Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 11



Sau khi xong việc, Sở Tẫn vùi đầu hôn lên hình xăm sau lưng Thanh Huyền, mở miệng hỏi:

"Cho nên, lúc trước hai chúng ta đang yêu đương phải không?"

Kỳ thật, Sở Tẫn cảm thấy mình đã biết đáp án nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Thanh Huyền nói.

"Chứ còn sao nữa!?" Thanh Huyền cắn điếu thuốc vẻ mặt kinh ngạc muốn xoay người nhìn Sở Tẫn, "Không phải yêu đương thì là làm gì?"

Sở Tẫn cười cúi người đè lên Thanh Huyền, đè hắn trở về, đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng rồi cúi đầu muốn hôn hắn.

Thanh Huyền hiếm khi không có hôn lại, xoay người đối diện với Sở Tẫn, nắm lấy một bàn tay khác không cầm điếu thuốc của anh, vẻ mặt nghiêm túc nói "Anh nói cho em rõ ràng xem, chẳng lẽ lúc ấy anh không cảm thấy chúng ta đang yêu nhau ư?"

"Chỉ là anh lo lắng, lúc trước đều là anh tình nguyện một phía." Sở Tẫn rũ mắt xuống hút xong nửa điếu thuốc còn lại, trên mặt mang theo tủi thân cùng khổ sở không thể hóa giải, "Em không nói một tiếng rồi biến mất, anh đi tìm em, đồng nghiệp của em nói cho anh biết em về quê xem mắt, em nói xem anh có nghĩ linh tinh không?"

"Em sai rồi, bảo bối em sai rồi." Vừa nhìn bộ dạng của Sở Tẫn như vậy, Thanh Huyền lập tức đau lòng, ôm Sở Tẫn thấp giọng nhận sai, "Em thật sự rất rất yêu anh, đặc biệt đặc biệt yêu anh, lúc ấy đương nhiên là đang yêu đương với anh, nếu em không yêu anh thì em có thể sinh Lan Lan ra à? Anh là một người ba khác của Lan Lan, một con mèo bảo bối cào ngứa tim gan em, còn là... Chồng em."

Sở Tẫn dập tắt tàn thuốc lá, vùi mặt vào cơ ngực của Thanh Huyền, cười cọ cọ như hồ ly nửa ngày mới dùng loại giọng điệu tủi thân nói, "Trong lòng anh rất khó chịu, không nghe được."

"Chồng à em sai rồi, tha thứ cho em có được không? Em thật sự yêu anh rất nhiều, anh đặc biệt quan trọng với em, em không thể không có anh." Thanh Huyền vội vàng dỗ dành, dỗ xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, vớt người lên nhìn, ngoài miệng nói 'trong lòng anh rất khó chịu' trên mặt cười vui vẻ biết bao nhiêu "Anh cứ giả bộ đáng thương lừa gạt em đi?"

"Anh cũng rất yêu em, đặc biệt yêu em." Ánh mắt Sở Tẫn sáng lấp lánh cúi người hôn Thanh Huyền, "Chuyện lúc trước vì sao em có thể mang thai giữ lại buổi tối giải thích cho anh, anh muốn đi xem Lan Lan trước."

"Lan Lan quan trọng hay là em quan trọng?" Thanh Huyền vừa nghe liền không vui, ôm eo Sở Tẫn không cho anh đi.

"Em là đại bảo bối của anh, Lan Lan là tiểu bảo bối của anh." Sở Tẫn cười nói.

"Cái này tạm chấp nhận." Lúc này Thanh Huyền mới buông tay ra, đại phát từ bi buông tha anh.

Sở Tẫn xuống giường thay quần áo xong mới đi ra ngoài.

Thấy Sở Tẫn đi ra, Chu Dương bị dọa đến giật mình, đứng thẳng lưng, lớn tiếng kêu, "Em chào chị dâu!"

Xem như hắn ta hiểu rõ vì sao anh Huyền phải cố ý chọn nhà đối diện với Sở Tẫn, bởi vì anh chính là vị chị dâu có kỹ thuật tốt trong truyền thuyết kia.

"...... Đừng gọi linh tinh." Sở Tẫn có chút bất đắc dĩ.

"Chào anh rể!" Chu Dương lập tức đổi giọng.

"...... Quên đi." Sở Tẫn lười giải thích, ngồi xuống bên cạnh Sở Lan, cúi đầu nhìn cô bé xinh đẹp, quả thật không thể tin được, đây là con gái của anh.

Chu Dương nhìn Sở Tẫn với Sở Lan ngồi cùng một chỗ, lúc trước hắn ta còn chưa phát hiện, nhưng lúc hai người này ngồi cùng nhau thì đặc biệt rõ ràng... Công chúa nhỏ Sở Lan lớn lên rất giống Sở Tẫn.

Không, chắc không phải đâu nhỉ? Chu Dương bị phỏng đoán của mình dọa toát mồ hôi lạnh.

"Anh trai xinh đẹp." Sở Lan ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tẫn, "Anh về từ khi nào vậy? Meo meo đâu? Hình như meo meo bị thương, nhưng không sao đâu, baba em bôi thuốc cho nó rồi, anh, anh đừng lo lắng."

"..." Phải giải thích thật ra meo meo là anh với con gái như thế nào đây?

Đầu óc Sở Tẫn không nảy số kịp.

Thanh Huyền đơn giản tắm rửa mới mặc áo choàng tắm đi ra, eo có chút mềm chân cũng có chút nhũn, nhưng cảm giác cả người đều rất thỏa mãn, hắn ngồi xuống bên cạnh Sở Tẫn, ôm người vào trong ngực, sau đó nhìn về phía Chu Dương ngồi trên sofa, "Làm sao?"

Chu Dương há miệng, không lên tiếng.

"Em với cậu ta đến thư phòng bên kia đi, anh nói chuyện với Lan Lan một lát." Sở Tẫn rất hiểu lòng người nói.

Thanh Huyền nhíu mày, Sở Tẫn là dẫn đường của hắn, cũng là người yêu hắn, là một người ba khác của con gái hắn, mặc kệ thảo luận cái gì cũng đâu cần phải tránh hắn.

"Nhanh nào, anh nói chuyện với con một chút, em đừng có mà nghe lén." Sở Tẫn đụng đụng Thanh Huyền, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được nói.

Chu Dương là lính gác cấp B, nhưng trời sinh hệ thống cảm quan của hắn ta có chút vấn đề, ngũ giác không nhạy như những lính gác khác cho nên hoàn toàn không nghe thấy hai người bọn họ thì thầm.

"..." Thanh Huyền chỉ có thể không tình nguyện đứng dậy, xách Chu Dương đến thư phòng.

"Lan Lan, baba đi nói chuyện, anh, anh chơi với em." Sở Tẫn cười nói với Sở Lan, "Con mèo vừa rồi em nhìn thấy..."

"Meo meo làm sao vậy ạ?" Vừa nghe meo meo thì hai mắt Sở Lan liền tỏa sáng.

"Thật ra mèo là thú lượng tử của anh." Sở Tẫn vừa nói vừa thả con mèo Ragdoll ra.

"Oa, meo meo! Mèo là thú lượng tử của anh trai! Giống cá voi của baba em!" Vẻ mặt Sở Lan ngạc nhiên nhìn mèo Ragdoll.

Mèo Ragdoll tung người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Sở Lan.

Sở Lan ôm con mèo lông xù, vùi đầu vừa hít vừa cọ, "Thích meo meo quá! Baba là quỷ hẹp hòi, khi nãy em muốn sờ baba cũng không vui."

Sở Tẫn nghe vậy có chút bật cười, "Lan Lan muốn sờ bao lâu cũng được, meo meo rất thích Lan Lan, anh cũng... Rất thích."

"Lan Lan cũng thích anh trai xinh đẹp." Mặt mày Sở Lan cong cong nhìn Sở Tẫn.

Mẹ, con gái mình có khác gì sự tồn tại của thiên thần không?

"Lan Lan, lúc trước baba có nói với em, về chuyện người ba khác... Của em không?" Sở Tẫn dò hỏi.

"Một người ba khác?" Sở Lan có chút nghi ngờ nghiêng đầu, vừa sờ đầu meo meo vừa nói, "Là nói mẹ ạ? Baba nói lần chuyển nhà này là để đưa em đến với mẹ, lúc trước baba đã làm sai điều gì đó cho nên mẹ đã ly hôn với baba, baba rất hối hận nên muốn theo đuổi mẹ lại."

"..." Nếu không phải vừa nãy đã nói chuyện rõ ràng thì thật sự Sở Tẫn rất khó cam đoan mình sẽ không lại hiểu lầm hắn.

"Anh, mẹ anh như nào vậy ạ? Từ nhỏ em đã không có mẹ, công việc của baba rất bận rộn, là cô nuôi em lớn lên, em luôn luôn rất nhớ baba, baba nấu ăn rất ngon, đôi khi sẽ hung dữ với em, đặc biệt là khi em ăn rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng hầu hết thời gian rất tốt với em, baba rất lợi hại, em nấp ở đâu baba cũng sẽ tìm thấy em, baba đi ra ngoài làm việc sẽ gửi em đến nhà cô, mẹ, thì sẽ như thế nào ạ?" Sở Lan bùm bùm nói một đống lời, tuy rằng có chút lộn xộn nhưng đứa nhỏ năm tuổi có thể nói rõ ràng như vậy đã rất giỏi rồi.

"Mẹ à." Thật ra Sở Tẫn không quá am hiểu nhớ lại thời thơ ấu của mình, "Mẹ anh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, rất chú trọng chăm sóc nhan sắc, gần năm mươi tuổi mà nhìn vẫn còn rất trẻ, khi còn bé, ba rất nghiêm khắc với anh, bởi vì từ nhỏ anh đã là một thiên tài, ừm... Thiên tài có thể hiểu chính là người rất thông minh, ba tràn đầy chờ mong vào anh, điểm của anh đều phải tuyệt đối, thành tích phải xếp hạng nhất, mẹ đối với anh thì khác, rất dịu dàng, cũng không có yêu cầu gì quá cao cho anh, chỉ hy vọng anh bình an vui vẻ, mẹ anh... Là một người đặc biệt ấm áp, nếu không có bà ấy thì chắc bây giờ anh là một người lớn không ra gì."

"Mẹ đều rất dịu dàng ạ? Vậy mẹ em cũng sẽ dịu dàng chứ?" Trong mắt Sở Lan tràn ngập chờ mong với khát vọng.

"Mẹ... Lan Lan, có thể không phải là một người mẹ đủ điều kiện, bởi vì mẹ của Lan Lan không thể lớn lên cùng Lan Lan, không có cơ hội để dạy Lan Lan nói chuyện, đi bộ dạo chơi, nhưng mẹ Lan Lan thật sự rất yêu Lan Lan, người đó sẽ rất dịu dàng nói chuyện với Lan Lan, sau này cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Lan Lan, đưa Lan Lan đi học, dạy kèm bài tập cho Lan Lan, đi họp phụ huynh cho Lan Lan, người đó rất muốn, cùng Lan Lan lớn lên..."

Nghe lén lúc lâu, trong lòng Thanh Huyền mềm nhũn rối tinh rối mù, đột nhiên xuất hiện đưa tay ôm lấy cổ Sở Tẫn, cúi đầu hôn lên tóc anh, vẻ mặt dịu dàng nói, "Mấu chốt nhất chính là, baba cũng yêu mẹ nhất."