Ánh trăng sáng tôi nhớ mãi chẳng quên tên Kinh Thời Mặc.
Khi quen nhau lần đầu, anh ấy dùng tiền cướp được của bọn lưu manh mời tôi đi ăn thịt nướng.
Đó là một con hẻm nhỏ tối như mực, mỗi lần tôi đi làm gia sư đều phải đi qua con hẻm này.
Mặc dù mới chín giờ tối, nhưng con hẻm không có ánh đèn này vẫn có chút rợn người.
Lúc hai tên lưu manh kia xuất hiện, tôi rất phối hợp đưa toàn bộ số tiền trong túi. Tôi là một sinh viên nghèo, trong túi chỉ có tám mươi đồng, điện thoại mua ở chợ đồ si mất hai trăm đồng dùng hơn nửa năm, không có gì để tiếc cả.
Một trong hai tên lưu manh vừa lục túi tôi vừa chửi thề:
"Xui vãi!"
Quá ít tiền, gã đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trông có vẻ còn có suy nghĩ cướp sắc trong đầu.
Đúng lúc này Kinh Thời Mặc xuất hiện phía sau, anh ấy đá hai, ba cú lên người hai tên lưu manh kia. Lúc đó tôi nghĩ anh là người chính trực gặp chuyện bất bình là rút kiếm giúp đỡ, Kinh Thời Mặc lại dễ dàng cướp lấy số tiền trong tay tên lưu manh.
Tội phạm chính trực thật sự.
Lục được trên người hai tên lưu manh hơn năm trăm, còn nhiều tiền hơn cả tôi, chẳng trách nói tôi xúi quẩy.
Tên lưu manh còn muốn đấu tranh, muốn Kinh Thời Mặc để lại một chút, nói số tiền này là bọn họ làm việc cả đêm kiếm được.
Tôi rất muốn cười, cái gì mà làm việc cả đêm, tám phần cũng là cướp của người khác.
Nhưng tôi không dám cười, bởi vì sau khi Kinh Thời Mặc lấy được số tiền thì câu đầu tiên nói với tôi chính là:
"Đến quán nướng phía trước ăn chút gì không?"
Đến quán nướng thì đến quán nướng thôi, ít nhất chỗ đó nhiều người có lợi cho việc trốn thoát, không như con hẻm tối như mực này, không ai biết tôi bị đ âm khi nào.
Tôi gật đầu, không dám thở mạnh, đi theo Kinh Thời Mặc ra khỏi hẻm nhỏ đến quán nướng. Quán nướng chỗ nào cũng là đường, muốn chạy cũng rất thuận tiện.
Số tiền tám mươi đồng của tôi còn đang trong tay Kinh Thời Mặc, tôi xấu hổ muốn lấy lại nhưng dạ dày đang kêu gào kịch liệt. Tôi quyết định dứt khoát ăn mặc kệ sự đời. Người ở đây nhiều như vậy, anh ấy cũng không dám thật sự bắt chẹt tôi đâu.
Kinh Thời Mặc gọi đồ ăn xong ngồi đối diện tôi, bấy giờ tôi mới phát hiện anh còn rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Trẻ như vậy, không làm chuyện tốt mà lại đi học thói cướp của người khác.
"Tôi tên Kinh Thời Mặc."
Kinh Thời Mặc tự giới thiệu, tôi không biết có nên tiết lộ họ tên của mình không.
Ngay lúc tôi thầm suy nghĩ, đột nhiên Kinh Thời Mặc nghiêng người tới gần tôi, "Sao vậy, có phải rất giống tên một nam chính trong phim thần tượng tám giờ tối không?"
Kinh Thời Mặc nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt anh ấy sáng như sao, trông giống như một chú chó lớn trung thành, chờ chủ nhân khen ngợi.
Không thể không thừa nhận một đứa cuồng nhan sắc như tôi đã rung động trong thoáng chốc.
"Tôi tên Trình Cẩm."
Trình Cẩm là tiền đồ như gấm, nhưng thực ra lại là quỷ nghèo cùng cực.
Tên của Kinh Thời Mặc vô cùng giống với con người anh ấy, khiến người khác khó đoán.
Kinh Thời Mặc không làm gì tôi, trong lúc thịt đang nướng, anh không hề hút một điếu thuốc cũng không uống một ngụm rượu nào, thậm chí ăn rất ít thịt.
Hầu hết số thịt đều vào bụng tôi, ngay cả nước ô mai tặng kèm cũng bị tôi uống cạn.
Kinh Thời Mặc cười lên giống như chú chó ngốc nghếch, ăn xong anh ấy đưa tôi đến con đường lớn đèn điện sáng trưng, còn lấy điện thoại trong túi thêm bạn tốt với tôi.
Tôi nhìn Kinh Thời Mặc đi xa, thò tay vào túi lại vô tình chạm được tờ tiền, tổng cộng bốn trăm năm mươi ba đồng, là Kinh Thời Mặc bỏ vào.
Nháy mắt, trong ánh mắt tuổi đôi mươi của tôi, Kinh Thời Mặc biến thành anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo.
2.
Sau đó Kinh Thời Mặc thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, thành phố nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, sau khi làm quen, tôi thường xuyên gặp anh ấy.
So với dáng vẻ cà lơ phất phơ lần đầu gặp anh ấy, sau khi quen biết tôi phát hiện người ta cũng không tệ lắm.
Kinh Thời Mặc có thói quen chạy bộ buổi sáng, từ khi biết tôi ở đâu, mỗi ngày anh đều chạy qua dưới tầng nhà tôi.
Lúc tôi nhìn thấy anh ấy qua khung cửa sổ, mới biết anh ấy đã chạy hơn một tháng.
"Sao không nói cho tôi biết?"
Kinh Thời Mặc mỉm cười, giọng điệu thấp thỏm khó thấy:
"Là... Sợ làm phiền cô."
Tôi nhìn ánh mắt của anh ấy, là sự rung động và ngay thẳng thuộc về chàng trai.
Tôi không nói nữa, nhưng sau đó mỗi buổi sớm mai, tôi đều có thói quen mở cửa sổ nhìn anh, thói quen này duy trì rất lâu, cho dù sau này Kinh Thời Mặc biến mất, tôi vẫn nhìn ra cửa sổ nhiều năm.
Lần đầu tiên Kinh Thời Mặc vào chỗ tôi ở, anh ấy hồi hộp căng thẳng đi trên đường. Anh thay giày ở cửa, còn cẩn thận chỉnh lại đôi giày cao gót mà tôi vừa thay, điều chỉnh ở góc dễ thấy nhất khi tôi ra ngoài.
Trời sau mưa còn đọng lại vũng nước, anh không nhiều lời đã ôm tôi đi.
Ngay cả khi đi dạo trong công viên, anh đều lau sạch chỗ tôi muốn ngồi.
Tôi rõ ràng là cô gái lớn lên trong xóm nghèo, giày của tôi rẻ tiền ba mươi đồng, tôi là một kẻ rẻ rúng trong mắt cha mẹ, nhưng trong mắt Kinh Thời Mặc lại như một công chúa quý báu.
Giây phút ấy, tôi đột nhiên muốn cắt đứt đoạn quan hệ mập mờ với anh ấy, tôi nói:
"Kinh Thời Mặc, anh thích em đúng không?"
Đối với câu hỏi thẳng thắn của tôi, Kinh Thời Mặc nghiêm túc gật đầu.
"Vậy anh có muốn làm bạn trai em không?"
Không biết vì sao khi tôi nói ra câu này, tôi nhìn thấy trên mặt Kinh Thời Mặc chợt hiện lên biểu cảm bối rối.
Anh ấy nhìn tôi, như đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, cuối cùng nói: "Có."
Sau hôm đó, Kinh Thời Mặc trở thành bạn trai tôi, thời gian chúng tôi bên nhau tự nhiên dài hơn, nhưng qua một thời gian, tôi phát hiện hình như Kinh Thời Mặc giấu tôi chuyện gì đó.
Anh ấy không nói cho tôi nơi anh ấy làm việc, không giới thiệu cho tôi bạn bè của anh ấy.
Nhưng anh ấy vẫn chăm sóc tôi chu đáo như trước, anh ấy đưa thẻ cho tôi, tôi lén đến cây ATM kiểm tra số dư tài khoản, bên trong có ba mươi vạn.
Anh ấy cho tôi mọi thứ tốt nhất, ngay cả khi hôn anh ấy cũng kiềm chế cảm xúc.
Nhưng anh ấy không nói cho tôi biết về chuyện của anh ấy, tôi thậm chí không biết anh ấy thích cái gì, mỗi lần hẹn hò anh ấy đều chọn nơi tôi thích, ăn món tôi mê.
Tôi vừa hưởng thụ tình yêu của anh ấy, lại sợ mối quan hệ này có một ngày kết thúc một cách lặng lẽ.
Khi chung chăn chung giường, có một đêm tôi nghe thấy Kinh Thời Mặc khẽ thở dài.
Anh ấy đang buồn lo cái gì?
Nói là chung chăn chung giường, rõ ràng Kinh Thời Mặc đã nằm cùng giường với tôi, nhưng trước sau không muốn chạm vào người tôi.
Rất nhiều lần anh ấy chỉ hôn nhẹ như lông chim rơi xuống, dù tôi có trêu chọc thế nào, dù có phải tắm nước lạnh thì anh cũng không tiến thêm một bước nữa với tôi.
"Cẩm, đợi chúng ta kết hôn."
Kinh Thời Mặc ôm tôi, anh ấy nói:
"Cẩm, đợi chúng ta kết hôn. Như vậy mới không phụ lòng em."
Mỗi sáng anh ấy đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi, nhân lúc tôi tắm thì giặt quần áo bẩn, ngay cả tôi bị bệnh không muốn uống thuốc, anh đều nếm thử rồi nói với tôi thuốc không đắng.
Nhưng Kinh Thời Mặc yêu tôi, lại có bí mật của anh ấy.
"Có lẽ anh ấy là tội phạm bỏ trốn hay gì đó, không phải cậu nói lần đầu tiên gặp anh ấy đã đánh được tên lưu manh sao?" Bạn tôi A Lan còn nghiêm túc phân tích giúp tôi.
"Hay là cậu tìm cơ hội lén xem căn cước công dân của anh ấy, sau đó lên mạng tra cho chắc chắn!"
Tôi sợ hãi, nếu những gì A Lan nói là sự thật, nếu Kinh Thời Mặc đúng như cô ấy nói, vậy tôi có dũng khí cử báo án anh ấy không?
Buổi tối hôm ấy sau khi gặp A Lan, Kinh Thời Mặc đang tắm rửa trong phòng, ví của anh ấy để trên bàn phòng khách…
3.
Tôi mở ví tiền của anh ấy, bên trong có mấy đồng tiền mặt và cả căn cước công dân của được kẹp trong đó.
Tôi từ từ lấy căn cước công dân của anh ấy ra, vừa rút ra được một nửa thì họ tên anh đã hiện ra, tuy chỉ lộ phần trên nhưng tôi nhìn thấy rõ đó không phải là Kinh Thời Mặc.
Tên thật của anh ấy chỉ có hai chữ.
Tôi không có dũng khí xem.
Tôi sợ nếu xem, tôi sẽ không nhịn được đi tìm kiếm thông tin của anh ấy, nếu đúng như lời A Lan nói, tôi thực sự sẵn sàng bỏ rơi Kinh Thời Mặc sao?
Là cô gái lớn lên trong xóm nghèo, tuổi thơ tôi tràn ngập những cuộc cãi vã của cha mẹ cùng những mảnh thuỷ tinh bị vỡ, không ai yêu tôi bằng Kinh Thời Mặc.
Nếu như có thể xin hãy cho tôi tiếp tục lừa dối chính mình, tôi bằng lòng mình không biết gì cả, kể cả tên thật của Kinh Thời Mặc.
Tôi đẩy lại căn cước công dân vào trong ví, cũng để ví tiền về chỗ cũ, nhưng anh vẫn phát hiện ra điều gì đó. Sau khi Kinh Thời Mặc đi ra phòng tắm anh ấy liếc qua ví tiền trên bàn, hai tay tôi lập tức lạnh ngắt. Nếu như anh ấy biết tôi phát hiện ra bí mật của mình, liệu anh ấy có rời bỏ tôi không?
Đêm đó, tôi không nhớ mình mơ thấy gì, lúc tỉnh lại đã thấy mặt mình đẫm nước mắt, ôm Kinh Thời Mặc nói:
“Đừng đi.”
Anh cho tôi cái ôm ấm áp nhưng không hề nói là sẽ không rời đi.
Đêm hôm ấy Kinh Thời Mặc trở nên khác thường.
Anh ấy nhiệt tình nhưng thô lỗ, anh ấy hôn khắp người tôi mới dừng lại, nhưng vẫn không thực hiện bước cuối cùng, lần này anh ấy nói:
“Cẩm, anh xin lỗi, anh sợ lần này anh sẽ phụ lòng em.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kinh Thời Mặc đã không còn ở bên cạnh tôi, trên tủ đầu giường có một mảnh giấy:
“Cẩm, nếu có thể, chiều thứ bảy ở quán trà chúng ta hay đến, anh muốn gặp em một lần.”
Tôi không biết Kinh Thời Mặc đi khi nào, tôi muốn gửi tin nhắn cho anh ấy, cầm điện thoại lại phát hiện cuộc trò chuyện và lịch sử cuộc gọi với anh ấy đều bị xoá hết.
Anh ấy xóa bạn tốt với tôi nhân lúc tôi đang ngủ, thậm chí gọi điện anh ấy cũng tắt máy.
Tôi gọi cho A Lan, A Lan nói tôi đừng buồn, nói Kinh Thời Mặc có lẽ không phải người tốt, nếu không anh ấy cũng đã không rời đi đột ngột như vậy.
A Lan nói rất có lý, nhưng tôi không thể không buồn được.
Cảm giác đau buồn ấy không xuất hiện ban đầu, mà nó chợt kéo đến khi tôi đột nhiên nhìn thấy bộ đồ ăn mà Kinh Thời Mặc thích sử dụng.
Kinh Thời Mặc xuất hiện hay biến mất đều bất chợt như thế, ngoại trừ mảnh giấy ghi chú cùng thẻ ngân hàng anh ấy đưa cho tôi trước đó, anh ấy không để lại bất cứ thứ gì.
Thứ bảy, tôi đã đến quán trà từ sáng sớm theo lời hẹn, định bụng sẽ mắng anh ấy khi anh ấy đến, là tên khốn kiếp lừa đảo. Quán trà vắng vẻ mà yên tĩnh, tôi ngồi từ chín giờ sáng đến chín giờ tối lúc quán trà đóng cửa, Kinh Thời Mặc không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên anh ấy không giữ đúng lời hứa, tôi có dự cảm, anh ấy sẽ không quay lại.
Kinh Thời Mặc mang theo bí mật của anh ấy, biến mất hoàn toàn.