Ta xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược.
Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc.
Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng.
Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về.
Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào.
Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*.
*nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi.
Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê.
Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy của Hứa Như Vân.
Cuối cùng lại bởi vì hiểu lầm và nhiều chuyện ngoài ý muốn khác mà tách khỏi nam chính, nhanh chóng bệnh nặng rồi hương tiêu ngọc vẫn*.
*qua đời
Sau khi nam chính biết phu nhân của mình đã qua đời thì tự xin đóng giữ ở biên quan, trong một lần đánh giặc cũng bỏ mạng nơi sa trường.
Lúc đọc xong quyển sách này, ta đau buồn đến mức ruột gan đứt thành từng khúc.
Ngủ một giấc dậy, ta lại biến thành nữ chính của bộ truyện.
Còn trùng hợp hơn là xuyên vào ngay đúng tình tiết Lâm An Đình vừa mới đưa Hứa Như Vân này về phủ.
Quả nhiên, Hứa Như Vân dựa theo nguyên tác cốt truyện bắt đầu diễn.
Ta phải cho ả chút bất ngờ mới được.
Sau câu nói của ta, nét mặt ả cứng ngắt lại.
Ha ha.
Lòng ta cười lạnh.
Trong nguyên tác, ả vừa đến đã thể hiện mình có gì đó mập mờ với Lâm An Đình, khiến cho nữ chính hiểu lầm. Sau khi ăn một cái tát của nữ chính xong, ả mới chịu làm rõ ngọn nguồn, vì thế mọi người đều trách nữ chính chưa kịp phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người, gánh chịu tiếng đố phụ.
Ả cố gắng tận dụng cái tát đó, khiến chuyện bé xé ra to, khiến mọi người đều vây xem, còn luôn miệng nói bản thân và Lâm An Đình là trong sạch, tình tiết cẩu huyết như vậy, ai nấy nhìn thấy đều cho rằng giữa hai người họ thật sự là có gì đó. Xong việc, ả lại cố tình tung vài tin đồn, cuối cùng dùng nguyên nhân bảo vệ thanh danh của mình, ép nam chính nạp ả vào cửa.
Lần này ta sẽ không cho ả có cơ hội đâu.
Vì vậy ta xoay người nói với Lâm An Đình: “Phu quân đi đường mệt nhọc, ta đã cho người chuẩn bị nước tắm cho chàng, chàng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sai người đưa Hứa cô nương về phủ là được.”
Lâm An Đình hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu.
Ta quan sát nét mặt hắn không hề có chút nghi ngờ nào, trong lòng vui mừng, đồng thời khẽ thở dài một hơi.
Khác với những quyển truyện ngược khác, thiết lập nhân vật chính vốn rất thông minh, lại bởi vì nhiều lý do khác nhau mà hiểu lầm nam chính. Trong nguyên tác, Lâm An Đình được xây dựng rất thẳng thắn ngay thẳng, hành sự dứt khoát, có đủ thông minh để ứng phó những việc lớn, vậy mà với mấy chuyện lục đục rối loạn trong phủ trạch lại thường không đủ minh mẫn sáng suốt, suy xét không chu toàn.
Đôi phu thê này, một người thẳng thắn không phòng bị, một người mong manh như pha lê, xứng đáng bị Hứa Như Vân mưu tính từng chút một.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi sờ cằm, ta không chỉ muốn xé nát trà xanh, mà còn phải giữ kỹ nam chính bên cạnh ta, trách nhiệm này đúng là rất trọng đại nha.