Tây Song Trúc

Chương 44: Tã lót



Yến Sâm bỗng nhiên hít vào một hơi thật sâu, lúc thở ra, nước mắt ấm áp đã chảy đầy trên mặt.

Hắn nhìn xuống giữa hai chân, hài tử mới sinh, không nhịn được run rẩy kịch liệt.

Trong nháy mắt rơi xuống nền đất, Duẩn Nhi liền lớn giọng cất tiếng khóc. Thân thể yếu ớt ẩn chứa sinh mệnh tràn trề, từng tiếng kêu gào to rõ, rung động tim gan Yến Sâm. Nó rất hoạt bát, hai mắt còn chưa mở ra, đã phấn chấn quơ hai nắm đấm nhỏ nhắn trắng nõn, lúc cọ vào bắp đùi Yến Sâm, làn da non mềm là thế, khiến người khác yêu thương là thế.

Là một bé trai.

Một bé trai khỏe mạnh.

Da dẻ hồng hào, phủ một tầng sáp trắng*, vì sinh giữa bùn lầy cùng máu huyết lạnh lẽo, thân thể bị nhuộm thành một cục đỏ hỏn, thoạt nhìn có chút nhem nhuốc. Một cái cuống rốn to bằng ngón tay trên bụng, nối đến bên trong cơ thể Yến Sâm.

Nó nằm trong vũng nước, mưa to lại không vì nó mà ngớt đi, vô tình tưới đẫm thân thể nho nhỏ, trút vào cái miệng đang khóc òa, hại nó sặc nước.

Yến Sâm nhìn Duẩn Nhi không ai giúp đỡ, ngực không thôi chua xót.

Không nên như vậy.

Nên có một cây kéo nóng, một khối khăn sạch, một chậu nước trong, một tấm tã lót ấm áp bao bọc…một ngôi nhà cái gì cũng không thiếu, thỏa đáng chiếu cố hài tử của hắn.

Mấy thứ này, trước kia Duẩn Nhi cũng từng có.

Trong tủ quần áo ở Ngẫu Hoa tiểu uyển đựng mười mấy món đồ lót, hơn mười đôi tất nhỏ, được phơi nắng thơm phức, được giặt giũ sạch sẽ đến thoải mái, xếp ngăn nắp trong giỏ xách, chờ lúc hài tử sinh ra lập tức phát huy công dụng. Yến Sâm chuẩn bị gần hai tháng, từng chi tiết nhỏ đều chú ý qua, thế nhưng đến lúc Duẩn Nhi thực sự chào đời, lại không thể dùng được.

Yến Sâm cái gì cũng không thể cho hài tử, thậm chí không cách nào khép lại hai chân, vì con che chở một chút mưa gió.

Hắn thiếu quá nhiều khớp xương, cả hai đùi đều không thể động đậy, chỉ còn hai cánh tay miễn cưỡng có thể giơ lên, liền tận lực dùng chúng chống lấy thân trên, kéo lên một nửa thân thể rách nát, từng chút từng chút dời đến bên cạnh Duẩn Nhi. Hắn ôm hài tử trong khuỷu tay, nghiêng người sang, che chở vào trong ngực để tránh mưa gió. Duẩn Nhi cảm thấy ấm áp, theo bản năng liền hướng về phía ngực cha, chu cái miệng nhỏ, lại dùng mười phần sức lục mà oa oa khóc lớn.

Yến Sâm ôm Duẩn Nhi, nghe nó khóc nỉ non vang dội, trong lòng khẽ động, không nhịn được lại  nhìn về viện môn lần nữa –  bên ngoài trống trải, cuối cùng, Lục Hoàn Thành vẫn là không đến.

Dù cho một giây trước khi Duẩn Nhi ra đời, tất cả tinh lực đều dùng để chống lại đau đớn, Yến Sâm vẫn chưa từng từ bỏ ý định mong chờ. Biết rõ người nam nhân kia đang ở trong Lục trạch, đang bận tự tay đào lên gốc rễ của hắn, hắn vẫn si ngốc mơ một giấc mộng hoàng lương*, vọng tưởng sẽ có một kì tích hồi tâm chuyển ý.

Lục Hoàn Thành đã hứa hẹn với hắn.

Có hứa hẹn, thì có hy vọng, hắn tính tình ngây ngô, muốn tin tưởng thêm một lần nữa.

Nhưng tới khi Duẩn Nhi xuất thế, bụi bậm lắng xuống, bọt biển hy vọng từng cái vỡ tan – hắn không chờ được Lục Hoàn Thành, cuối cùng một mình lẻ loi, sinh con ra trong phế viện hẻo lánh.

Trước kia đứng coi giữ ngoài cửa tây, Yến Sâm từng nghe thấy rất nhiều chuyện cũ vui buồn tan hợp, lại chưa từng nghĩ tới, câu chuyện thuộc về mình, sẽ như thế nào. Nhưng hắn không đoán được…. Thuộc về hắn, cuối cùng lại chính là câu chuyện tàn nhẫn nhất.

Tiểu viện mưa lớn gió mạnh, Yến Sâm thương Duẩn Nhi bị lạnh, cẩn thận từng li từng tí đưa con ôm vào trong ngực, năm ngón tay bấm vào đất bùn, khuỷu tay chống lên, kéo lê thân thể so với bông ngâm nước còn nặng hơn, gắng gượng bò trở về.

Hài tử đã sinh ra, máu tươi lại không dừng, cơ thể tựa như thủng một lỗ, huyết như sóng lớn trào ra.

Chỉ cách bảy tám thước, Yến Sâm bò mất gần một chun trà, nửa người dưới ngâm trong vũng máu, nước mưa cũng không làm cảm giác dính dấp kia phai nhạt đi. Tinh thần hắn không tốt, tim đập như có như không, hô hấp khó khăn, trước mắt lúc sáng lúc tối khó phân biệt, lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hai mí mắt nặng nề khép lại.

Hắn dùng toàn bộ ý chí, mới cầm cự được một ít linh khí mơ hồ còn sót lại, không để chúng tự do thoát khỏi thân thể.

Thế gian không nhân từ, ngại hắn lưu lại quá lâu, bắt đầu xua đuổi hắn.

Thế nhưng Yến Sâm thậm chí không có thời gian để thương tâm.

Duẩn Nhi cả người trần trụi, cần hắn săn sóc, trước khi hồn phách tiêu vong, ít nhất hắn cũng phải qua loa sắp xếp cho ổn thỏa.

Chăn đệm rơi ngoài cửa, là sáng sớm nay lúc hắn uống nước mưa bỏ lại. Chất vải lạnh lẽo, ngủ cũng không thoải mái, cũng may dính dấp chút khí tức của hắn. Duẩn Nhi lớn lên trong bụng hắn, không thể rời xa mùi vị kia, ít nhất… còn chăn đệm này có thể cho hài tử một chút an ủi nhỏ bé, để nó an tâm say giấc.

Hắn còn một tấm hỉ khăn thêu uyên ương khô ráo, làm từ lụa mềm, chất lụa tơ tằm rất thích hợp để làm tã lót.

Yến Sâm tìm một nơi tránh gió, dùng sức cắn đứt cuống rốn, bàn tay đưa ra ngoài mái hiên, hứng một chút nước mưa ngậm vào trong miệng. Đợi nước mưa ấm hơn một chút, liền nhả ra lòng bàn tay, lau đi dơ bẩn trên mình Duẩn Nhi. Duẩn Nhi cực kì nghe lời, vui vẻ trong lòng cha không ngừng mút ngón tay, chỉ chốc lát sau từ đầu đến chân đều sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái.

Yến Sâm dịu dàng hôn con một cái, dùng hỉ khăn bọc lấy, đặt vào đệm, nhẹ nhàng dịch góc chăn.

Hắn sẽ không nhìn vật nhớ người, sẽ không nhớ tới Lục Hoàn Thành nữa.

Tấm hỉ khăn này, từ nay về sau cũng chỉ là tã lót của Duẩn Nhi.

Cánh cửa cao một thước, lại giống như một bình phong. Duẩn Nhi núp phía sau, không bị gió thổi, không bị mưa dầm, an an ổn ổn ngủ say. Yến Sâm nằm ngoài cửa, thân thể yếu ớt, khuôn mặt gối lên ngưỡng cửa, nhìn hài tử không chớp mắt, ánh sáng trong mắt phát ra, là tia sáng cuối cùng trước khi tắt lụi.

Hỉ khăn đỏ thẫm, nổi bật lên khuôn mặt hài tử nhỏ bé hồng hào, trắn nõn mập mạp, cực kì giống nắm gạo nếp mới ra lò.

Hình dáng Duẩn Nhi rất giống Yến Sâm, lông mi dài mảnh cong vút, môi bất giác cong cong, lúc nào cũng khiến người ta muốn hôn hít nó, duy chỉ có sống mũi hơi tẹt. Có điều nó còn nhỏ, chờ nó lớn lên, đương nhiên mũi cũng sẽ cao hơn, sẽ ưa nhìn giống như phụ thân nó.

Yến Sâm sợ đứa nhỏ cảm lạnh, đem hai cánh tay nhỏ vùi vào trong hỉ khăn, Duẩn Nhi giãy dụa, quả đấm nhỏ lại trượt ra, một cái nhét vào miệng, mút mát ngon lành. Hai chân nhỏ cũng không an phận, liên tiếp đạp dưới chăn.

Yến Sâm lấy đôi tay nhỏ bé của nó ra, dùng đầu ngón tay mình phủ lên đôi môi đứa nhỏ, lại bị nó ngậm vào, dùng sức hút.

Nó đang đói bụng.

Lòng Yến Sâm run lên, thế nhưng hắn không có sữa, không thể đút cho hài tử. Dưới tình thế cấp bách, hắn liền nhẫn tâm dùng chút linh khí còn sót lại, tụ thành một dòng trúc lịch xanh biếc, theo ngón tay chảy vào miệng Duẩn Nhi.

Duẩn Nhi thích mùi vị trúc lịch, uống rất hăng hái.

Yến Sâm thở dài một hơi, lại lấy ra vài phần linh khí, tiếp tục đút cho đứa nhỏ.

Trúc lịch* vốn là máu từ đầu quả tim của hắn, lấy máu hóa lịch, gần như tự mình hại mình, thế nhưng Yến Sâm không để bụng. Đời này, hắn chỉ có một cơ hội tự mình nuôi nấng Duẩn Nhi, nếu bỏ lỡ, sau này muốn đút cũng không thể.

Lúc Duẩn Nhi uống no, cánh tay Yến Sâm đã không còn sót lại chút huyết sắc nào.

Lạnh lẽo ướt át, màu sắc như một mảnh sứ trắng.

Duẩn Nhi thỏa mãn ngủ say, tay nhỏ co lại trong chăn đệm, yên lặng, đã không còn động tĩnh nữa.

Yến Sâm nhìn dáng vẻ đứa trẻ bình yên say ngủ, khuôn mặt liền hiện lên một nụ cười ấm áp, dịu dàng nói: “Duẩn Nhi, cha đút cho con, về sau con phải nhớ kỹ cha không được quên… nếu như ngay cả con cũng quên, cha ở dưới cửu tuyền…sẽ khổ sở.”

Một cây trúc nhỏ nhắn thon dài xinh đẹp, một tiểu anh nhi béo mập, đường nét khuôn mặt giống hắn, tương lai không biết sẽ tuấn tú đến thế nào.

Yến Sâm không đòi hỏi nhiều, nhưng giờ khắc này, hắn quyến luyến mà chăm chú ngắm nhìn hài tử, trở thành kẻ tham lam nhất trên đời.

Hắn muốn nhìn cả đời, giữ cả đời, trời mọc trăng lặn, mưa xuân sương thu, mỗi ngày đều ở cùng Duẩn Nhi, cùng nó lớn lên, tập tễnh học bước, rồi trở thành một thiếu niên phong thái nhanh nhẹn, không bỏ sót một ngày, không bỏ sót một giờ.

Nhưng ông trời không chịu cho hắn thời gian.

Cái chết từng bước tới gần, nhìn được thêm lần nào thì hay lần ấy.

Yến Sâm có quá nhiều yêu thương chưa kịp trao, có quá nhiều lời lẽ chưa kịp nói, thiên ngôn vạn ngữ cũng khó mà kể xiết, cuối cùng hóa thành một câu: “Duẩn Nhi, cha yêu con, yêu hơn bất kì ai trên đời này… Sau này con lớn lên, đừng quên cha, đừng quên…”

Hắn khẩn cầu hài tử, thế nhưng lại không được.

Thật sự không được.

Trong đời Duẩn Nhi, Yến Sâm đến sớm nhất, cũng ra đi sớm nhất, lúc lưu lại chỉ là phút chốc không đáng kể, chẳng kịp khơi lên một chút gợn sóng. Hài nhi mới sinh, ký ức vẫn là tờ giấy trắng, những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nó đều không nhớ được.

Trong phòng không có giấy bút, không có vật gì có thể để hắn lưu lại vài lời, hoặc chỉ là hai chữ…. “Yến Sâm”.

Con của hắn cuối cùng cũng sẽ quên hắn.

Thậm chí không bao giờ biết đến sự tồn tại của hắn.

Thời gian chính là một vực sâu không đáy, hắn bị trói buộc ở đầu vách núi này, Duẩn Nhi sau này ở vách núi bên kia, quên là không thể tránh khỏi, hắn chỉ có thể bất lực mà nhìn. Hoảng hốt và lo lắng đánh úp vào trái tim, Yến Sâm gấp đến không chịu được, cảm giác này còn đáng sợ hơn cái chết, lòng bàn tay biến ra lá trúc không ngừng nhét vào trong tã lót, chỉ mong tương lai có ai đó nhặt Duẩn Nhi về nhà, có thể đợi đến lúc nó hiểu chuyện liền nói ra, nói nó không giống những hài tử khác – năm đó mở tã lót ra, nó đang ngủ trong lá trúc.

Là hài tử của trúc.

Duẩn Nhi nhớ tới một chữ “trúc”, cũng coi như nhớ tới hắn.

Đang không ngừng nhét vào, Yến Sâm lại từ từ dừng động tác, nóng bỏng cực độ trong mắt liền lạnh đi.

Quá nguy hiểm.

Thế gian này vốn không cho phép cây cỏ thành tinh, trúc cũng không được, măng cũng không được. Một tã lót đầy lá trúc sẽ bị người ta coi là dị tượng, ngược lại chẳng phải còn làm hại tính mạng Duẩn Nhi sao? Duẩn Nhi muốn được an ổn mà sống, nên trở thành một hài tử bình thường, càng bình thường càng an toàn, cha đẻ của nó, tuyệt đối không thể là một cây trúc.

Huống gì chỉ là một cái tên, cũng đâu gọi là nhớ?

Hai chữ Yến Sâm, ai cũng có thể dùng làm tên, không chỉ mình hắn. Trăm ngàn cây trúc, cây nào cũng giống nhau, cũng không chỉ mình hắn.

Hắn không thể bầu bạn bên cạnh Duẩn Nhi, cho dù ông trời có xót thương, để hắn được đứa nhỏ nhớ kĩ, cũng chẳng qua chỉ là một hình bóng rời rạc, một hư ảnh mơ hồ, không phải hoài niệm phụ tử tình thâm.

Vô ích.

Bên trong trúc đình mơ một giấc mộng ba trăm năm, hẳn là ngừng vào hôm nay, ngừng ở nơi này, tiêu tan thành mây khói cùng với hồn phách Yến Sâm, chớ nên liên lụy tới Duẩn Nhi.

Tương lai, Duẩn Nhi sẽ trở thành một hài tử xa lạ.

Được nông phu thu dưỡng, liền cầm lưỡi hái chạy trên đồng, được thợ săn thu dưỡng, liền xách cung đao xuyên qua rừng núi. Bị tha vào hang hùm ổ sói, liền làm thằng nhóc mặc lông thú, bon chen cùng lớn lên. Duẩn Nhi sẽ có tên mới, cha mẹ mới, gia đình mới, dáng dấp mới… tất thảy những thứ này đều không còn liên quan gì đến Yến Sâm nữa.

Tính mạng hắn nên dừng lại ở đây, chớ nên chiếm giữ kí ức của Duẩn Nhi.

Hoàng hôn xuống, gió táp mưa sa. Hài tử cuộn lại bên cánh cửa ngủ say, Yến Sâm sờ lên khuôn mặt của con, dần dần cảm thấy đầu óc nặng nề. Mệt mỏi mãnh liệt giống như một chú chim ưng trên bầu trời đã theo dõi bấy lâu, chợt lao xuống, sải cánh rộng đen ngòm lao xuống đất bao phủ lấy hắn.

Duẩn Nhi ngủ rồi, hắn… cũng nên ngủ thôi.

Ngày mai, ngày mốt, lần tới khi mặt trời mọc, lần tới khi chiếc lá rơi, lần tới khi màn tuyết phủ… hắn muốn dùng tất thảy đổi lấy những thứ không thuộc về mình kia, mở to hai mắt cũng không thấy một ngày tốt lành, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.

Cho nên, cứ như vậy đi.

Cách ngưỡng cửa hẹp dài, hắn chí ít có thể cùng con, ngủ một giấc an ổn.

Từ bình minh kéo xuống màn đêm, một trận mưa lớn mài mỏng mây trắng, kéo tối sắc trời, tới gần kết thúc, mưa bụi cuối cùng lất phất tung bay. Bên trong viện là một khoảng yên tĩnh, những buổi tối trước kia, đều là lặng im không một tiếng động như thế.

Dưới mái hiên, bảy tám mảnh lá trúc cao thấp cùng nhảy múa, tựa như một đàn bươm bướm xanh biếc đang vỗ cánh.

Bỗng nhiên gió to thổi tới, quét qua sân trước, hất lên trăm nghìn chiếc lá biếc, nhất thời xanh ngắt không gian, lá xanh đầy sân, đan thành một trận mưa trúc tung bay hỗn loạn.

Hoàn chương 44

*Tầng sáp trắng: khoa học gọi là “lớp chất gây”. Lớp này giúp ngăn chặn sự mất nước, điều chỉnh nhiệt độ và hệ thống miễn dịch của cơ thể thai nhi để ngăn da bé bị ngấm nước ối khi còn nằm trong bụng mẹ và để bảo vệ da khỏi vi khuẩn trong khi sinh.

*Giấc mộng hoàng lương (giấc mộng kê vàng): bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

*Trúc lịch: nước từ cây trúc. Theo ta hiểu thì là nước ép của cây trúc.