Tha Thứ

Chương 26





- Thầy cũng thật tự tin. – Tuyết Vinh suýt nữa đã bị sặc nguyên ngụm cháo to – Tôi chỉ nói giống về tính cách chứ đâu đề cập đến ngoại hình.
- Thế à? Vậy trong tưởng tượng của em, tôi và Si-rô ai đẹp trai hơn?
Đây cũng có thể xem như một câu hỏi sao? Da mặt Cảnh Huy hình như còn dày hơn cô tưởng.
Tuyết Vinh nhất thời bất động, cặp mắt hình viên bi dán chặt vào chàng trai trước mặt như đang âm thầm thực hiện phép so sánh. Ngay từ đầu, cô đã có thể khẳng định con người này chẳng sở hữu chút đặc điểm nổi trội gì về ngoại hình. Tuy nhiên, tính cách và cặp mắt u buồn lại chứa đựng lực hấp dẫn lớn. Đây phải chăng cũng được xem như một loại vẻ đẹp?
- Si-rô…Hình như không bằng thầy. – Tuyết Vinh cuối cùng cũng nói ra được những lời lẽ thật lòng đó.
Đằng nào cũng là sản phẩm trong trí tưởng tượng của cô. Vinh có để mắt thẩm mĩ bị chi phối bởi trí tò mò một chút cũng chẳng hại.
- Em nói thật à? – Giọng Huy đong đầy cảm xúc của người vừa vượt qua cam go thử thách để chiến thắng.
Tuyết Vinh không trả lời mà giả đò ngó lơ chỗ khác. Chuyện khó nói như vậy còn bắt người ta phải lặp lại. Anh ta muốn gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.
Gương mặt bối rối sau đó liền vội vàng cúi xuống phần cháo đang ăn dở.

Tại sao lúc nào ở cạnh cô, Huy cũng có cảm giác như hai người đã quen biết từ lâu lắm rồi? Thứ tình cảm này so với Yên Nhi hình như còn thân thiết hơn nữa. Nhưng thời gian tiếp xúc giữa anh với hai cô gái này lại hoàn toàn chênh lệch. Nếu Tuyết Vinh tính bằng ngày thì quen biết của Huy và Yên Nhi phải đo bằng năm.
- Lần trước, em có nhắc đến một người tên Thần Tuyên. Anh ta là ai vậy?
- Chồng tôi. – Cô ngẩng đầu nhìn anh, gò má vẫn còn lưu lại dấu vết của sự ngại ngùng ban nãy.
- Chồng? – Cảnh Huy suýt nữa té khỏi giường - Còn trẻ như vậy đã có chồng rồi sao?
- Hôm đó là đêm tân hôn của chúng tôi. – Vinh lại lí rí thừa nhận. Trước mặt anh, mọi sự tự tin hình như đều biến mất – Lúc mở mắt ra, anh ấy đã không còn ở đó nữa.
- Vậy giữa hắn và em…Hai người…?
- Còn chưa kịp làm gì cả.
Phù!!!!
Vậy mà không chịu nói sớm. Hại anh vã mồ hôi hột đầy mình.
- Tôi vốn định quay lại đó để tìm hiểu xem lý do gì đã đưa mình đến đây…
- Khi nào cần, cứ gọi. – Huy phát lạnh khi nghĩ đến chuyện lúc nào đấy, Tuyết Vinh có thể sẽ một mình quay lại con hẻm - Tôi tình nguyện làm tài xế không công cho em.
- Thầy…Sao thầy tốt với tôi vậy? – Cuối cùng cô cũng phải nói ra thắc mắc đang tồn đọng – Tôi không phải Yên Nhi, lại không có quan hệ…
- Vì tôi tốt bụng, thích giúp đỡ người khác. – Anh lúng túng tìm cho ra một lý do – Không được sao?
- Nhưng chiều nay, không phải chính miệng thầy nói không thích quan tâm tới ai trừ…trừ…
Bốn mắt lập tức nhìn nhau, hàm ý sâu xa khiến cả hai gần chết chìm vào đó.
- Nơi em sống thật ra là một chỗ thế nào? – Cảnh Huy thật lòng hỏi. Anh muốn biết nhiều hơn về Tuyết Vinh – Có thể kể với tôi không?
- Thầy sẽ không tin đâu. – Cô vừa nghe xong đã lắc đầu.
- Tôi có cần quỳ gối để cầu xin em ình một cơ hội không? – Câu nói thoạt nghe thì giống một lời đùa, nhưng thái độ lại vô cùng chân thật.

Trong tác phẩm của mình, Tuyết Vinh luôn để cho các cô gái tâm sự hoặc kể lể về cuộc sống trước đây của mình với chàng trai mà họ gặp ở thế giới mới. Chàng trai sau đó có thể không tin nhưng vẫn liên tục hỏi về vùng đất bí ẩn ấy. Họ sợ người mình yêu lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất.
Ở đây, Cảnh Huy dù không yêu cô nhưng vẫn mong muốn được biết.
Đời và truyện thì ra lại khác nhau đến vậy.
Có lẽ Tuyết Vinh nên viết quyển tiểu thuyết đời mình theo một hướng khác, bắt đầu từ chỗ tâm sự với một người mà cô chỉ mới xem là “bạn đặc biệt” này đi.
- Chỗ tôi sống gọi là Trung giới…Nơi những người chết trước khi đầu thai đều phải đặt chân tới…
Cảnh Huy ngay lập tức bị cuốn vào câu chuyện, tay vói ngay tới cái ghế, ngồi xuống. Anh chống cằm nhìn cô bằng ánh mắt tập trung rất cao độ. Từng lời, từng chữ bay ra từ cái miệng nhỏ xinh kia hình như đều được Huy đem nuốt vào…bụng.
Chẳng những nội dung vượt ngoài mức tưởng tượng mà cả thanh âm trong trẻo cũng làm anh ngây ngẩn. Thậm chí đến khi Tuyết Vinh quyết định dừng lại, Cảnh Huy vẫn không nhấc được một ngón tay ra khỏi vị trí.
Lòng anh đã hoàn toàn bị thôi miên bởi câu chuyện, từ đầu đến cuối chẳng hoài nghi một chữ. Nhưng lúc định thần lại thì bỗng không dám tin vào bất cứ điều gì nghe được. Trên đời thật tồn tại một nơi dành cho những người đã chết sao?
- Thầy…thầy không tin phải không? – Tuyết Vinh không cách nào giấu được vẻ thất vọng – Tôi đã sớm biết là thầy sẽ không tin nhưng vẫn…
- Em nói như thể tôi là một kẻ phụ bạc. – Thần trí của Huy bắt đầu khôi phục – Không phải sao?
- Nhưng thầy đúng là như vậy.
- Thì tôi vẫn đang tìm cách thuyết phục mình đây.
- Không cần. – Vinh cố tình nói những lời đi ngược lại ý muốn của bản thân - Việc gì phải tự ép uổng mình như thế?
- Không được. – Cảnh Huy liền dứt khoát bác bỏ.
- Tại sao không được?
- Vì trái tim muốn tôi tin em. – Anh cũng không ngần ngại thú nhận – Cho nó chút thời gian để thuyết phục lý trí đã.
Huy vừa nói lại vừa cười hiền khô, làm Tuyết Vinh nhất thời cứng họng. Phản ứng kỳ lạ này của anh, thật sự là cô vẫn chưa lường tới.
- Cũng gần tám giờ rồi. – Cảnh Huy nâng cổ tay, nhìn vào đồng hồ - Tôi phải về soạn giáo án.
- Nếu muốn tìm thầy thì phải làm thế nào? – Anh vừa đứng lên, Tuyết Vinh đã vội cất tiếng hỏi.

- Gọi cho tôi. – Huy đút tay vào túi, lôi ra ngay cái điện thoại be bé – Số của em?
Số điện thoại của Yên Nhi là số mấy? Cô làm sao biết được.
- Chậc….Quên mất! – Huy bất thình lình vỗ vỗ tay vào trán, sau đó thì quay qua Tuyết Vinh – Lấy điện thoại của em ra, tôi đọc số cho.
Cô ngây ngô gật đầu rồi xoay người lục tìm máy điện thoại trong chiếc giỏ để ở đầu giường.
- 0165 – 665 – 5661 – Cảnh Huy cứ thế tuôn ra một tràn.
Bấm xong mười một con số, Tuyết Vinh lại phân vân không biết nên làm gì tiếp theo.
Đơn giản vì cô không quen dùng điện thoại di động.
- Đưa đây. – Huy ngán ngẩm chìa tay về phía “con nai vàng ngơ ngác” – Em muốn lưu dưới tên gì?
- Thầy Huy. – Sau vài giây nghĩ ngợi, Tuyết Vinh phán.
- Thầy Huy? – Hàng lông mày rậm khẽ nhướn lên như trêu chọc, tay bấm bấm liên tục.
Sau khi nhá vào máy của mình, Huy mới trả điện thoại cho cô rồi thoăn thoắt ra cửa. Tuyết Vinh nhìn thấy anh bỏ đi thì trong lòng có chút tiếc rẻ. Cô cùng Cảnh Huy dù sao trò chuyện cũng khá vui vẻ.
- Đừng nhìn theo như thế! - Huy vừa ra tới của bỗng ngoái đầu lại – Em làm vậy, tôi sẽ thấy rất áy náy.
Câu nói mang một chút bông đùa nhưng lại thấp thoáng vài phần là sự thật.Tuyết Vinh ngại ngùng vội cụp mắt. Nhưng chỉ đợi anh vừa quay lưng đã phóng tầm mắt nhìn theo cho đến khi hoàn toàn mất hút.
Còn lại một mình trong phòng bệnh, điện thoại của cô bất ngờ rung lên vì có tin nhắn mới. Sau mấy phút ròng mò mẫm, Tuyết Vinh cuối cùng cũng mở được tin nhắn từ một người có tên là “Cảnh Huy”: “ Cô bé ngốc, chẳng phải bảo em đừng nhìn sao? Ngủ sớm đi. Mai tôi sẽ lại đến.”