Sau khi tạm biệt Reto, Linne không quay về căn hộ ngay mà gọi một chiếc xe, bảo tài xế lái tới trạm phóng viên của đài phát thanh và truyền hình.
Sau khi xuống xe, cậu đi lòng vòng quanh đầu phố, rốt cuộc cũng tìm thấy biển số nhà đơn sơ của trạm phóng viên trong một con hẻm nhỏ. Tiếp tân nói với cậu rằng Holly Makovetsky đã đi lấy tin, không có ở đây, vì vậy Linne đành phải ngồi trong phòng chờ.
Cô gái tiếp tân thấy cậu ăn mặc sang trọng, ngoại hình tuấn tú thì rất khách sáo với cậu, còn đến rót nước pha trà, mở TV của phòng chờ lên. TV đang chiếu tin tức buổi trưa, biên tập viên nam của mục tin tức thời sự luôn đi con đường pha trò hài hước, hôm nay lại nghiêm túc lạ thường---
"...Tiếp theo chúng ta hãy chuyển sự chú ý đến Quân đội Nhân dân. Chiều ngày hôm qua, một đoạn ghi âm nặc danh được gửi cho phóng viên của đài truyền hình. Trong đoạn ghi âm, thượng tướng Sánchez Baleramović đã thừa nhận, trong vụ ám sát ở Sarajevo, ông đã nhận được tình báo sai lầm khiến một cư dân vô tội ở Sarajevo bị giết chết, phần tình báo ấy không phải do Linne và Roman Makovetsky tạo ra, trên thực tế hai tay súng bắn tỉa không tồn tại hành vi gián điệp.
Điều này trái ngược hoàn toàn với lời tuyên bố của Quân đội Nhân dân vào tháng trước. Cuối tháng 1, Quân đội Nhân dân đã mở họp báo, Baleramović tuyên bố tình báo sai lầm là do Linne và Roman Makovetsky đưa vào trong Quân đội Nhân dân, dẫn đến vụ ám sát ở Sarajevo. Sau buổi họp báo, truyền thông đặt câu hỏi vì sao tình báo sai lầm mà không được thông qua các bước xét duyệt. Mặt khác, hai tay bắn tỉa ngụy tạo tình báo để bắn chết một dân thường, động cơ phía sau liệu đã đủ hay chưa, điều đó cũng đầy mối nghi ngờ.
Nhưng hiện tại, tuyên bố ấy đã bị chính Baleramović phủ nhận, chứng tỏ tình báo là do các nhân viên cấp cao khác trong Quân đội Nhân dân phát tán, vì vậy mới tránh được khâu xét duyệt và rơi vào tay thượng tướng. Hai lính bắn tỉa đã trở thành kẻ chịu tội thay. Phóng viên của đài đã liên hệ với người phát ngôn của Quân đội Nhân dân vào ngày hôm qua nhưng không nhận được phản hồi. Đây cũng coi như là một vụ bê bối lớn nhất kể từ khi Quân đội Nhân dân được thành lập..."
Linne nghe say sưa, dạo gần đây cậu không chú ý tin tức, suýt nữa đã quên mất việc này.
Holly quả thật rất có tài năng. Linne không ngờ cô nàng dám phát tán đoạn ghi âm. Sự thối nát của Quân đội Nhân dân liên đới rất rộng, ảnh hưởng đến nhiều người, không chỉ liên quan đến hệ thống quân sự quốc gia của Serbia mà trên thực tế còn liên quan đến tất cả quốc gia trong Liên bang. Bởi vì Quân đội Nhân dân là quân đội quy mô lớn nhất, quyền lực cao nhất, chất lượng tốt nhất của cả Liên bang Nam Tư, quân lính trong Quân đội Nhân dân nhậm chức ở khắc các quốc gia trong Liên bang, trong đó phần lớn đều phục vụ cho lợi ích của từng quốc gia và dân tộc, ví như Linne làm lính biên phòng, chính là để đảm bảo an toàn vùng biên giới các quốc gia. Nếu xuất hiện bê bối trong Quân đội Nhân dân thì sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi về lực lượng quân sự ở tất cả các nước.
Đó cũng là lý do vì sao Linne biết rất khó để tin tức này được phát ra, một khi thông báo toàn dân thì có thể sẽ xuất hiện sự rung chuyển hủy diệt. Nếu đài truyền hình không phát cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Holly vẫn thuyết phục được đài truyền hình dưới áp lực rất lớn, cho nên Linne hơi xúc động khi nghe được tin tức này.
Ít nhất Roman đã lấy lại được thanh danh, Roman Makovetsky, chiến hữu thân thiết nhất của cậu đã được an giấc. Đây là sự an ủi lớn nhất.
"Linne!" Holly mệt mỏi xuất hiện, "Lạy chúa, được gặp anh thật là tốt."
Linne ôm cô nàng: "Anh nghĩ cần phải đến thăm em, nếu em cần hỗ trợ thì anh cũng có thể giúp một tay. Nhưng xem ra em đã làm rất tốt."
Không tiện nói chuyện ở tòa soạn, hai người xuống tầng tìm một quán cà phê. Holly có vẻ tràn trề sức sống, mắt cô nàng đã chẳng còn đau thương, một lần nữa phấn chấn tinh thần. Cô nàng ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày---
"Anh không biết em bận thế nào đâu, nhưng bây giờ có hy vọng rồi. Em tin rằng mọi chuyện đang tốt lên, anh hai đã lấy lại danh dự, tất cả mọi người đều biết Roman là anh hùng chứ không phải gián điệp, nhà em cũng yên lòng được rồi."
Linne quan tâm đến chính cô nàng hơn: "Em vẫn ổn chứ? Có an toàn không? Có người nào làm phiền không? Em tự đảm bảo cuộc sống được chứ?"
Holly vừa nhai vừa cười: "Không tồi tệ như anh nghĩ đâu. Em ổn lắm, ai có thể quấy nhiễu em được chứ, Baleramović chết rồi còn gì?"
Linne biết cô nàng rất dũng cảm: "Sao họ chịu phát đoạn ghi âm ấy?"
"Em nói nếu chúng ta không phát, để truyền thông bên ngoài phát chẳng phải càng gay go? Ai biết được liệu có nhiều bản sao gửi tới các đài khác hay không."
"Họ không nghi ngờ em?"
"Ôi, anh biết đấy, em là con gái, chẳng ai nghĩ một đứa con gái có thể làm ra chuyện lớn như thế."
"Nhưng em là người liên quan, em là em gái của Roman."
"Họ nghĩ đó là lý do mà người nặc danh gửi đoạn ghi âm cho em, chứ không phải do bản thân em lấy được chứng cứ. Hơn nữa Mario giết tất cả người trong trung tâm chỉ huy, những người biết rằng chiều hôm đó em đi phỏng vấn đã chết cả rồi, chẳng có chứng cứ gì chứng minh em đã tiếp xúc với Baleramović."
Lúc này Linne mới thở phào: "Anh thật sự rất lo cho em, nếu lỡ như em xảy ra chuyện, anh càng thấy có lỗi với anh trai em."
"Em ổn mà, đừng coi em là trẻ con." Holly nhìn áo choàng trên người cậu, "Mấy ngày này anh đi đâu vậy? Em tìm anh khắp nơi mà không được, em để lời nhắn ở nhà hàng chỗ chúng ta hẹn nhau nhưng cũng không thấy trả lời. Suýt nữa em đã nghĩ anh hy sinh trên chiến trường rồi."
Linne mỉm cười: "Anh muốn tới Ý, Holly à."
Holly trố mắt nhìn cậu: "Anh quyết định từ khi nào thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bây giờ anh là người có phối ngẫu rồi đó." Linne sung sướng nói: "Bạn đời của anh định trở về quê hương ở Ý, cho nên anh sẽ di cư sang Ý cùng người ấy."
"Anh yêu đương rồi? Là một cô gái người Ý sao? Em nghe đồn nước Ý rất nhiều người đẹp, cũng dễ hiểu thôi. Anh biết tiếng Ý không? Hai người quen nhau thế nào vậy?"
"Holly, cô gái ngoan, rất tiếc vì không thể thông báo cho em sớm hơn, chuyện này hơi phức tạp, đợi hôm nào em đỡ bận thì chúng ta tán gẫu sau đi."
"Cho nên anh đã quyết định rồi? Rời khỏi tổ quốc, rời khỏi chức vụ mình yêu thích, sống cuộc sống hoàn toàn mới?" Holly nhận ra quyết tâm của Linne.
Vẻ mặt Linne vô cùng dịu dàng: "Phải, có lẽ đó sẽ là cuộc chiến hoàn toàn mới."
Holly thở dài uống cạn cà phê: "Chúa ơi, anh hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi, người phụ nữ đó thật đáng sợ, cô ấy đã biến anh thành tù binh. Em muốn gặp cô ấy quá, nhất định đó là một người xinh đẹp lộng lẫy nhất trên đời."
Linne nhớ tới ngài thượng tá, cậu thế mà cảm thấy lời của Holly không hề sai.
- --
"Em vẫn định về Serbia một lần--- Bây giờ em mang thân phận tự do, cứ về thăm cha mẹ trước đã, đến Ý rồi không biết khi nào mới trở lại được. Còn phải tạm biệt bạn bè và họ hàng." Linne quyết định hưởng thụ kỳ nghỉ một tháng trước cuộc bỏ phiếu toàn dân: "Từ lúc tốt nghiệp trường quân đội, em chưa được hưởng kỳ nghỉ dài thế này, hơn nữa em cũng không thiếu tiền, em định sống một cuộc sống sung túc và thanh thản."
Reto cũng mong cậu có thể nghỉ ngơi: "Tôi có thể để Mario đi theo em, tuy em đã khôi phục danh dự nhưng dù gì vẫn rất nguy hiểm. Có người bên cạnh vẫn an toàn hơn." Hắn không thể bầu bạn với Linne trong chuyến đi này, hắn còn có nhiệm vụ: "Tôi thật muốn về thăm cha mẹ em, tiếc là bây giờ tôi còn công việc quan trọng."
"Mấy lão già ấy giao cho anh rất nhiều bài tập về nhà nhỉ?" Linne hôn lên khóe môi hắn.
"Bọn họ nhìn tôi như một kẻ làm công năng suất," Reto hôn đáp lại cậu, đùa giỡn: "Đầu tiên họ cãi nhau hai tiếng đồng hồ về chuyện công lao trận đánh thuộc về ai. Sau khi chia đều phần thịt lợn ấy xong thì mới chú ý đến tôi, nói rằng tôi gây ra tổn thất lớn về vũ khí và binh lính chỉ vì một chuyến hộ tống lương thực, phê bình giáo dục tôi một trận, nhắc nhở tôi phải làm việc cẩn thận hơn, đừng có kiêu căng tự mãn, cậy tài khinh người."
"Mhm? Sau đó thì sao? Anh vẫn chưa nói bài tập về nhà của anh là gì."
"Họ quyết định để tôi tham gia công tác bảo vệ buổi bỏ phiếu toàn dân."
"Bảo vệ thế nào?"
"Trước mắt, tôi được phân công bảo vệ vài chính khách quan trọng, những người tích cực kéo phiếu."
"Tóm lại là muốn anh đi làm vệ sĩ."
"Đúng vậy."
"Chậc chậc, Solonazarov, đường đường thượng tá quân chính phủ Bosnia mà sa đọa đến mức đi làm cận vệ chính khách."
"Tôi nghĩ đó chính là sự lên xuống của cuộc đời."
Linne kéo mặt hắn xuống rồi hôn lên: "Dù thế nào, anh đã làm rất tốt rồi. Đây là đoạn đường cuối cùng, nếu anh đã quyết tâm thì cứ làm theo ý mình là được. Anh nên nhớ rằng em luôn ở phía sau ủng hộ anh."
"Đương nhiên là tôi hiểu." Reto mút lấy môi cậu: "Nhưng tôi hy vọng em hãy nghỉ ngơi một thời gian, đây là sự ủng hộ to lớn nhất. Hạnh phúc của em là sự cấp dưỡng tốt nhất về mặt tinh thần đối với tôi."
"Anh chắc chứ? Không cần em ở lại đây với anh?"
"Em cần trở về quê hương một chuyến. Thời gian em ở lại Serbia không nhiều, mà thời gian của tôi và em thì còn dài lắm."
Linne thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, cậu hỏi một câu phát ra từ đáy lòng: "Em đã sống sót như thế nào trước khi gặp anh vậy?"
Thượng tá nở nụ cười đầy si mê: "Chào mừng em đến với sinh mệnh thứ hai."
Linne ngồi thụp xuống, chẳng nói chẳng rằng cởi dây lưng của thượng tá, dùng miệng ngậm lấy một cách tham lam. Cậu quyết định hôm nay sẽ chơi sắm vai chủ nhân và vệ sĩ, cho tới nay đều là Reto quyền lực hơn cậu, địa vị cao hơn cậu, cậu đã muốn tìm một cơ hội để bắt nạt hắn, cậu phải cưỡi trên người tên vệ sĩ này cho tới khi hắn bắn hết đến tận viên đạn cuối cùng, cho tới khi hắn dùng chính hai tay ôm lấy Linne, dùng chính thân thể hắn làm tấm khiên vững chắc nhất để cho cậu sự bảo hộ đáng giá cả sinh mệnh.
Hôm sau hai người tạm chia xa. Linne thu dọn hành lý ra nhà ga mua vé chuyến tàu sớm nhất về Serbia (Không phải cậu không muốn ngồi máy bay, mà là do sân bay đã bị tàn phá nghiêm trọng sau trận chiến, tạm thời không thể sử dụng. Tất cả các chuyến bay dân dụng đều bị ngừng, cậu cũng không muốn bảo Reto cho mình một chiếc máy bay quân dụng, quá rêu rao). Đã một thời gian dài Linne không ngồi loại xe lửa xanh kiểu cũ thế này, đây là cơ hội hiếm có để cậu tĩnh tâm và ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài, cũng không phải chuyện gì quá tệ.
Người trên tàu đông hơn cậu tưởng rất nhiều, giống như cả Sarajevo đều đang chạy hết ra bên ngoài. Cậu nhìn thấy rất nhiều đôi vợ chồng mang rương lớn rương nhỏ, có một người phụ nữ sắp lâm bồn mang cái bụng to hơn cả bọc xách tay, chồng cô nâng cô bước lên tàu, sắc mặt cô gái tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, tóc ướt sũng dán vào mặt. Lên tàu không bao lâu, cô gái bắt đầu đau bụng, nữ tiếp viên trên tàu đỡ cô gái vào phòng nghỉ, chạy khắp các toa hỏi xem có bác sĩ hay bà đỡ không.
Linne có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ phía xa, cậu bé ngồi đối diện cậu tỏ ra vô cùng sợ hãi. Linne thờ ơ nở nụ cười, nói rằng ngày xưa mẹ sinh cậu bé cũng kêu như vậy đấy, cậu bé sợ tới mức đánh rơi món đồ chơi xuống sàn, Linne thấy thế thì bật cười thật to.
Một ông già đi tới cúi xuống nhặt món đồ chơi, phủi bụi và trả lại cho cậu bé, xoa đầu an ủi nó.
"Cậu làm nó sợ đấy." Ông già ngồi xuống bên cạnh Linne, "Lâu rồi không gặp, Lev."
Linne giật mình, không ngờ lại gặp người quen trên tàu lửa: "Huấn luyện viên?"
Ông già khoát tay: "Năm ngoái ta về hưu rồi. Không cần gọi là huấn luyện viên nữa."
"Sớm quá vậy? Thầy vẫn bảo muốn dạy đến năm 80 tuổi cơ mà? Thầy vẫn khỏe chứ? Trong nhà thế nào?"
"Bà già bị lao phổi, bác sĩ bảo chúng ta nên về nông thôn ở, nói là tốt cho sức khỏe của bà ấy. Thế là ta quyết định về hưu luôn, cùng bà ấy về nhà mẹ đẻ. Mọi chuyện vẫn ổn. Cậu thì sao?"
Linne không biết phải kể từ đâu. Gặp được người cậu tôn trọng nhất trên xe lửa, Linne không khỏi phấn khích.
Odin Grenkins hiền từ nhìn cậu: "Ta biết chút chuyện của cậu qua TV, không nghĩ lại gặp được cậu ở trên tàu, thấy cậu còn sống thì tốt quá. Suýt nữa ta đã tưởng không được gặp lại cậu."
"Em không phản bội lợi ích dân tộc, không phản bội lợi ích quốc gia."
Linne biện giải, trước mặt người mà cậu tôn trọng, cậu vẫn rất để ý.
Grenkins châm thuốc lá: "Cho tới giờ ta vẫn tin rằng cậu sẽ không làm chuyện như vậy. Cậu là người thế nào, lòng tin của cậu, ta biết hết. Cậu theo học ta từ năm 16 tuổi, cậu có phải gián điệp hay không, ta là người hiểu nhất."
Linne hơi cảm động. Biết được còn có người tin tưởng mình, cậu thấy thật may mắn.
"Bộ chỉ huy ngày càng thối nát," Grenkins thở dài: "Nghe những lời Baleramović tuyên bố hôm họp báo, thậm chí ta hơi hối hận, nếu lúc trước ta không ưng ý cậu, đề cử cậu đến Đơn vị đặc nhiệm thì có lẽ bây giờ cậu không phải chịu tội nợ đến mức này. Ở lại trường quân đội làm huấn luyện viên, cưới một cô gái về nhà, như vậy cũng tốt rồi."
Linne không hề để bụng: "Không phải lỗi của thầy. Huống hồ em có năng lực để lấy lại thanh danh cho mình."
"Cậu thật sự rất giỏi." Grenkins vỗ vai Linne: "Cậu là học trò giỏi nhất của ta, Lev. Ta tự hào vì có một học trò như cậu."