Phụ thân ta tạo phản thành công, chẳng biết làm thế nào để khoe khoang: "Ừm, ta thấy phế đế phong thái còn vẹn nguyên, cựu thái tử nhan sắc lại khôi ngô, thôi thì đều ban cho nữ nhi ta nhé!"
Hai phụ tử họ tức đến thổ huyết.
Ta càng thêm kích động: "Sao lại ban cho con! Phải ban c.h.ế.t họ chứ!"
---
Phụ thân ta là một kỳ nhân. Ông trấn giữ biên cương, nắm giữ binh quyền, tính tình cuồng ngạo.
Giấc mơ của ông chính là, dấy binh tạo phản, đánh vào kinh thành.
Mỗi tháng vào ngày rằm, ông đều kiên quyết viết thư cho Hoàng đế, hỏi xem ông ta sắp c.h.ế.t chưa.
Lần đầu tiên ta thấy bức thư, cả người đều ngẩn ra: "Phụ thân, người không sợ ông ấy đến g.i.ế.c chúng ta sao?"
Phụ thân ta cầm bút, nhíu mày suy tư: "Ông ấy sẽ đến sao?"
Rồi ông sửa "Ngươi sắp c.h.ế.t chưa" thành "Sao ngươi còn chưa chết?"
Ta không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng kỳ lạ thay, cho dù phụ ta có viết gì trong thư, Hoàng đế cũng chưa từng hồi âm.
Không đúng, có lần đã hồi âm.
Phụ thân ta nhặt được ta, khi ấy ta còn đang trong tã lót, bị bỏ bên đường. Ông vô cùng vui mừng, viết thư cho Hoàng đế nói mình có nữ nhi rồi.
Hoàng đế vốn như đã chết, lần ấy lại hồi âm rất nhanh. Trong thư nói Thái tử của ông ấy đã tròn một tuổi, có thể định hôn ước.
Thậm chí cả thánh chỉ ban hôn cũng mang đến.
Phụ thân ta im lặng một lúc lâu, nhìn thư hết lần này đến lần khác, rồi hạ quyết tâm tạo phản.
Ông cầm lấy cái trống lắc, trêu chọc ta trong nôi: "Thái tử có gì tốt, con là nữ nhi ta, sau này sẽ là công chúa cao quý nhất thiên hạ này đấy."
Phụ thân ta chuẩn bị nhiều năm, nói phản là phản.
Ta đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy thành công hoặc thất bại. Nhưng không ngờ, cuộc tạo phản này lại không như tưởng tượng.
Mỗi khi chúng ta đến một thành trì, Hoàng đế đều phái một đại thần thân cận đến thuyết phục phụ thân ta quay về: "Hoàng thượng nói, mời tướng quân quay về."
Phụ thân ta không đồng ý.
Đại thần thấy ông không chịu quay về, liền ra lệnh mở cửa thành cho chúng ta đi qua.
Thú thật, ta chưa từng tạo phản. Nhưng chẳng phải nên công thành, b.ắ.n loạn tên, rồi hô to "Giết g.i.ế.c giết" sao?
Ba mươi sáu thành trì, ba mươi sáu vị đại thần, đều không thể thuyết phục phụ thân ta quay về.
Rồi chúng ta chỉ mất nửa năm để đến hoàng cung. Nói chính xác hơn, nửa năm chủ yếu dành cho việc di chuyển.
Phụ thân ta cưỡi ngựa, nhìn thành trì hoàng cung, cảm thán: "Chặng đường này cũng chẳng tốn chút m.á.u nào."
Phụ thân ta thật khiêm tốn, chẳng những không đổ máu, mà căn bản còn chẳng dùng binh khí.
---
Hoàng cung yên ắng.
Khi phụ thân ta xông vào ngự thư phòng, Hoàng đế vẫn đang phê duyệt tấu chương, nhìn ông một cái, rồi không có gì tiếp theo nữa.
Phụ thân ta nóng nảy, lên tiếng quét sạch bàn của Hoàng đế: "Còn phê gì nữa, ta đã bao vây ngươi rồi!"
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt lạnh lùng.
Phụ thân ta cũng không nói nhiều: "Ngọc tỷ đâu, đưa cho ta, ngươi mau thoái vị đi."
Hoàng đế đặt bút chu sa lên giá bút, chậm rãi đứng dậy, tìm ngọc tỷ trên giá cổ vật.