Lăng.

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi là hạng...

Lời gã không thốt được hết câu, bởi vì lúc ấy đôi mắt Đồng Thiên Kỳ như nảy lửa đăm nhìn vào mắt gã, một chút hoảng sợ vụt lóe lên trong đầu đã vắt ngang lời gã một cách vô ý thức.

Huyệt Mi tâm giữa tránh Đồng Thiên Kỳ đã thấy đỏ lên như máu, có lẽ phải hao tâm tổn sức lắm chàng mới nén sát cơ vào lòng, trầm tĩnh nói:

- Tôn giá nếu là người thông minh thì phải sáng suốt lúc này.

Bấy giờ Ngũ Xảo Vân thấy chủ mình biị hại, thì nhào tới chừng như quên mất sự căm tức với gã họ Lăng, nói:

- Lăng công tử, tôi giúp công tử !

Đồng Thiên Kỳ đảo nhanh mắt gằn giọng:

- Hôm nay nếu như tất cả các người có bỏ xác lại đây, vĩnh viễn cũng không bao giờ báo phục được.

Họ Lăng vốn biết tự lượng, nên hiểu rằng gã không xứng là đối thủ của Đồng Thiên Kỳ, bấy giờ quay nhìn Ngũ Xảo Vân nói:

- Ngũ cô nương, nhanh đỡ sư muội dậy, chúng ta trước hết về đảo, món nợ này ngày sau nhất định phải trả.

Ngũ Xảo Vân nghe vậy cũng giật mình, lẳng lặng đến đỡ Nhan Ngọc Dung dậy, lạnh giọng nói:

- Họ Đồng kia, nguyện trời có mắt cho ngươi sống thêm vài ngày nữa. Chúng ta đi !

“Trác Kình” Mãnh Long lúc ấy cũng phẫn hận gầm lên:

- Tiểu tử, ta tuyên bố lần cuối là từ nay về sau ta với ngươi tuyệt tình đoạn nghĩa, chỉ cần gặp lại bất cứ ở đâu thì lão phu cũng sẽ xé xác ngươi ra.

Nói rồi lão quay nhìn họ Lăng hỏi:

- Lăng công tử, quý đảo không biết có chịu dung nạp lão phu?

Họ Lăng nghe vậy thì mừng rơn trong lòng, quay người gật đầu nói ngay:

- Qúy vị nếu như không chê bổn đảo buồn tẻ, thì tôi nguyện ra mặt hoan nghênh đón tiếp.

Nói đến đó bất giác ánh mắt gã nhìn nhanh Mai Phụng Linh, thầm mừng:

“Cơ hội tốt, thật tuyệt, ta sao không nhân lần này đem nàng về đảo, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim.” Nghĩ vậy vội nói tiếp:

- Cô nương hẳn nguyện quang lâm?

Nhưng không ngờ Mai Phụng Linh điềm đạm lắc đầu đáp:

- Mai Phụng Linh tôi lưu lạc nhiền năm nay, nơi nào cũng là nhà, thịnh tình của công tử, Mai Phụng Linh xin khắc lòng tạc dạ.

Ngũ Xảo Vân vội nói:

- Mai cô nương, lang bạc không phải là sách hay, sao bằng...

Mai Phụng Linh hiện nụ cười thê lương bên khóe môi:

- Ngũ tỷ tỷ không cần nói nhiều, tâm ý tiểu muội đã quyết.

Họ Lăng vốn định mở miệng mời chào mấy câu nữa, nhưng bỗng nhiên gã nghe một tiếng cười lạnh lùng của Đồng Thiên Kỳ từ sau lưng, gã khiếp sợ Đồng Thiên Kỳ thay đổi chủ ý, bèn nói vội:

- Mỗi người có chí riêng, không thể cưỡng ép, chúng ta đi thôi.

Họ Lăng nói xong liền tự mình lên ngồi lưng Phụng, lại kéo Mãnh Long cùng lên theo, bên kia Ngũ Xảo Vân cũng kéo Nhan Ngọc Dung lên lưng Phụng. Ngũ Nương nói với Mai Phụng Linh :

- Mai cô nương, bảo trọng.

Họ Lăng cũng nhìn bọn Thần Châu Tam Tà nói:

- Còn ba vị?

Tà Bốc lắc đầu đáp ngay:

- Thần Châu Tam Tà lang bạc thành quen, không thích dưới trướng người.

Họ Lăng chỉ cười nhạt, rồi thúc Phụng bay đi, cả đoàn Phụng cất cánh phút chốc mất dạng trong đám mây cao tít.

Đồng Thiên Kỳ dõi mắt theo đoàn phụng đến khi khuất hẳn ở chân trời, chàng bỗng thở phào nhẹ nhỏm trong lòng, nhưng khóe miệng đột nhiên rỉ ra một dòng máu tươi nhỏ.

Tà Bố lúc này đã đỡ hai vị tiểu đệ của mình lên định dìu đi, bỗng Đồng Thiên Kỳ lãnh đạm nói:

- Huyệt đạo trên người họ còn chưa giải.

Tà Bốc hơi dừng chân cất giọng hàm chút mỉa mai:

- Chẳng lẽ Đồng huynh có ý tương trợ?

- Đúng, Đồng mỗ sẽ giúp họ giải khai huyệt đạo.

Tà Bốc bỗng quay phắt người, mắt rực lửa hận nhìn Đồng Thiên Kỳ, nhưng lão chợt bắt gặp khuôn mặt của Đồng Thiên Kỳ giờ tái xanh, lại thêm vết máu rỉ bên khóe môi khiến lão giật thót mình. Căm hận trong lòng lão bỗng tan biến đâu mất, lão tự nhiên dìu hai vị nghĩa đệ của mình đến trước mặt Đồng Thiên Kỳ.

Đồng Thiên Kỳ xuất chiỉ giải khai huyệt đạo cho bọn họ xong, cười điềm nhiên nói:

- Tư Không huynh, chúng ta gặp nhau kết hảo, dĐồng mỗ chưa từng ra ân cho ba vị, nhưng lần này có ý nhờ giúp một chuyện, chẳng biết...

Chàng nói vừa đến đó, đột nhiên “Tiêu Thiên Sư” từ dưới đất nhảy nhổm người dậy quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi chết !

Dứt lời bổ nhào đánh tới ngực Đồng Thiên Kỳ một chưởng.

Tà Bốc là người thông minh mẫn tuệ, vừa rồi chỉ nhìn vết máu bên khóe môi và thái độ khác thường của chàng, lão đã nhận ra chuyện không phải tầm thường, huống gì Đồng Thiên Kỳ nguyện giải huyệt cho nhị vị sư đệ của mình. Bởi vậy vừa thấy “Tiêu Thiên Sư” manh động liền thét lớn cản lại:

- Tam đệ dừng tay !

Thế nhưng một chiêu của “Tiêu Thiên Sư” vừa nhanh vừa bất ngờ, lại thêm lòng căm hận cực độ, bởi vậy tiếng thét cản lại của Tà Bốc đã chậm.

“Bình” một tiếng, chỉ thấy cả người Đồng Thiên Kỳ bật ngửa ra sau ngã nhào trên đất, cùng lúc là một tiếng rú thương tâm của Mai Phụng Linh và tiếng chửi rủa nạt nộ của bọn Tà Bốc và lão Nhị.