Thác Tích

Chương 19: Ảnh Chụp Thời Địa Cầu





Trước lúc ấy, cuộc đời Quý Tửu chưa từng có mục tiêu.

Hắn sinh ra giữa màn sương đầy nghi hoặc và gian trá của tinh cầu thủ đô, bị vô số người đẩy vào chỗ chết ở cái tuổi mà hắn còn chẳng nhớ rõ.

Ấy thế, người muốn nhìn hắn chết đi lại cố tình không giết chết hắn.

Nếu hắn đồng ý, vậy hắn có thể tiếp tục ở lại quân khu 1, tiếp tục nhìn những người vì hắn mà chịu giày vò.

Nhưng tất cả mọi thứ ở tinh cầu thủ đô đều khiến hắn phát chán, cho nên hắn cho Quý Giang Vi một cơ hội, để Quý Giang Vi đày hắn đến quân khu 9 này.
Đáng tiếc, một quân khu 9 với hoàn cảnh xa lạ và man rợ cũng không khiến hắn hứng thú bao nhiêu.

Hắn học từ những chiến sĩ ở đây khẩu hiệu bảo vệ Liên Minh, khi cần thiết hắn có thể hy sinh mạng sống của mình vì Liên Minh.

Nhưng khác với lòng nhiệt huyết đầy tràn của người khác, hắn chỉ đang tìm cho mình một chuyện gì đó để làm.
Quý Cầm Dã còn đang lo lắng Quý gia chỉ còn loại há miệng ăn bám như Quý Giang Vi đây, hắn không hề để tâm, dù quyền lực của Quý gia có sụp đổ như trong trò chơi, hắn cũng sẽ không vì thế mà cau mày.
Nhưng giờ thì hắn có mục tiêu, một cách đột ngột.

Hắn muốn trở thành một vị tướng, và sẽ có một ngày hắn đeo huân chương lên ngực Lạc Du.
Lạc Du không hay biết biết một câu bông đùa của mình lại có sức nặng thế nào, anh vẫn huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ như mọi ngày trong quá khứ.

Thế nhưng, mọi người bắt đầu chú ý đến, từ sau khi Lạc Du mang tình báo về Ước Nhân trở về xong, mọi thứ dần trở nên khác thường.
Chiến tranh tinh tế là cuộc chiến của tinh thần lực, càng là cuộc chiến giữa khoa học kỹ thuật.

Nếu ngay cả hạm đội Ước Nhân mà chiến hạm của Liên Minh còn không tìm được, vậy hoàn toàn không thể chiến đấu.

Ước Nhân rút lui 100 năm, ngoại trừ những trận gây rối và hành động gián điệp quy mô nhỏ, chúng không có bất kỳ hành động nào khác.

Chúng đã sở hữu công nghệ tàng hình[1] mới sao? Nếu Liên Minh không thể lập tức đưa ra đối sách, vậy thứ đang chờ đợi nhân loại phía trước sẽ là một thảm họa tàn khốc.
[1]

Lạc Du, Quý Tửu và những đội viên có mặt trong đợt tuần tra nhiều lần được gọi đến Viện Nghiên cứu và Phát triển Vũ khí để hợp tác với các nhân viên quân sự.

Quý Tửu vì nguồn tinh thần lực đặc thù của mình cũng từng phải hợp tác với học giả ở trung tâm nghiên cứu tinh thần lực.

Lạc Du lo rằng Quý Tửu sẽ bị nhốt lại làm nghiên cứu, mà cuối cùng các học giả lại đưa ra kết luận —— Hệ thống tinh thần lực cũng như cơ thể của Quý Tửu không có gì khác thường, có thể nhận ra được Ước Nhân, miễn dịch với ức chế của đẳng cấp cao hơn chỉ là sự khác biệt của cá nhân.
Bởi tinh thần lực của thống chế Cassius cũng có những đặc điểm tương tự, Quý Tửu cũng không bị làm khó dễ.
Một năm nữa lại trôi qua, Falcon có đồng phục thiết kế mới.

Dù mọi chiến sĩ trong quân khu 9 đều có thể gánh vác tránh nhiệm bảo vệ Liên Minh vào những thời điểm quan trọng, nhưng công cuộc tuyển mộ tân binh vẫn luôn diễn ra đều đặn hằng năm.

100 năm đã trôi qua kể từ ngày hòa bình tương đối được lập lại, những đứa trẻ ra đời ở thời kỳ hậu chiến tranh trong quân khu 9 chỉ gặp thấy Ước Nhân qua hình ảnh.

Các quan chức cấp cao của quân đội lo ngại rằng thế hệ này sẽ không thể thích ứng với chiến tranh, nên vẫn thường xuyên làm một vài hoạt động tuyên truyền.

Việc Ước Nhân sở hữu công nghệ mới càng khiến họ lo lắng sốt vó, hoạt động tuyên truyền năm nay cực kỳ hoành tráng.
Huyết Hoàng Hậu nhận lệnh, chọn ra ít nhất 12 người trong Falcon đến thành phố An Tức làm người mẫu.
Trong những hoạt động trước đây, Lạc Du nhất định sẽ bị bắt đi.

Chiến sĩ của Falcon tuy rằng đều ưu tú, nhưng người đẹp trai lại khá ít, cũng không mấy người muốn đi.

Huyết Hoàng Hậu mấy năm rồi đều rất đau đầu, năm nay bên trên còn yêu cầu nhiều hơn, nói cái gì mà thời đại này mấy đứa nhỏ sùng bái minh tinh hơn sùng bái chiến sĩ, phải chọn người có mặt giống minh tinh.
Ưng Nguyệt tra từ chi đội 1 đến chi đội 7, mắt cũng sắp đui cả đi, cuối cùng vứt luôn trọng trách lên người Lạc Du: “Cậu cứ xem mà làm theo thôi.”
Lạc Du có làm được không? Không cần hỏi, cứ thế ghi tên Quý Tửu vào.
Trong lòng Quý Tửu chống cự, nhưng còn chưa nói lời từ chối, Lạc Du đã chắp hai tay đặt lên đầu, cúi cúi người nhìn hắn: “Tửu Tửu, anh trai chỉ có nguyện vọng này thôi, cậu nhất định phải giúp anh trai thực hiện!”
Quý Tửu nhíu mày, trầm mặc nhìn xoáy tóc trên đầu Quý Tửu.
Lạc Du… chỉ có nguyện vọng này thôi ư?
Nửa ngày trời vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì, Lạc Du ngẩng đầu lên.

Quý Tửu đối diện với tầm mắt anh, mi tâm càng cau chặt.

“Van cậu đó Tửu Tửu! Anh trai đã rất tối với cậu mà?” Lạc Du lập tức liệt kê một loạt, “Ai là người luyện tập với cậu? Ai là người dẫn cậu đến trung tâm thành phố ăn đồ ngon? Ai là người dẫn cậu đi ngắm cả bầu trời sao? Ai là…”
Mắt Quý Tửu tối đi, Lạc Du ưỡn thẳng người, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hai người cách nhau rất gần, bây giờ Lạc Du phải hơi ngước mặt lên mới có thể nhìn vào mắt Quý Tửu.

Qua hai năm chịu cực chịu khổ, đóa hồng nhỏ nhà họ đã phát triển rất nhanh, cao hơn anh cả nửa cái đầu, cơ thể cũng rắn rỏi cường tráng hơn, vai còn rộng hơn người đội trưởng này của hắn.

Quan trọng hơn, nét trẻ con của lứa tuổi thiếu niên đã biến mất, chừa chỗ cho đường nét sắc bén của một người đàn ông trưởng thành.
Mà Lạc Du đã tính cả rồi, anh dám viết tên Quý Tửu vào, cũng là chắc chắn Quý Tửu sẽ nhận lời.
Quả nhiên, Quý Tửu rầu rĩ gật đầu: “Ừm.”
“Tửu Tửu!” Lạc Du nâng mặt Quý Tửu lên, mạnh tay xoa xoa mấy lần, “Tửu Tửu nhà chúng ta là người đẹp siêu tử tế, cứu người anh trai đang đối mặt với dầu sôi lửa bỏng này!”
Lạc Du đang vội, xoa xoa xong thì chạy mất, để lại một mình Quý Tửu đứng đó nhìn chăm chăm vào bóng lưng đầy vui vẻ nọ.

Một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay, chạm lên gò má đã bị xoa đến ửng hồng.
Mấy năm rồi hoạt động tuyên truyền đều được tổ chức tại doanh trại quân đội của thành phố An Tức.

Lần này bên quân đội muốn làm lớn lên, phải đi tuần trên phố, các chiến sĩ từ các đơn vị khác nhau sẽ đến các khu phố tuyên truyền tầm quan trọng của thực hiện nghĩa vụ quân sự cho các trẻ em.
Khoác lên mình bộ quân phục mới, không nghi ngờ gì, Quý Tửu chính là người hút mắt nhất.

Những người khác cũng đều được tuyển chọn rất kỹ càng, ai nấy đều có tư thế oai hùng hiên ngang không chênh lệch nhau bao nhiêu.

Bọn Giang Cửu cược với nhau đi về chuyến này Quý Tửu sẽ bắt được trái tim của không biết bao nhiêu thanh niên thiếu nữ, nhưng buổi sáng hôm nay, người được chào đón nhất lại là Lạc Du.
“Trùng tộc rất gian xảo, chúng sẽ biến thành bộ dáng của con người để lừa gạt lòng tin của chúng ta.

Cho đến nay, hình dạng thực của chúng vẫn chưa có kết luận rõ ràng… Không không không, hình tinh vân Cánh Bướm[2] chỉ là một hình thái của hoàng đế Ước Nhân mà thống chế Cassius từng nhìn thấy, anh chưa từng thấy bao giờ, trùng tộc bình thường không thể biến thành như thế…”
[2]
Lạc Du mỉm cười, kiên nhẫn giảng giải cho lũ trẻ nghe về trùng tộc.

Giữa buổi nói chuyện, anh đã biểu diễn một vài động tác chiến đấu dưới tiếng hò hét của mấy cậu bé, thu hút được những tràng pháo tay giòn giã.

Lũ trẻ thích nhất là người anh trai như anh —— đẹp trai, hay cười, đôi mắt sáng, biết ăn nói, còn là đội trưởng.

Làm đội trưởng chứng tỏ là rất giỏi giang đó!
Trái lại, Quý Tửu tuy có gương mặt không thể chê vào đâu được, nhưng mặt mày như luôn phủ đầy băng tuyết, đôi mắt không có chút nhiệt độ, có nhóc con sợ hãi đến gần, câu “Anh đẹp trai ơi” còn chưa kịp nói ra đã nhìn thấy ánh mắt hắn, òa khóc chạy đi mất.
Không cần trả lời mấy câu hỏi nhàm chán của lũ trẻ, Quý Tửu khá thoải mái, muốn đi tìm Lạc Du.

Lạc Du cũng rất dễ tìm, cứ ở đâu có một lũ trẻ vây lấy thì anh ở giữa, mà tìm tới anh rồi hắn lại không thoải mái.

Lạc Du như một thanh nam châm có từ tính cực tốt, đám nhỏ chính là đinh sắt, mấy nhóc tì không ngoan ngoãn còn dám bò lên người Lạc Du!
Quý Tửu chen vào giữa đám nhóc, nghe thấy vô số tiếng gọi “Anh Lạc Du”.

Để đến khi chen vào được gần hơn, hắn nghe thấy một thằng nhóc gào lên rõ to: “Anh Lạc Du ơi, vậy có phải là sau này em lớn lên rồi đến Falcon á, là có thể kết hôn với anh đúng không?”
Quý Tửu: “? ? ?”
Mấy đứa nhỏ xung quanh ồn ào cả lên, Lạc Du cười: “Fionn, em hãy đến Falcon để trở thành một chiến sĩ, và bảo vệ Liên Minh nhé.”
Cậu nhóc bĩu môi, nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy em phải nghĩ lại xem em có muốn đi Falcon nữa không cơ.”
Lạc Du hùng hồn diễn thuyết một phen, hy vọng lũ trẻ sẽ gieo được hạt giống muốn chiến đấu vào lòng mình, nhưng trẻ em đều chỉ nhìn bằng mắt, nhóc nào nhóc nấy đều chú ý đến “Quân phục của Falcon đẹp quá đi”, “Thành quân nhân rồi cũng có thể đẹp trai như anh Lạc Du không ạ” đủ các loại.
Tính toán một chút, Lạc Du nghĩ, đó cũng là một cách thức khuyến khích nhỉ.
Lạc Du bận đối phó với đám nhóc tiểu học, quay đầu lại đã nhìn thấy Quý Tửu.

Mặt Quý Tửu lạnh tanh, theo dõi anh mà không nói một lời.

Lạc Du tưởng đóa hồng nhỏ bị lũ trẻ làm phiền, đóa hồng nhỏ đẹp trai thế này, thể nào cũng có cả đám nhóc quấn lấy muốn nhìn, mặt tái mét vì phiền rồi kìa.
Lạc Du buồn cười, định chạy đến dỗ dành, kết quả cậu nhóc muốn kết hôn với anh kia lại đuổi theo phía sau.
Quý Tửu đưa mắt nhìn cậu nhóc, nhóc con thấy tình hình không ổn lắm, đứng thẳng người dậy, quay người chạy biến.
Lạc Du nhìn mà cạn lời, mình thì phí sức dỗ mấy đứa bé muốn chết, Quý Tửu chỉ dùng ánh mắt đã dọa người ta chạy đi.
“Cậu làm gì đấy, còn dọa con nít.” Lạc Du cười, vỗ vai Quý Tửu một cái.
Mặt Quý Tửu đen kịt: “Nó muốn kết hôn với anh.”
Lạc Du đang uống nước, nghe được câu này thì phun hết ra ngoài: “Lời con nít nói mà cậu cũng để bụng?”
Quý Tửu cau mày: “Con nít cũng không thể nói như vậy.”
Lạc Du đáp: “Anh biết, nhóc ấy là bé trai mà.”
“Không phải con trai cũng nói được?”
“Anh cũng là nam.” Lạc Du thấy mình sắp bị Quý Tửu phiền muốn xỉu rồi, “Đương nhiên bé gái cũng không thể.”
Quý Tửu cau chặt mày, nhìn chằm chằm Lạc Du: “Cả bé trai bé gái đều không được, lớn rồi cũng không được.”
Lạc Du bóp miệng chai nước: “Hả?”

Quý Tửu nói: “Anh là đội trưởng, không thể kết hôn.”
Lạc Du buồn cười: “Cái rắm gì?” Anh 18 tuổi đã bước vào Falcon, sao lại không biết có quy định này nhờ?
“Anh nói tục.” Quý Tửu thoạt trông rất không vừa ý.
“Còn không phải là do cậu giận anh à?” Lạc Du đặt tay lên lưng Quý Tửu, bây giờ khoác vai không tiện nữa.
Thật ra anh vẫn hiểu được thái độ kỳ quái này của Quý Tửu, từ khi gia nhập Falcon đến nay hắn vẫn luôn theo sau anh, khó tránh khỏi tâm lý ỷ lại, lần đầu đến thành phố An Tức còn từng đánh người vì anh, khi anh dùng tinh thần lực ức chế địch Quý Tửu còn ghen tị.

Nếu anh kết hôn, vậy chẳng phải Quý Tửu sẽ đập bể cả vại giấm à? Quý Tửu vẫn muốn đi theo anh mọi lúc, cũng là người khiến anh lo lắng nhất.
20 tuổi đầu mà tính tình cứ như trẻ con, dục vọng chiếm hữu cao như thế.

Mà Lạc Du cũng không cảm thấy đáng kể, trước mắt Quý Tửu đúng là người khiến anh bận tâm nhất, anh và Quý Tửu cũng xem như có duyên, không ngại dành nhiều quan tâm nhất cho hắn.

Còn chuyện kết hôn hay không, ngay cả đối tượng hẹn hò anh còn không có, huống gì bóng tối của trùng tộc mỗi lúc một lan rộng, anh còn lòng dạ nào mà lo chuyện hôn nhân đây?
Quý Tửu nhìn Lạc Du từ bên ngoài đám đông vừa nãy, hắn cảm thấy mình ở rất xa Lạc Du, họ cách nhau cả biển người vô tận.

Hắn gắng sức đến gần, lại nghe thấy người khác nói muốn kết hôn với anh.
Khoảnh khắc đó, lồng ngực hắn như thứ gì đó lấp đầy, ngột ngạt đến khó chịu.

Thứ ấy kéo hắn xuống, dìm hắn vào trong hắc ín đang trào dâng.

Lạc Du được chào đón như vậy, ai cũng vây quanh Lạc Du, nhưng Lạc Du phải là của một mình hắn, đứa nhóc ồn ào đó đừng có mơ.
Mà bây giờ Lạc Du lại cách hắn gần đến vậy, anh còn ôm lấy lưng hắn, cảm xúc giận dữ đó dễ dàng bị xoa dịu.

Hắn ngửi được tinh thần lực chỉ hắn có thể cảm nhận, thoải mái híp mắt.
“Bên đó đang làm gì vậy?” Lạc Du đột nhiên nhìn thấy một dòng người bên đường, người bước ra khỏi đó đều cầm một cuốn sổ màu đỏ, cười rất vui vẻ.
Nhân viên của cửa hàng trang phục đến đây chào mời khách, nói họ vừa được cấp giấy phép kinh doanh, tập trung vào phong cách retro, đi vào có thể chụp một bức ảnh ở thời kỳ địa cầu.
Lạc Du chưa kịp hỏi là ảnh từ thời nào của địa cầu đã kéo Quý Tửu vào.

Đóa hồng nhỏ đang không vui, nếu mấy khách kia đều chơi rất vui, vậy Quý Tửu vào chơi một lúc chắc sẽ thấy vui lên đúng không?
Mang theo nguyện vọng đầy chân thành và giản dị ấy, Lạc Du và Quý Tửu vào cửa hàng theo hướng dẫn của nhân viên, hai người đứng trước một màn vải đỏ chụp một tấm hình.

Nhân viên cửa hàng cười nói: “Chúc mừng hai vị, giấy chứng nhận đang được làm, mời hai vị đến bên này nhận!”
Lạc Du đoán không ra, chụp có mỗi tấm hình, chúc mừng là chúc mừng cái gì?