Tạo Phản Cướp Thái Tử Về Làm Phò Mã

Chương 7



Li Mục Khanh đáp: "Tranh thắng thua là việc của kẻ tiểu nhân. Huống chi, ta là Thái tử, nếu ta vì tranh thắng mà bất hòa, thì làm sao cai trị thiên hạ?"

Ta nắm chặt cánh tay hắn, mắt sáng lên như kẻ gian: "Nhưng ngươi không còn là thái tử nữa, ngươi là phò mã của ta, có thể cho hắn thấy một chút bản lĩnh chứ."

Ly Mục Khanh chợt khựng lại.

Ta tưởng hắn đổi ý.

Hắn nhìn sâu vào mắt ta, trầm giọng nói: "Không thể được. Phụ hoàng từng dạy rằng, có vô vàn điều không thể làm, mới đổi được một điều tự do."

Ta không biết điều đó là gì, nhưng Ly Mục Khanh chắc chắn biết.

Ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng sâu thẳm. Ta đón lấy ánh mắt ấy, lấy hết can đảm mà nói: "Nhưng ta biết, ngươi nhất định hơn hẳn hắn, hơn hắn rất nhiều, rất nhiều."

Ly Mục Khanh chỉ mỉm cười, rồi đỡ ta lên xe ngựa.

11

Phụ thân ta đã thuyết phục gần hết các vị đại thần trong nội các từ chức. Bảy ngày có đến mười người dọa bỏ việc. Nội các bắt đầu làm việc qua loa, số tấu chương phế đế phê duyệt ngày càng nhiều. Quên chưa nói, phụ thân ta chỉ lo lên triều, còn việc phê duyệt tấu chương thì ông chẳng buồn quan tâm.

Lý Tự An suốt ba ngày không ngủ không nghỉ, cuối cùng nổi giận mắng: "Trần Hiển Dương, ngươi làm hay thật! Hiện tại ta còn mệt hơn cả khi làm Hoàng đế!"

Phụ thân ta cùng ta đang chơi cờ Ngũ Tử. Ông không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể đưa tay chụp lấy tấu chương bay đến.

Ông khẽ nhướng mày.

Ta vỗ tay khen: "Oa! Phụ thân thật oai phong!"

Lý Mục Khanh chống tay nhìn ta, quầng mắt thâm đen. Hắn cũng bị gọi đến để tăng ca. Thời thế đổi thay, đến lượt hai người này gặp nạn.

Lý Tự An nghiến răng kèn kẹt, bước đến đẩy ta ra. Phụ thân ta lười biếng nhìn hắn: "Ngươi muốn thế nào?"

Lý Tự An giữ vẻ mặt lạnh lùng, đặt tay lên bàn cờ. Chỉ trong vài nước, đã đánh bại phụ thân ta trong ván cờ Ngũ Tử.

Phụ thân ta ngỡ ngàng: "?"

Với tốc độ thần tốc đó, đến lần thắng thứ bảy, ta đành ngăn cản phụ thân đang sắp mất bình tĩnh, kéo ông ra ngoài.

Khi ta đã dỗ dành phụ thân ổn thỏa, quay lại thì phát hiện trong ngự thư phòng đã có người khác.

Nghe giọng nói, thật quen thuộc, là của Thủ phụ nội các. Lão nhân từng bị gõ đầu liên tục.

"Lúc trước Bệ hạ nói rằng, nếu để hắn vào kinh, phối hợp với hắn diễn trò, thì có thể khiến hắn giao nộp binh quyền. Nay Trần tướng quân không chịu rút quân, theo vi thần thấy, không bằng ra lệnh cho cấm quân tiêu diệt, rồi sau tính kế khác."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚



Lý Tự An đáp lời, giọng điềm tĩnh: "Vậy năm vạn đại quân ở ngoại thành thì sao? Nếu họ phản, làm thế nào đối phó?"

Thủ phụ trầm giọng nói: "Nữ nhi của Trần tướng quân trong quân doanh có tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói Thái tử đã có tình ý sâu đậm với nàng, chỉ cần cưới Trần Tư Quân, khéo léo an ủi, thì năm vạn đại quân ở ngoại thành có thể thu vào tay."

Lý Mục Khanh im lặng không đáp. Hóa ra bọn họ cố ý để chúng ta vào kinh, là để g.i.ế.c phụ thân ta. Lý Mục Khanh còn muốn lấy binh quyền của ta.

Ta chớp mắt vài cái, cảm giác đau xót dâng trào trong ngực. Nhìn phụ thân, nước mắt ta không kiềm được mà trào ra: "Phụ thân, con thích hắn nhưng hắn lại lừa con."

Phụ thân ta chau mày, khẽ xoa đầu ta: "Quân Quân, hắn là đế vương."

Con đã chuẩn bị sẵn sàng để yêu một đế vương chưa?

Ta thích Lý Mục Khanh. Thích lời nói, cử chỉ của hắn, thích phong thái đĩnh đạc, thích sự điềm tĩnh của hắn. Ta cũng thích ngày đó, khi hắn nghiêm túc nói: "Cô không làm thiếp."

Hắn đã lừa được ta. Nước mắt ta rơi lả chả. Phụ thân dùng tay áo lau nước mắt cho ta.

Bên trong, Lý Tự An cất tiếng nói: "Cấm quân đang trong tay Thái tử, Thái tử nghĩ sao?"

Ta mở to mắt, lắng nghe Lý Mục Khanh trả lời thế nào.

"Phụ hoàng, nhi thần sẽ lo liệu tốt mọi việc."

Ta bật khóc thành tiếng. Cả người bên trong lẫn bên ngoài đều kinh ngạc.

Phế đế, cựu Thái tử, và Thủ phụ cùng nhìn về phía ta. Tình cảnh thật lúng túng.

12

Lý Mục Khanh là người đầu tiên phản ứng. Hắn vội vàng bước đến: "A Quân, nàng đã nghe thấy hết rồi sao?"

Ta trong màn lệ mờ, chỉ tay vào hắn: "Lý Mục Khanh, ngươi lừa ta, ngươi ỷ vào trí tuệ của mình, xem ta như kẻ ngốc!"

Lý Mục Khanh không vội phản bác, mà chỉ nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ra một góc.

Thủ phụ nội các tiến đến trước mặt phụ thân ta: "Trần Hiển Dương, ngươi chỉ mang theo nữ nhi vào cung, sinh tử đều nằm trong tay người khác. Giờ là lúc ngươi nên quy phục, giao lại binh quyền cho triều đình."

Phụ thân ta rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào thủ phụ: "Vì sao? Mười mấy năm trước, các ngươi vì tranh đoạt binh quyền, g.i.ế.c hại cả nhà ta. Mười mấy năm sau, các ngươi vẫn không buông tha?"

Ta kinh ngạc đến nỗi ngừng khóc, vì chưa từng nghe phụ thân ta nhắc đến gia đình của người.

Thủ phụ không chút sợ hãi, tiến thêm vài bước. Mũi kiếm chạm vào da thịt, rỉ ra những giọt m.á.u tươi.

"Quân đội, lòng dân, đều thuộc về thiên tử. Nếu không phải năm xưa bệ hạ bất chấp sức ép từ triều đình, kiên quyết đưa ngươi ra biên cương, thì Trần Hiển Dương ngươi làm sao sống được đến hôm nay?"