Trên đỉnh Thương Mang có danh hiệu “Vương sơn” cao nhất Đông Triều còn lưu lại bàn cờ đang chơi dở của một vị cao nhân, tại bàn cờ ấy còn lưu lại một câu nói khiến cho toàn thể đại lục sôi trào. Đó cũng là khi các cuốc gia bắt đầu tiến vào thế đấu tranh, vận mệnh của đại lục có dấu hiệu di chuyển, nghiệp đế vương chẳng thể nào giữ vững bền. Ngay chính thời điềm đó, một người thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng xuất hiện, đứng trên đỉnh núi cao xa vời vợi, mang danh “tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế” vậy mà lời nói cùng hành động không hề úy kị, phóng túng như ngọn giá hoang ngoài biển khơi xa khiến cho cả võ lâm toàn thiên hạ kính ngưỡng.
Người ấy, tại thời loạn thế hoang tàn liệu có thể “vô kị như phong”? “Nước cùng nhà, liệu có thể cùng chống đỡ? Yêu cùng hận, làm sao phân biệt rõ ràng? Ân cùng cứu, lấy gì báo đáp? Mỹ nhân cùng thiên hạ, nặng nhẹ nào phân? Đôi vầng trăng có thể hòa mình tỏa sáng? Vương cùng vương, liệu có thể chung bước đồng tâm? Kẻ Bá chủ cùng “Thiên nhân” nơi đó , ước nguyện có hoàn thành được chăng?” Thời đại loạn thế, anh tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, nhưng ván cờ trên đỉnh Thiên Mang chỉ cần hai, mà vị trí nắm giữ thiên hạ chí tôn, chỉ cần có một. Cuối cùng người vang danh thiên hạ, đứng trên tột đỉnh vinh quang sẽ là kẻ nào?