Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 22: Rung động



Lúc Alpha đánh dấu Omega, ngoại trừ dấu hiệu cuối cùng không thể bị che lấp thì những dấu hiệu tạm thời như trên cổ Đoạn Di hoàn toàn có thể bị thay thế.

Chỉ cần một Alpha mạnh hơn cắn một cái lên đó.

Ý nghĩ ấy như thiêu đốt Thịnh Vân Trạch, hắn vội vàng chạy về kí túc xá, xả ngay một dòng nước lạnh.

Đầu bằng giật bắn mình khi thấy hắn về muộn như vậy, tay còn đang cầm quyển bài tập của hắn bỗng trở nên ngượng ngùng.

“Sao thế, Thịnh ca?” Đầu bằng vội vàng đặt quyển bài tập xuống: “Gần tháng 11 rồi đừng tắm nước lạnh nữa, coi chừng cảm lạnh.”

Thịnh Vân Trạch cởi trần, lau khô tóc, để lộ cơ bụng khiến Đầu bằng nhìn mà thèm thuồng: “Cậu tập tành kiểu gì đấy?”

Vừa không quá đô, vừa không quá gầy, làn da trắng sáng, giọt nước lăn dài trên đó, vóc dáng cân đối đẹp đẽ hệt như người mẫu photoshop trong tạp chí! Không, phải nói là photoshop cũng không dám làm quá như vậy.

Thịnh Vân Trạch mặc áo phông, đeo tai nghe kéo ghế ngồi xuống.

Đầu bằng lập tức đưa khoai tây chiên qua: “Ăn không? Mới cướp được của thằng Ba đấy.”

“Không cần. Bài tập của tôi đâu?”

“Lão Tam lấy đi chép rồi, tôi định chép bài kiểm tra tuần của cậu, kết quả cậu chưa làm xong.”

Thịnh Vân Trạch nhặt bút lên: “Còn hai câu hỏi lớn nữa.”

“Vậy cậu làm trước đi, xong rồi tôi chép.”

Kết quả của Đầu bằng trong lớp lúc nào cũng lẹt đẹt lại còn lười biếng, không có tính tự giác. Đã thế còn một hai ngày nữa là đến hội thao rồi, tâm hồn cậu ta sớm đã bay ra sân vận động chẳng thể nào tập trung làm bài được.

Thật ra lúc này mọi người đều bồn chồn như vậy cả. Kể từ ngày khai giảng lớp 12, chương trình học luôn là hai tiết Toán, hai tiết Lý cộng thêm buổi tối tự học sửa bài giảng bài xoay vòng, cuối tuần còn phải học bù. Hai tháng trôi qua, học sinh như bị lột một lớp da.

Hội thao đến thật đúng lúc, thiếu niên mười mấy tuổi sao kìm lòng cho nổi, người có thể bình tĩnh ngồi làm bài tập như Thịnh Vân Trạch chắc cả trường Nhị Trung cũng chẳng tìm được năm người.

Đầu bằng thở dài một hơi, cảm thán quả nhiên thần tiên khác biệt với người thường.

Cậu ta đâu biết rằng, “thần tiên” Thịnh Vân Trạch đang nhìn bài tập mà đầu óc trống rỗng, chỉ toàn là hình ảnh cái cổ thon dài trắng nõn như thiếu nữ của Đoạn Di.

Cửa phòng bị gõ, Triệu Lai nói vọng vào: “Đầu bằng, gọi Lớp trưởng ra.”

Đầu bằng vỗ nhẹ lên vai Thịnh Vân Trạch, hắn tháo tai nghe xuống. Đầu bằng nói: “Triệu Lai tìm cậu kìa.”

“Tôi vào nhé?” Triệu Lai nhét hai tờ giấy in cho Thịnh Vân Trạch: “Thầy Hà bảo tôi đưa cho cậu lời khai mạc hội thao. Cậu học thuộc đi, tranh thủ tìm thời gian tập dượt với Giản Kiều nhé.”

Đầu bằng ngạc nhiên: “Sao thầy Hà không tìm Lớp phó?”

Hội thao trường Nhị Trung khai mạc, luôn là Giản Kiều và Đoạn Di làm MC, từ năm lớp 10 đến lớp 11, đã hai năm rồi.

Hơn nữa, MC chương trình văn nghệ lớn của trường Nhị Trung, hoặc là thông báo đột xuất trong lễ hội trường, đều là tìm Giản Kiều hoặc Đoạn Di.

“Hình phạt của Đoạn Di vẫn còn treo trên bảng thông báo chưa gỡ xuống kia kìa. Lần này hội thao lại còn tổ chức chung với trường Thất Trung, thầy Hà không biết xấu hổ à?” Triệu Lai phàn nàn: “Hơn nữa Đoạn Di cũng từ chối rồi, nói là cậu ấy không khỏe.”

Thịnh Vân Trạch hơi nghiêng đầu: “Không phải đã khỏi rồi sao? Cậu ấy lại không khỏe à?”

Trong lòng Triệu Lai thầm oán: Cậu quan tâm đến chuyện của Đoạn Di làm gì?

Chuyện Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di không ưa nhau bắt đầu từ diễn đàn trường học lan truyền ra ngoài cho đến nay vẫn in sâu trong lòng mọi người. Tuy gần đây quan hệ của bọn họ đã dịu đi nhưng những người quen biết Đoạn Di đều cảm thấy nếu Thịnh Vân Trạch mà hỏi gì về Đoạn Di, thì đó chính là cáo mượn oai hùm, không có ý tốt.

“Ai mà biết được, tí nữa tôi qua xem cậu ấy.”

Đầu bằng kinh ngạc: “Sao lại tổ chức chung với Thất Trung, tin đồn trên diễn đàn là thật à?”

“Sân vận động của trường Thất Trung đang sửa chữa, lại gần trường chúng ta nên tổ chức chung luôn.” Triệu Lai đặt lời dẫn chương trình lên bàn Thịnh Vân Trạch: “Dù sao đây là nhiệm vụ thầy Hà giao cho cậu, đừng có mà tìm tôi Lớp trưởng à. Muốn từ chối thì tự đi mà nói với thầy Hà. Cùng lắm thì để Đoạn Di ôm bệnh ra trận, tôi đi đây, còn phải đi tắm, muộn rồi.”

Đầu bằng cầm lấy tờ giấy: “Nhiều chữ vậy…”

Cậu ta len lén nhìn Thịnh Vân Trạch, thầm nghĩ: Mẹ nó, với Giản Kiều cơ á? Chết tiệt, lần đầu tiên hai bông hoa của trường Nhị Trung hợp tác, tin hot đây!

Rồi cậu ta móc điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn trường đăng một bài viết, nói rằng MC khai mạc hội thao năm nay của trường Nhị Trung là Thịnh Vân Trạch và Giản Kiều, hàng đầu bán ảnh HD của hoa khôi trường, mọi người hiểu ý tôi đang nói hoa khôi nào rồi chứ [cười gian], ai muốn thì nhắn tin số 1.

Bài đăng ngay lập tức được đẩy lên top.

Đầu bằng bỏ điện thoại xuống, sau khi đã thỏa mãn tâm hồn hóng hớt, định bê chậu đi rửa chân.

Vừa đặt chân xuống, giày còn chưa kịp xỏ, Thịnh Vân Trạch quay lưng về phía cậu ta hỏi một câu khiến Đầu bằng ngã dúi dụi.

“Cậu thấy Đoạn Di thế nào?”

Nghe thấy tiếng động lớn “bịch” vang lên, Thịnh Vân Trạch quay đầu lại thì thấy Đầu bằng đang luống cuống bò dậy, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn.

Đầu bằng: “Đoạn Di… làm sao cơ?”

“Sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Tôi đoán đại thôi, chỉ là, nghe người ta nói, quan hệ của hai cậu không tốt lắm.”

Không phải như thế đâu, Hoa khôi ơi!

Cái vẻ mặt như đang thảo luận với bạn cùng phòng về đối tượng thầm mến là sao?

Kí túc xá Alpha chúng tôi không phải theo kiểu này!

Nhưng Đoạn Di – đối tượng thầm mến – bạn cùng phòng, ba từ này dù có sắp xếp thế nào xuất hiện cùng Thịnh Vân Trạch đều là chuyện hoang đường, Đầu bằng bị chính ý nghĩ thiếu nữ của mình dọa cho sợ hãi.

Lần đầu tiên Thịnh Vân Trạch nghe nói quan hệ của mình với Đoạn Di không tốt, cũng có chút ngạc nhiên: “Quan hệ của tôi với cậu ấy không tốt à?”

Đầu bằng thành thật trả lời: “Bọn họ đều nói vậy, nhưng chắc chắn là giả.”

Vừa nói cậu ta vừa lặng lẽ quan sát Thịnh Vân Trạch: “Nhưng mà sau khi vào cùng lớp hình như hai cậu có nhiều điểm chung hơn. Nhưng mà cũng hahahahahaha, Lớp phó Đoạn là kiểu người ai cũng chơi tốt mà.”

Thịnh Vân Trạch hỏi ngược lại: “Vì sao?”

Đầu bằng giật mình bởi thái độ nghiêm túc dò hỏi của hắn, dáng vẻ Thịnh Vân Trạch đặc biệt ham học hỏi lại ngây thơ như đang hỏi Đầu bằng câu hỏi lớn cuối cùng của đề Toán, hoặc là câu hỏi khó của đề thi Olympic Vật lý vậy, Đầu bằng trong nháy mắt cảm thấy bản thân trở nên cao lớn, toả sáng rực rỡ, bay bổng trên chín tầng mây.

Trời ơi… Thịnh Vân Trạch đang hỏi mình đấy…

“Chính là Đoạn Di đó, chẳng phải cậu ấy rất được lòng người sao?” Đầu bằng vội vàng hoàn hồn: “Năm lớp 10, lớp 11 tôi không học cùng lớp với cậu ấy. Trước đây nghe người ta nói còn tưởng tượng cậu ấy là kiểu côn đồ đánh nhau mọi lúc mọi nơi ấy.”

Thịnh Vân Trạch nhịn không được bật cười, chắc hẳn là do từ “côn đồ” chọc trúng điểm cười của hắn.

“Sau đó thì sao?” Thịnh Vân Trạch hỏi.

“Sau đó thì như cậu thấy đó. Chúng ta học cùng lớp 12, tôi thấy cậu ấy không giống với lời đồn trong trường chút nào, chính là… rất…”

Nói được một nửa, Đầu bằng đột nhiên khựng lại.

Thịnh Vân Trạch: “Rất dễ thương?”

Đầu bằng hoảng sợ: “Đệt mợ! Thịnh ca tôi không có nói như thế tuy trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng tôi tuyệt đối không nói Lớp phó Đoạn dễ thương!”

Cho dù cảm thấy tính cách Đoạn Di tốt cũng không dám nói cậu ấy dễ thương. Số trận đánh nhau của Đoạn Di ở trường Nhị Trung thôi cũng đủ để nâng cao tỉ lệ đánh nhau của học sinh cấp ba toàn thành phố Hàng Châu rồi.

Đầu bằng nghiêm túc: “Chính là con người cậu ấy rất tốt, lần trước cậu ấy trốn học đi chơi game đó. Hôm đó cũng khá muộn rồi, tôi ở trong lớp thuận miệng nói một câu là muốn ăn khuya, Đoàn Tử bèn xúi giục tôi bảo Lớp phó mua hộ một phần. Tôi mới bảo sao dám chứ, tuy chỉ là việc tiện tay thôi, nhưng cảm giác Đoạn Di sẽ không đồng ý đâu, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao, đại ca trường học trèo tường đi đánh game về còn có thể mua đồ ăn khuya cho bạn học sao?”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu đã thử hỏi chưa.”

Bình Đầu: “Hỏi rồi, Đoạn Di thực sự mua cho tôi, dọa tôi cả một buổi tối suýt chút nữa thì thắp ba nén nhang bái lạy.”

Thịnh Vân Trạch như đang hồi tưởng, không biết sao lại nghĩ đến đêm hôm đó mình và Đoạn Di ra ngoài.

Điện thoại tên này lúc nào cũng kêu ing ỏi, toàn là người xin xỏ hắn mua đồ ăn vặt hộ. Trên đường về mặc dù đang sốt nhẹ nhưng vẫn mua trà sữa cho bọn Tưởng Vọng Thư, Hách San San.

Lại nghĩ đến trước đó nữa, hắn còn thấy cậu ngồi trong canteen, tranh thủ ăn mì gói miễn phí, ở cổng sau trường Nhị Trung nuôi một đám chó hoang.

Nghĩ đến lúc cậu nằm bò ra bàn để Phương Vân mới mua sơn móng tay hành hạ, mặc dù không vui vẻ gì nhưng cũng chẳng phản kháng.

Chỗ trống sau áo khoác đồng phục của cậu còn rao bán quảng cáo, lộn xộn ghi chép bút tích của các bạn học khác lớp trong hai năm.

Cậu không muốn làm lớp phó, nhưng vẫn chạy đôn chạy đáo phát bài tập.

Lúc cậu bị ốm, trên bàn chất đầy thuốc cảm từ bốn phương tám hướng.

Sự an ủi của giáo viên, sự quan tâm của bạn bè, sự săn sóc của bạn khác giới. Bạn trai cũ chia tay rồi vẫn còn dây dưa không rõ. Nữ thần từ chối cậu nhưng vẫn thích làm bạn với cậu. Xung quanh Đoạn Di luôn có rất nhiều người vây quanh.

Sự dịu dàng của cậu dường như ẩn giấu sau vẻ ngoài ngang bướng của thiếu niên, như dòng nước chảy róc rách.

Sự dịu dàng không dễ dàng nhận thấy này vô cùng quý giá. Bởi vậy mới có thể thu hút nhiều người đến bên cậu như thế.

Đầu bằng thầm hô một tiếng “éo ơi” trong lòng, nhanh tay chụp lại ảnh Thịnh Vân Trạch, gửi vào nhóm chat.

Nhóm kí túc xá lập tức sôi nổi: Hoa khôi cười ngọt ngào quá, má ơi, đang nghĩ gì thế nhỉ?

Đầu bằng hơi do dự: … Có lẽ là Lớp phó?

[Thông báo nhóm: Bạn đã bị xóa khỏi nhóm.]

Bạn cùng phòng nhắn tin riêng cho cậu, nghiêm túc nói: Chúng ta là Hội bảo vệ hoa khôi trường, trong hội cấm truyền bá tin tức giả tạo, hiểu chưa?

Đầu bằng: …

Thịnh Vân Trạch nghĩ đến Đoạn Di một lúc, đột nhiên thấy sai sai.

Tại sao Đoạn Di lại đối xử tốt với tất cả mọi người như vậy? Đối xử tốt với mình cũng là như nhau sao?

Vậy chẳng phải mình cũng không có gì đặc biệt…?

Ngay cả việc mua đồ ăn khuya cho Đầu bằng mà cậu ấy cũng làm? Sao chưa bao giờ mua cho mình? Cậu ấy còn để Phương Vân sơn móng tay lên tay cậu ấy nữa chứ.

Bỗng nhiên cảm thấy không vui vẻ chút nào.

Nụ cười trên môi Thịnh Vân Trạch vụt tắt, hơi bực bội.

Ngay cả nhìn Đầu bằng cũng thấy chướng mắt.

Đầu bằng bị ánh mắt thù địch bất ngờ của Thịnh Vân Trạch dọa cho sợ hãi, không nhịn được lên tiếng hỏi: Tôi làm sao thế?

—-

“Cậu thì làm sao được, ban ngày ban mặt còn nằm mơ giữa ban ngày, cột đèn mà dám cắm lông gà.” Tưởng Vọng Thư vui vẻ nói chuyện phiếm với Phương Vân, quay đầu lại hét lên: “Bảo bối, cậu phát hết số báo danh chưa?”

Đoạn Di đang đứng trên bục giảng vội vàng phát số báo danh nền trắng chữ đỏ cho các vận động viên, bận đến nỗi không ngẩng đầu lên được.

Trong lớp náo nhiệt, người thì uống nước, người dán số báo danh, người thay quần áo, hỗn loạn như một nồi cháo.

Công tác chuẩn bị cho hội thao đang được tiến hành khẩn trương.

“Cậu muốn chết à Tưởng Vọng Thư, mau lăn qua đây giúp một tay!” Đoạn Di mắng.

Tưởng Vọng Thư quay đầu lại, cười toe toét: “Không làm đâu, tớ đang rèn luyện cậu đấy. Cái này gọi là làm quan thì làm số hai chứ đừng làm số một, trộm được nửa ngày nhàn rỗi, sau này ra ngoài xã hội còn có thêm kinh nghiệm.” Rồi quay sang nói với Phương Vân: “Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?”

Phương Vân đưa bức ảnh chụp trong nhóm chat của hội bảo vệ hoa khôi trường cùng với bài đăng trên diễn đàn “Có phải Hoa khôi trường thực sự có bạn gái rồi không?” ra, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tớ cũng đâu có gan to gan lớn gì, cậu xem bức ảnh này, Hoa khôi dịu dàng biết bao… Bây giờ trên mạng đều đồn Thịnh Vân Trạch có bạn gái bí mật, là thật đấy. Trong nhóm năm đứa bạn thân của tớ tối qua đã có bốn đứa bỏ theo dõi cậu ấy rồi!”

Tưởng Vọng Thư “á” một tiếng, đau xót nói: “Ra đi thanh thản chứ?”

Phương Vân đau lòng lắc đầu: “Chết không nhắm mắt! Trước khi chết chỉ có một nguyện vọng muốn biết bạn gái bí mật của Hoa khôi rốt cuộc là ai.”

Tưởng Vọng Thư: “Vậy hỏi tớ cũng vô ích, tớ không biết.”

Phương Vân nháy mắt: “Cậu bảo Lớp phó đi hỏi xem, tớ thấy quan hệ của cậu ấy với Hoa khôi khá tốt mà.”

Tưởng Vọng Thư: “Vậy thì càng không có hy vọng, tối qua về còn mắng chửi Thịnh Vân Trạch, không biết Hoa khôi nhà mình lại chọc gì đến cậu ấy, nửa đêm Lớp phó nhà cậu còn bật dậy, nghiến răng nghiến lợi.”

Đoạn Di phát xong số báo danh, Tưởng Vọng Thư ném đồng phục cho cậu: “Lão đại kêu cậu dẫn mọi người đi thay quần áo, nam sinh thay ở đây, nữ sinh về ký túc xá thay.”

Trước lễ khai mạc hội thao trường Nhị Trung có hai đội hình, một đội rước quốc kỳ, một đội rước hoa. Năm nay đến lượt lớp 12/1 đi đội rước hoa, theo quy định phải mặc đồng phục vest giả hàng hiệu giống trong phim “Tiny Times”.

Đoạn Di ôm quần áo: “Mọi người trong lớp đến đông đủ chưa?”

Tưởng Vọng Thư ân cần nói: “Bảo bối nhỏ à, có gì cứ hỏi bố, không cần phải thăm dò đâu.” Rồi cậu ta ân cần hỏi han: “Thịnh Vân Trạch và Giản Kiều còn có hai MC của khối 11 đang tập dượt lời thoại trên lầu, ở phòng truyền thông ấy, cậu có muốn lên xem không?”

Đoạn Di kiên quyết không thừa nhận: “Ai muốn xem Thịnh Vân Trạch chứ? Đừng có tự ý đoán mò suy nghĩ của trai đẹp như vậy.”

Tưởng Vọng Thư: “Vậy thì thôi vậy, coi như tớ chưa nói gì.”

Đoạn Di liếc mắt nhìn lên lầu, vẫn là không đi.

Nghĩ đến hành động xấu xa tối qua Thịnh Vân Trạch làm với mình, lại nghĩ đến bản thân lại ngốc nghếch nhắm mắt làm ngơ, chết tiệt — chuyện này nếu bình chọn khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời Đoạn Di thì có thể lọt top 10.

Cứ nghĩ đến là ngượng ngùng đến mức co rúm chân. Ước gì được hét toáng lên để chuyển sự chú ý sang chuyện khác, không muốn nghĩ đến nữa.

Đoạn Di vùi mặt vào lòng bàn tay, vô cùng hận bản năng của mình: Sao mình lại nhắm mắt cơ chứ!

Chẳng lẽ còn tưởng Thịnh Vân Trạch sẽ thực sự hôn mình sao?

Tất cả là tại thói quen!

Đoạn Di thầm nghĩ: Tất cả là tại Thịnh Vân Trạch của thế giới song song!

Người đó rất thích ôm hôn, động một tí là bắt nạt người ta.

Thay quần áo xong, lớp 12/1 đi ra sân vận động.

Tưởng Vọng Thư huých huých: “Này Bảo bối, lại đây xem nào! Eo thon chân dài thay vest vào nhìn cũng ra dáng người rồi đấy, vừa đi một đường con gái người ta nhìn cậu chằm chằm luôn kìa.”

Đoạn Di lười phản ứng cậu ta.

Đồng phục “Tiny Times” nhái của Nhị Trung kiểu dáng thì giống đấy nhưng dù sao cũng chỉ là đồng phục học sinh. Form dáng kém hơn một chút, do đó yêu cầu về hình thể của học sinh rất cao.

Học sinh cấp ba tuổi này, đứa thì đang lớn nên gầy gò xanh xao, đứa thì học hành mệt mỏi, mặt mũi đầy mụn. Cho dù có mặc long bào cũng không ra dáng hoàng đế. Mặc vest vào cũng chỉ như cây sào cắm vào bao bố, vừa rộng vừa thùng thình.

Trai đẹp như Đoạn Di, có thể mặc đồng phục học sinh ra phong cách điện ảnh, quả thực là vạn người có một.

“Ê ê ê ê ê ê ê!!!” Tưởng Vọng Thư đột nhiên kích động, vỗ mạnh vào vai cậu.

“Làm gì thế hả?” Đoạn Di bực bội nói.

“Nữ thần và chồng cũ của cậu đến rồi kìa!” Tuy mọi người không hiểu “chồng cũ” là cái quái gì, nhưng lại nghe rõ hai chữ “nữ thần”.

Ở Nhị Trung, có thể xưng là nữ thần của Đoạn Di, chỉ có Giản Kiều mà thôi.

Vì vậy, tất cả đều đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía đó.

Quả nhiên, ở cổng chính sân vận động, phía sau hàng rào lưới màu xanh lam, một nam một nữ sánh bước bên nhau.

Nữ là Giản Kiều, nam dĩ nhiên chính là Thịnh Vân Trạch.

Hai người vừa xuất hiện, các lớp học gần cổng đều nhìn sang, ngay cả Đoạn Di cũng nhìn Thịnh Vân Trạch thật lâu không rời mắt.

Hắn… mặc đồng phục cũng đẹp trai đấy chứ…

“Trời ơi đẹp trai chết mất thôi!!” Hách San San lấy điện thoại ra chụp lia lịa: “Chị đây không khép chân lại được nữa rồi! Á á á á á á á á!!!! Ngàn năm có một đó! Lớp phó, chuyện này phải cảm ơn cậu, tớ thay mặt chị em Omega toàn trường Nhị Trung cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bị ốm! Nếu không chúng ta làm sao có cơ hội được chiêm ngưỡng Thịnh Lớp trưởng mặc vest chứ!!”

Vừa quay phim vừa ôm lấy Đoạn Di nhảy cẫng lên.

Đoạn Di: “…”

Ngày thường Thịnh Vân Trạch toàn mặc đồng phục mùa thu bên trong rồi khoác thêm một cái áo đồng phục mùa thu nữa. Mạch não vô cùng khác người, phong cách cá nhân vô cùng mạnh mẽ. Nói đơn giản chính là ở trong trường: Chưa có ai từng thấy cậu ta mặc thường phục.

Tưởng Vọng Thư vừa uống thuốc bổ vừa ngưỡng mộ: “Wow, quả nhiên là hai bông hoa của trường Nhị Trung chúng ta! Đỉnh quá, lũ học sinh trường Thất Trung chắc chắn chưa từng thấy bao giờ! Mắt nhìn đến sắp rớt ra ngoài rồi.”

Đoạn Di: “Hai bông hoa trường Nhị Trung?”

Tưởng Vọng Thư giơ ngón tay cái lên, giải thích: “Chính là Giáo thảo và Giáo hoa, trường Nhị Trung chúng ta chưa bao giờ là một mình một cõi cả.”

Giản Kiều đi tới, học sinh trường Thất Trung ngồi trên khán đài huýt sáo trêu chọc cô.

Thịnh Vân Trạch đảo mắt nhìn một vòng, tìm được lớp mình, lập tức nhìn thấy Đoạn Di trong đám người.

Rõ ràng mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, vị trí Đoạn Di đứng cũng không phải quá nổi bật, nhưng không biết vì sao, hắn lại liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu.

Cỏ cây hoa lá bên cạnh cậu vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt, đường chạy bằng nhựa quen thuộc đến nhàm chán vào khoảnh khắc này bỗng nhiên trở nên khác lạ.

Giống như bãi cỏ mà bạn vẫn đi ngang qua hàng ngày, một ngày nào đó đột nhiên nở một bông hoa nhỏ. Bạn yêu bông hoa ấy, bởi vậy cả bãi cỏ bỗng trở nên độc nhất vô nhị.

Ngay cả làn gió phất qua cũng khiến người ta rung động.

Trong lòng Thịnh Vân Trạch dâng lên một tia vui sướng khó hiểu, khiến hắn theo bản năng đuổi theo ánh mắt Đoạn Di -– sau đó nhìn thấy Nam Dã.

Mẹ kiếp.