Phu quân hoài nghi ta thích tình địch của chính mình.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng rất kì cục.
Cho nên ta không thèm suy nghĩ nữa.
Sau khi trở về phủ, ta bắt đầu sinh hoạt như bình thường, hết ăn ăn ngủ ngủ, rồi đọc thoại bản.
Mấy ngày sau ta nhận được một thiệp mời.
Tĩnh Quốc công tổ chức tiệc trăm ngày cho cháu nội trai của mình, Lâm An Đình được mời đi dự.
Yến tiệc?
Ta nhăn mày lại.
Chẳng phải trong mấy quyển trạch đấu, yến hội là nơi chiến trường quan trọng nhất hay sao.
Ta cũng đoán được rất có thể sẽ đụng phải Hứa Như Vân ở đó.
Để thắng ả ta, mấy ngày qua ta đã bắt đầu chăm sóc nhan sắc, tuyển chọn quần áo.
Lâm An Đình ở bên cạnh ta hỏi với giọng chua lét: “Nàng đang mong sẽ gặp được ai ở yến tiệc vậy hả?”
Rốt cuộc ngày dự tiệc cũng đã đến, Lâm An Đình vẫn như cũ đi xe ngựa cùng ta.
Lúc bọn ta lên xe đã là giờ cao điểm.
Trên đường từng chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đến.
Nếu là ở hiện đại, nhiều xe như vậy rất dễ xảy ra tai nạn.
Không cần phải nói, xe ngựa cũng không khác gì.
Đi được nửa đường, bỗng dưng xe ngựa của ta dừng lại.
Ta ló đầu ra, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đụng vào một sạp hàng, người ngựa đều ngổn ngang.
Thúy nhi ở phía trước chạy đến nói: “Tiểu thư, cô gia, là xe ngựa của Hứa thượng thư né người đi đường, bất cẩn đụng phải sạp hàng, người thì không sao, chỉ là không có cách nào dựng xe lên lại.
Hứa thượng thư?
Ta sửng sốt, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
Ta chồm ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên đường là một cô nương dùng khăn che hờ gương mặt, không phải Hứa Như Vân thì là ai.
Là ta may mắn, trường hợp này cũng có thể gặp được ả?!