Ôi! Tính ta vốn nóng nảy, nghe thấy lời đó sao có thể nhịn được!
Xem ta như kẻ ngốc đã đành, còn xem ta như kẻ điếc nữa sao?
Ta bước tới mấy bước, lật tung bàn cờ.
Lý Mộ Khanh phủi tay, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch: "Không sao, ván này ta thắng rồi."
Phụ thân ta cũng tiến lại gần: "Lý Tự An, ngươi có phải xem thường ta không?"
Lý Tự An, là tên của Phế đế.
Phế đế cầm quân cờ trong tay, bỏ vào hộp cờ, giọng bình thản: "Không, ta coi trọng ngươi đấy chứ. Ngươi chính là kiêu hùng đương thời, là chủ nhân của thiên hạ."
Phế đế nói xong, ngẩng đầu cười.
Phụ thân ta đang định kiếm chuyện, nhưng thấy ông ấy cười, không tiện ra tay, đành nguôi giận.
Hắn cúi xuống nhặt lại bàn cờ, rồi ngẩng đầu nhìn ta: "Trần Tư Quân, ta cũng không xem thường nàng. Nàng chính là mỹ nhân khuynh thành, tuyệt thế vô song."
Hắn nói ta là mỹ nhân lại còn độc lập. Chắc hẳn là hôm nay trước điện ta rút kiếm khiến hắn kinh ngạc.
Khoan đã, hình như hắn đang trêu ghẹo ta?
Suýt chút nữa ta mắc bẫy rồi.
Ta dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên: "Lý Mộ Khanh, ngươi không định dùng mỹ nhân kế để hoàn thành đại nghiệp phục quốc của mình chứ?"
"Phục quốc?"
Lý Mộ Khanh thoáng sững sờ, sắc mặt khó coi.
Phế đế chống tay lên đầu, ngón tay thon dài đặt lên mặt, ánh mắt đầy cảm thông.
Ông ấy nhẹ lắc đầu với Thái tử: "Chỉ biết sao chép máy móc, thì không được đâu."
Lý Mộ Khanh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Nàng còn chưa đổi quốc hiệu, ta phục quốc kiểu gì?"
Hóa ra còn có quốc hiệu.
Ta buông hắn ra, ta đã hiểu rồi.
Ta có thể tìm sử quan, bảo họ ghi chép tên phụ thân ta vào sử sách, chẳng phải là hoàn thành việc đổi triều đại sao?
Sử quan rất nhanh đã đến. Ông ta nhìn Phế đế và Thái tử, rồi nhìn ta và phụ thân, sau đó giữ thái độ quan sát.
Ta nói: "Ông hãy ghi vào sử sách, từ hôm nay, triều Lý đổi thành triều Trần, Hoàng đế khai quốc là Trần Hiển Dương."
Sử quan trố mắt ngạc nhiên, thốt lên: "A?"
Phụ thân ta trầm ngâm, rồi đưa tay vẽ vài nét trong lòng bàn tay: "Tên ta chính là chữ Hiển trong Hiển Nhãn, chữ Dương trong Đích Dương."
Ta vội vàng ngăn lại trò hề của cha: "Cha, con nghĩ ông ấy đâu phải là người mù chữ."
Phế đế cùng Thái tử cúi đầu, nhưng ta biết họ đang cười trộm.
Phụ thân ta cảm thấy mất mặt, liền đứng dậy phủi áo: "Đó chính là khi quân, lôi ra c.h.é.m đầu!"
Sử quan nhìn về phía phụ tử Phế đế, lắp bắp: "A?"
Không ngờ rằng trong sự nghiệp phản loạn của ta, người đầu tiên tế thiên lại chính là sử quan.
Lý Tự An lúc này mới từ tốn lên tiếng cắt ngang: "Trần Hiển Dương, ngươi muốn lập triều, thì tự mình chép một bản khác đi. Sử sách của ta chỉ ghi lại đến đây thôi."
Sử quan liền gật đầu đáp lời: "Phải, phải, Bệ hạ. Thần sẽ lấy một cuốn mới, từ hôm nay ghi lại."
Lý Mục Khanh che miệng cười, châm biếm: "Cuốn mới này, nhớ ghi vào, phò mã của triều Trần là Lý Mục Khanh."
Mặt ta thoáng ửng hồng, gã này lại đang trêu chọc ta rồi.
Sử quan lấy ra cuốn sách trống, viết lên "Trần triều kỷ sự".
Ta và phụ thân ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế là ổn rồi.
7
Tân hoàng mới lên, đốt lên ba ngọn lửa đầu tiên.
Ngọn lửa thứ nhất, dời thời gian thượng triều lùi hai canh giờ.
Ngọn lửa thứ hai, phong ta làm Công chúa, gả Lý Mộ Khanh làm phò mã.
Ngọn lửa thứ ba, Phụ hoàng gõ đùa Thủ Phụ Nội Các ngay trên triều.
Nghĩa đen.
Phụ thân từ long ỷ đứng dậy, đặt tay chống eo, lao tới, đoạt lấy bút của Thủ Phụ rồi gõ gõ lên đầu hắn.
Mâu thuẫn xảy ra là do tranh luận về việc giữ lại năm vạn binh mã ở vùng ngoại thành.
Ta cùng phụ thân nắm giữ năm mươi vạn đại quân ở biên cương, có thể nói là người được chọn để tạo phản.
Ngày khởi binh, phụ thân dẫn ba mươi vạn quân. Đi được một phần ba đoạn đường, thấy người đã quá đông, bèn cho mười vạn quân quay về.
Đi tiếp đến một nửa đoạn đường, thấy hai mươi vạn quân vẫn không cần thiết, bèn cho thêm mười vạn quân quay về.
Khi cửa thành mở ra đón ta, nhận thấy mười vạn quân cũng là dư thừa, bèn cho năm vạn quân quay về.
Năm vạn người này là phiền phức nhất, đi một chuyến vô ích, lòng nhiệt huyết đã tắt.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Còn lại năm vạn quân sĩ, phụ thân ta lo lắng tiến vào thành sẽ khiến bách tính hoảng loạn, bèn để họ đóng quân ngoài thành.
Thủ Phụ Nội Các đứng ra nói trong triều: “Hiện nay Bệ hạ đã đăng cơ, năm vạn quân này nên trở về biên cương.”
Phụ thân ta không đồng ý.
Nếu quân sĩ đều rút đi, ta và phụ thân ở kinh thành chẳng có lấy một người thân thích, thật không an toàn.
Thủ Phụ vẫn không chịu buông tha, từ pháp luật tổ tông đến bách tính triều đình, nói hơn chục lý do, yêu cầu quân đội vô điều kiện rút lui.
Ý đại khái là, ngươi là Hoàng đế, ngươi phải nghe ta, bảo quân đội về biên cương, tốt nhất là tiếp tục chăn dê.
Phụ thân ta lúc đó thấy khó hiểu: “Ta là loạn thần tặc tử, hay ngươi là loạn thần tặc tử? Ta làm Hoàng đế, ngươi tới mà ngồi, ta nhìn ngươi đứng cũng mệt lắm.”
Long ỷ vốn đã rộng, ông vỗ vỗ vị trí trống, vẫy tay gọi: “Lại đây, lại đây, ngồi bên cạnh trẫm mà nói.”