Tôi liếc nhìn chiếc khăn tắm rồi ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
Một lúc sau, tôi mới cụp mắt xuống, nói: "Lục Thần, anh thật sự không muốn có con với em sao?"
"Trần Tinh."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Anh ấy ngắt lời tôi, bước đến gần tôi, cúi người xuống bao bọc tôi cẩn thận, tỉ mỉ từng inch một.
"Giữa chúng ta đã nảy sinh rất nhiều vấn đề. Sau khi gặp em, không thể phủ nhận cuộc sống và gia đình anh gần như đều vì em mà gặp rắc rối. Nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ rằng, cho dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ mãi ở bên cạnh anh, hai người yêu nhau tốt hơn là đơn thuần chỉ ở bên cạnh nhau. Như vậy sẽ tốt hơn là em chưa từng thử cuộc sống đó một lần nào, phải không?"
Lời nói như rít qua kẽ năng, hiển nhiên là anh lại chuẩn bị tức giận.
"Anh không biết gì về em, em cũng không bao giờ nói cho anh biết. Em không thể mở lòng kể cho anh nghe mọi thứ sao? Quá khứ của em? Ba mẹ em? Anh còn không đủ tư cách để gặp ba mẹ ruột của em?"
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người ra ghế, giọng điệu chán nản: "Em không tin tưởng anh."