Như đã nói, quá trình để luyện ra được 1 món Linh Bảo là rất lâu, người mới vào nghề có khi mất hằng năm trời, mới luyện chế ra được 1 món pháp bảo.
Đường Tăng mặc dù cũng thuộc hạng tông sư, kết hợp với những món bảo vật chuyên dụng, lại cộng thêm sự hỗ trợ đắc lực của Ô Sào, thời gian mới được rút ngắn xuống còn 7 ngày 7 đêm, 3 món bảo vật kết hợp lại thì tới tận 21 ngày đêm mới hoàn thành.
Trong thời gian đó, Đường Tăng liên tục sử dụng Chư Hoả Huỳnh Đăng, cùng với Lục Diệp Thần Phiến các hình thái, thay phiên nhau quạt, đến công đoạn cuối cùng, thì lấy Vô Lượng Ngọc Bình đổ nước vào làm nguội.
Linh Bảo mới ra lò, linh quang lấp loé, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Thượng Bảo Thấm Kim Ba, giờ đây gọi đúng hơn là Cực Bảo Thấm Kim Ba, chính thức tấn thăng lên thành Cực Phẩm Bản Mệnh Linh Bảo, nhìn bề ngoài thì không có gì quá khác biệt so với ban đầu, nhưng chỉ có cầm lên mới biết, nội hàm bên trong biến hoá nghiêng trời lệch đất ra sao.
Hơn nữa, Đường Tăng cũng thêm vào đó cái 1 khí linh, đúng vậy, chính là tên xui xẻo Trư Vương, Trư Bạo Râm, lúc đó, Đường Tăng đã di hồn hắn vào 2 thanh hồ điệp đao tồn trữ, bây giờ rút ra, xoá sạch linh trí, chỉ chừa lại chút linh tính, trở thành khí linh thay cho vị trí vốn là của Tố Tố.
Tên này làm nhiều việc ác, táng tận thiên lương, nên kết cục như vầy coi như xứng đáng với hắn, cơ mà có thả hắn ra thì 1 sinh vật “ngoại lai” như hắn, chẳng mấy chốc cũng sẽ bị chân giới phủ định, tan biến không còn chút cặn mà thôi.
Ra lò sau Cực Bảo Thấm Kim Ba, là 2 thanh song đao, Đường Tăng mệnh danh là Thư Hùng Nguyệt Hà Đao, gồm Thư Nguyệt Đao, tay cầm là vầng trăng đồ án, tượng trưng cho Quảng Hàn cung Tiên Nga Tố Tố, cùng Hùng Hà Đao tay cầm là sóng nước đồ án, tượng trưng cho thống lĩnh Thiên Hà, Thiên Bồng Nguyên Soái.
Về hình dạng, 2 thanh đao khá giống với võ sĩ đao của người Nhật, trên lưỡi đao có những rãnh tựa như răng cưa, mà không phải răng cưa, đây là Đường Tăng biến tấu theo những vết loang lổ trên 2 thanh liễu diệp đao mà thành, nhìn qua có 1 loại nét đẹp hoang dã vô cùng cuốn hút.
Mỗi thanh đao, là 1 kiện Thượng Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, nhưng nếu phối hợp với nhau, thì có thể phát ra Cực Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo uy lực.
Cuối cùng, là 1 cái… mặt nạ đầu heo, Đường Tăng mệnh danh là Dã Vương Diện Cụ, đây là cái đầu của Trư Vương, yêu đan của con heo này nằm ở trên đầu, Tử Vi Đế hoá thân nhập thể, hấp thụ Chu Thiên Tinh Thần chi lực vào nên cũng thần dị khó tả, Đường Tăng mang về luyện thành 1 cái mặt nạ đầu heo cho Trư Cương Liệp, có thể giúp hắn tăng khả năng tập trung và linh mẫn hơn trong chiến đấu.
Đây cũng là 1 cái Thượng Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo.
“Cuối cùng cũng xong, mệt c·hết ta rồi!”
Ô Sào vươn vai, vừa ngáp vừa nói.
Đường Tăng nghe vậy liếc xéo Ô Sào, rằng:
“Hừ! Bần tăng mới là người luyện bảo đây! 21 ngày đêm không chợp mắt, ngươi chỉ phụ trách hỗ trợ thôi mà than vãn quá nhỉ?”
“Ôi! Chịu thôi, ngươi còn trẻ, lão ta đã già rồi!”
“Ngươi cũng biết mình già sao? Thế mà suốt ngày nghiên cứu mấy thứ thuốc quái đản gì đấy? Rocket 1 giờ? Rocket 24 giờ?”
“Khụ khụ! Hiểu lầm, hiểu lầm, thuốc đó ta đặt tên vậy thôi, thực ra là thuốc cường hoá pháp lực, có thể gia tăng pháp lực gấp đôi trong vòng 1 giờ hoặc 24 giờ. Tuy nhiên, nó cũng có tác dụng phụ, dùng 1 giờ thì sau đó nằm liệt giường 1 ngày, 24 giờ thì 24 ngày.”
“Ồ? Hoá ra là ta hiểu lầm à? Thế còn cái thuốc Ông Uống Bà Khen lại là cái quái gì đây?”
“Không biết! Ta không biết! Ta không có làm! Nó tự có đó!”
Sau đó, dưới ánh mắt quái dị của Đường Tăng, Ô Sào không còn gì chối cãi nữa, lãng sang chuyện khác, lôi hắn ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Xong chuyện rồi thì cút khỏi đây đi! Ngươi ở đây cũng gần cả tháng, mấy tên kia chắc lo sốt vó rồi!”
Mấy tên kia là chỉ chư vị hộ pháp đi theo giá·m s·át, thực sự thì bây giờ họ cũng đang gấp như kiến bò trên chảo nóng. Người thỉnh kinh lên Phù Đồ Sơn đã nửa tháng hơn rồi mà vẫn chưa thấy ra, đi theo lên thì không dám, chỉ có thể ở dưới chân núi chờ mòn mỏi.
Đường Tăng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đi vào phòng khách thì thấy mấy tên đồ đệ đang chơi đánh bài ăn quỳ.
Trò này vốn phải có 4 người chơi mới thú vị, lúc trước khi Ô Sào mới phổ cập trò chơi, Ngộ Thần hôm nào cũng lôi hắn cùng Đại Bằng và Khổng Tuyên làm vài ván.
Ngặt nỗi, Đại Bằng tên này quá xui xẻo, hầu như lúc nào hắn cũng thua, Khổng Tuyên thì không đam mê cho lắm, hắn chỉ đánh cho đủ tụ thôi, Ô Sào thì ỷ mình thực lực cao, toàn chơi ăn gian, làm Ngộ Thần rất tức giận.
Mấy hôm nay, có thêm Ngộ Không, cùng Bát Giới và cả Tố Tố đã phục hồi dung nhan nữa, cuối cùng thì Ngộ Thần cũng lấy lại được cảm giác phấn khích của 1 con bạc.
“Tới! Đại sư huynh, nếu ta đoán không lầm thì ngươi thúi heo cơ, quỳ thêm 2 kiếp nữa nhé!”
“Không chơi! Không chơi nữa! Lão Tôn không chơi nữa!”
Ngộ Không đang quỳ trên 2 cái vỏ của Hạ Phẩm Hậu Thiên Linh Căn – Phiêu Hương Sầu Riêng quả, bật dậy, mặt đỏ tới mang tai nói.
Thực sự là lấn khỉ quá đáng, Bát Giới tên này quá may mắn, cho dù bài có thối tới cỡ nào, hắn cũng vẫn có thể ung dung tới nhất hoặc tới nhì, thậm chí, còn cứu bài cho Tố Tố nữa chứ.
Ngộ Thần thì khỏi nói, nàng ta cũng là hầu tinh, lại là đại tỷ của hắn nữa chứ, nên Ngộ Không cũng không dám động.
Tố Tố? Thôi đi, dù sao cũng là em dâu nha.
Thế là Tề Thiên Đại – Thánh Mỹ Hầu Vương – Tôn Ngộ Không, được mệnh danh là có Hoả Nhãn Kim Tinh, nhìn thấu mọi sự vật của chúng ta, đánh không thắng, chơi g·ian l·ận cũng không được, đã quỳ trên vỏ sầu riêng hơn 100 ván, cho dù đầu đồng thiết tí cũng thấy ê ẩm.
“Ấy ấy! Thêm 1 ván, thêm 1 ván nữa đi mà!”
Ngộ Thần van nài nói.
Ngộ Không bực tức, nghiêm mặt đáp:
“Ra xã hội làm ăn bươn chải, liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít! Riêng cờ bạc không phải là thứ để cho chúng ta liều!”
“Đệ tặng cho tỷ 1 câu! Cờ bạc người không chơi là người thắng, người chơi không bao giờ thắng! Bỏ đi đại tỷ!”
Ngộ Thần nghe xong ngây ngẩn cả người, hồi thần lại định tiến tới véo má con khỉ khô này thì thấy Đường Tăng cùng Ô Sào bước ra. Nữ cờ bạc hoá thành thanh xuân tịnh lệ thiếu nữ nhà bên, chớp chớp mắt ngây thơ hỏi:
“Sư phụ! Thánh Tăng! 2 người đã làm xong công việc rồi à?”
“Xong rồi! Chúng ta mới vừa làm ra xong, không nhìn thấy con bạc nào hết!”
Ô Sào đùa cợt nói, làm Ngộ Thần xấu hổ phồng má, trợn mắt, bổ nhào tới đòi nhổ hết chùm râu dê của hắn.
Đùa nghịch 1 chút, thầy trò Đường Tăng từ biệt thầy trò Ô Sào tiếp tục lên đường, Đường Tăng sợ nán lại thêm nữa, có khi mấy cái camera ngoài kia đi trình báo với Phật Tổ mất.
Trước khi đi, Ô Sào lấy đống pháp bảo trong phòng thí nghiệm ra cho Đường Tăng, cùng 1 cuốn 300 bài hát thiếu nhi bản 2.0 và 1 vài thứ linh tinh khác.
Đường Tăng lấy ra Bảo Trượng lắc lắc, 9 cái pháp bảo biến nhỏ lại như mô hình, bay về phía Bảo Trượng, thay thế cho cửu hoàn treo lủng lẳng.
Bảo Trượng cũng chính thức nâng cấp lên bản 2.0, Cửu Bảo Tích Trượng với 9 cái bảo vật: Ngọc Bình, Hắc Đỉnh, Lục Diệp, Kim Chung, Ngân Bát, Xích Tán, Huỳnh Đăng, Tử Liên, Bạch Trúc.
Sau đó, thu những thứ linh ta linh tinh Ô Sào mang ra, cho vào Mũ Bì Lô, tay cầm 300 bài hát thiếu nhi 2.0, từ giã thầy trò Ô Sào, tiếp tục lên đường.
Phía sau, Chu Tố Tố hai mắt đẫm lệ tiễn biệt Bát Giới. Tất nhiên, ở lại Phù Đồ sơn là sự lựa chọn tốt nhất hiện tại, nên nàng cũng không dị nghị, chẳng qua là sinh tử mấy lần, trùng phùng được mấy ngày, thì lại phải tạm thời xa cách, nên nàng kìm lòng không được mà thôi.
*P/s: Soái ca Trư Cương Liệp đội mặt nạ đầu heo và cầm 2 thanh võ sĩ đao có răng cưa, chư vị đã hình dung ra được nhân vật nào chưa?