Thác Tích

Chương 2: Một Tên Thô Lỗ





Hồng Phỉ ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ kỹ thuật lơ lửng trên không trung, lại dời mắt về phía cửa sổ, vẻ rối rắm và nặng nề trên gương mặt như sắp hòa cả vào nhau.
“Người đó… là đội viên mới cậu chọn về à?”
Bấy giờ là mười một giờ năm mươi phút sáng.
Chi đội 3 của Falcon thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu ngoài không gian, là đội mũi nhọn.

Mỗi ngày có hai đợt huấn luyện thể chất thường xuyên vào sáng và tối, sau chín giờ sẽ diễn tập chiến thuật, mô phỏng thực chiến, huấn luyện tinh thần lực chuyên nghiệp và kỹ năng chiến đấu trên mặt đất.
Dù Falcon chiến đấu ngoài không gian, nhưng cũng buộc phải thành thạo thao tác chiến đấu của lục quân.
Ngoài rèn luyện thể lực, hầu hết các bài huấn luyện khác đều cần sự hướng dẫn của các tiền bối hoặc phối hợp đồng đội, một người rất khó để hoàn thành.
Hiện tại, tất cả các khoang mô phỏng trong đội đều đã có người sử dụng, dù là chiếc lâu đời nhất và xuất hiện nhiều trục trặc không rõ nguyên do nhất cũng đang hoạt động.
Một mình Quý Tửu ở bên trong, một mình bắt đầu khóa huấn luyện lái xe không gian sơ cấp.

Vì tinh thần lực lúc có lúc không, liên hệ giữa cơ thể và máy móc vẫn luôn bị gián đoạn, dù Falcon đã trang bị chiến hạm có thể sử dụng mà không cần tinh thần lực, nhưng khoang mô phỏng buộc phải sử dụng tinh thần lực.

Sau hơn hai tiếng tập luyện, màn tra tấn liên tục do ngắt quãng tinh thần lực khiến người Quý Tửu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, trông như anh em ruột với cái khoang mô phỏng tàn tạ như đống sắt vụn kia vậy.
Lạc Du vô cùng lo lắng, chống hai tay lên cửa sổ quan sát.
Các chỉ số của Quý Tửu đang tụt dốc không phanh, anh lo ngại nếu mọi việc cứ tiếp diễn, người sẽ chết trong khoang mô phỏng.
Ấy thế một tuần trước, anh thấy Quý Tửu như không thể cầm cự nữa, ép ra khỏi khoang mô phỏng, Quý Tửu lại trưng bộ mặt lạnh lùng nhìn anh: “Tôi có chừng mực với cơ thể mình, hy vọng anh đừng tọc mạch chuyện không đâu.”
Tuy bình thường anh hơi nói nhiều một chút, thích quan tâm chuyện nọ chuyện kia, nhưng không phải anh là đội trưởng à?
Đội trưởng không thể quản lý chuyện nội bộ?
Trong đội chưa từng có ai nói anh tọc mạch chuyện không đâu, năm chữ này quá chói tai, sắc mặt anh cũng lạnh đi: “Được, sau này cậu muốn tập thế nào thì tùy cậu.”
Tập đến chết đi!
Mặc dù nói như thế, nhưng anh là một người đội trưởng, không thể thật sự mặc kệ Quý Tửu như thế, đành giao phó cho quân y để mắt.

Buổi tối, quân y gửi báo cáo sức khỏe của Quý Tửu đến, nói mọi chỉ số đã trở về bình thường.
Quá kỳ lạ.
Dù có thể chất có tốt đến đâu, các tác động của mất khống chế tinh thần lực cũng cần một khoảng thời gian và thuốc men để trở về bình thường.

Quý Tửu lại chỉ cần mấy tiếng đồng hồ, đã tự hồi phục.
Chẳng trách ngày nào cũng tự chui vào khoang mô phỏng tìm ngược.
Lạc Du vẫn rất lo lắng, lại ngại mặt mũi mình nên kéo đội phó Hồng Phỉ vừa xong nhiệm vụ tuần tra ngoài lãnh thổ tới.
Đội viên mới của chi đội 3 là cậu ấm đến từ thủ đô, điều này đã sớm trở thành chuyện cười cho cả Falcon.
Trước khi Hồng Phỉ tới đã nghe đủ, nhưng đến khi gặp mặt vẫn kinh ngạc không đỡ nổi.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bóc này, cánh tay bắp đùi nhỏ xíu này, giống chiến binh không gian chỗ nào?
Trong lòng Lạc Du thấy Quý Tửu rất phiền phức, chốc lát cảm thấy người ta là đóa hồng nhỏ, chốc lát lại thấy người ta là tên mặt trắng, nhưng nghe người khác nói Quý Tửu thế này không được thế kia không được, anh không vui.
Tốt xấu gì nhóc con này cũng là anh nhận về, thiệt hại gì cũng là anh ăn thua ở chỗ Huyết Hoàng Hậu, mắc gì đến phiên người khác mở miệng dị nghị?
Vừa nghe Hồng Phỉ nói thế, Lạc Du nói: “Cậu ấy có thể luyện tập khắc nghiệt như vậy cũng là một loại thiên phú dị bẩm, ảnh hưởng do tổn thương tinh thần lực với cậu ấy là không đáng kể.”
Hồng Phỉ ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Lạc Du thấy hơi phiền: “Gì vậy anh?”
“Không phải cậu nói với anh người mới đến như tên quái gở cô độc, suốt ngày luyện tập, không để ý cơ thể, không nghe hiểu tiếng người à?” Hồng Phỉ nói, “Giờ lại khen người ta rồi?”
Lạc Du im lặng một lúc, càng phiền.
“Cơ mà tinh thần có thể thực sự là ưu thế của cậu ta.” Hồng Phỉ lớn hơn Lạc Du vài tuổi, năng lực không kém nhau bao nhiêu, nhưng tính cách lại hiền hòa ấm áp hơn.

Lạc Du là người cầm cờ chiến, còn anh là người giữ lá chắn, hỗ trợ bổ sung cho nhau, “Máy móc và cơ thể nhiều lần đứt mạch cũng không tạo thành tổn thương đáng kể đến cơ thể cậu ta, vậy không chừng cậu ta có khả năng miễn nhiễm với ức chế tinh thần lực.”
Trong khoang mô phỏng, Quý Tửu lại đứt mạch, nằm trên ghế thở dốc, chỉ số cơ thể lần thứ hai biến đổi hỗn loạn.
Nếu là người khác, lúc này đã khẩn cấp ném vào khoang y tế.
Mà Quý Tửu có thể tự mình hồi phục.

Lạc Du nhìn chằm chằm cửa sổ, gương mặt nghiêm nghị.
Điều Hồng Phỉ vừa nói, anh cũng đã nghĩ đến.
Những chiến sĩ nắm giữ tinh thần lực như họ luôn theo đuổi sự tiến bộ của tinh thần lực, vì trong lúc tác chiến, đẳng cấp của tinh thần lực càng cao, khả năng khống chế chiến hạm cũng càng cao, có thể phát huy khả năng chiến đấu lên mức cao nhất.
Quan trọng hơn nữa, một khi cấp độ tinh thần lực không bằng kẻ địch sẽ rất dễ bị thao túng, điều này là trí mạng trong thực chiến.
Nếu Quý Tửu có khả năng miễn nhiễm với ức chế tinh thần lực, vậy dù kẻ địch có tinh thần lực cấp S, cũng không cách nào khống chế Quý Tửu.
Quý Tửu chỉ thua ở khả năng chiến đấu.
Sắp đến giờ cơm trưa, các đội viên lần lượt kết thúc huấn luyện, bước ra khỏi khoang mô phỏng.
Quý Tửu là người cuối cùng rời đi, hắn cách đoàn người rất xa, cũng đi về phía nhà ăn.
Hồng Phỉ bật cười: “Tôi còn tưởng cậu ta không ăn cơm.”
Lạc Du mất mãn giương mí mắt: “Anh nghĩ cậu ấy là robot hình người hay gì?”
“Không phải.” Hồng Phỉ đầy hứng thú giải thích, “Cậu không cảm thấy nét tương phản đó của cậu ta rất thú vị sao? Chán ghét đồng đội, không chấp nhận huấn luyện với bất kỳ ai, không thích nói chuyện, lúc nào cũng ở một mình.

Nhưng thực tế cậu ta không bao giờ tách mình khỏi đội ngũ, sáng sớm rèn luyện thể lực, cậu ta là người cuối cùng hoàn thành, thở như chó già rồi cũng không dừng lại.

Người ta vào khoang mô phỏng cậu ta cũng vào, vừa nhìn thấy người ta đi ăn cơm, cậu ta cũng đi ra.”
Lạc Du khẽ à một tiếng.
Hồng Phỉ không nói anh cũng quan sát được, nhưng anh không làm sao nghĩ sâu xa như thế.
Trên thực tế, ngoài việc rèn luyện thể lực cố định, mọi huấn luyện khác ngoại trừ chiến thuật tập thể các đội viên có quyền tự do sắp xếp.
Mọi người có thể luyện tập đối kháng để cái thiện kỹ năng chiến đấu trên mặt đất, cũng có thể học các trận đánh kinh điển.
Hơn nữa nhà ăn phục vụ 24 giờ một ngày, không phát sinh vấn đề đến trễ phải để bụng đói.
Quý Tửu không thích giao du với người khác như thế, vậy hẳn phải là người khác vào khoang mô phỏng cậu ta đi tập xạ kích, người khác đi huấn luyện tinh thần lực cậu ta tập chiến thuật, người khác ăn cơm cậu ta đi tập, người khác đi ngủ cậu ta ăn cơm.

Nhưng không phải thế!
Quý Tửu chưa từng thật sự ở một mình, vẫn luôn theo sau các đồng đội, vụng về thiếu tự nhiên bắt chước họ.
“Anh cảm thấy cậu ta muốn trở thành một thành viên trong đội chúng ta, nếu không đã chẳng tập luyện vất vả như vậy.” Hồng Phỉ thở dài, “Chỉ là tuổi còn nhỏ quá, không hiểu chuyện, tính cách có vấn đề.

Người ta bài xích cậu ta, vậy cậu ta chắc chắn sẽ không chủ động tiếp cận.”
Mà người đội trưởng Lạc Du này, không chịu nổi đội viên dưới tay mình chịu thiệt thòi.
Lời của Hồng Phỉ khiến anh nhộn nhạo phiền muộn trong lòng, hai tay che kín mặt: “Anh nghĩ xem em có nên đi xin lỗi đóa hồng nhỏ một chút?”
Hồng Phỉ vui vẻ: “Cậu cũng diễn đạt thật đấy.”
“Không phải anh xúi em à?” Lạc Du thả tay ra, trong đầu hiện lên gương mặt quá mức lạnh lùng của nhóc Quý Tửu kia.
“Đúng rồi, rốt cuộc vì sao Quý Tửu lại đến chỗ chúng ta cậu đã hỏi chưa?” Hồng Phỉ hỏi.
“Ưng Nguyệt không chịu hé môi nửa lời, chắc bà ấy cũng không biết.” Lạc Du đáp, “Hẳn là một đứa nhóc gia cảnh giàu có nào đó, gây chuyện nên bị vứt đến đây.”
Quý Tửu vừa nhìn đã biết là con nhà gia giáo, lại còn từ quân khu 1 trung tâm của Liên Minh ra thẳng quân khu 9 tiền tuyến, không nhắc gì đến gia đình, người tinh ý đều nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải gây chuyện, vậy là bị người nhà vứt bỏ.
Không thì là một đứa con riêng, thoát không nổi số mệnh “lưu đày”.
Quân khu 9 rất xa tinh cầu thủ đô, toàn bộ Falcon chưa có ai đặt chân đến tinh cầu thủ đô, Lạc Du cũng chưa từng nghĩ sẽ đến thủ đô vào một ngày nào đó.
Anh bảo vệ lãnh thổ đất nước phía sau với thân phận một người lính, cũng không màng liệu mình có thể quay đầu nhìn ngôi sao lộng lẫy cách xa cả nghìn cả vạn năm ánh sáng ấy không.
Hình như cứ điểm An Tức cũng không có vị tướng nào đến từ tinh cầu thủ đô, Quý Tửu đến từ nơi xa xôi như vậy, có lẽ đã không còn cơ hội trở về.
Không chừng, người nhà Quý Tửu còn mong hắn cứ chết ở biên cương như vậy.
Nghĩ đến đây, tình yêu của Lạc Du như muốn tràn ra.
“Cậu ta họ Quý.” Hồng Phỉ đột ngột nói, “Lúc tuần tra anh nghĩ, Quý gia và cậu ta có quan hệ gì hay không?”
Lạc Du khẽ xì một tiếng: “Anh cả nghĩ quá rồi, người họ Quý có nhiều mà.

Em để Tàng Xuân tra rồi, Quý gia không có người như cậu ấy.”
Ở Liên Minh Bạch Phong, Quý gia là một gia tộc quyền quý nức tiếng, nhưng không phải người nào họ Quý cũng có quan hệ với “Quý gia kia”.
Quý, Kim Minh, Perkin là ba gia tộc lớn của Liên Minh.
Sau khi nhân loại bước vào thời đại tinh tế, hàng ngàn cách cuộc chiến tranh lớn nhỏ đã nổ ra, các chính quyền quân sự khác nhau hưng thịnh rồi suy tàn, ba gia tộc lớn này dựa vào nguồn lực quân sự và trình độ phát triển khoa học kỹ thuật mạnh mẽ trở thành những kẻ thắng thế cuối cùng.

Hiện tại người ở ba gia tộc lớn nắm giữ nhiều vị trí quan trọng của liên minh, người quyền lực nhất đứng đầu Hội đồng Quân sự Tối cao là thống chế Quý Hình Chử.
Nếu Quý Tửu thực sự là người của Quý gia, vậy cho dù vì bất kỳ lý do gì mà bị ném vào cứ điểm An Tức cũng phải có chút phong thanh, hoặc bị theo dõi nhất cử nhất động.

Nào đến mức đã qua một tháng rồi mà chút động tĩnh cũng không có.
Hồng Phỉ cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cả hai tiếp tục trò chuyện về Quý Tửu một lúc, sau đó đi làm việc riêng của mình.
Lòng Lạc Du nặng trịch, tình yêu ngập tràn trong lòng còn chưa kịp vơi bớt, buổi chiều trong lúc ở gần khoang mô phỏng đã gặp phải một nhóm đội viên đến từ chi đội khác.
Vừa hỏi tới đây làm gì, đám người nọ đáp đến đây xem cậu ấm.
Giọng điệu và thái độ kia, giống như không đi nhìn người, mà là đi xem sở thú vậy.
Lửa giận ập đến, Lạc Du nghiêm mặt đuổi hết người đi.
“Cậu ấy có tên có tuổi, Quý Tửu, cậu ấm là cái gì! Đội viên của Lạc Du tôi đây còn đến phiên các người chỉ trỏ? Cút!”
Không biết ai khơi lên cái biệt danh cậu ấm này của Quý Tửu, bây giờ cả Falcon đều gọi như vậy, người trong chi đoàn 3 không vừa mắt hắn, lúc thường anh em tụ họp nhậu nhẹt tán dóc, rượu vào lời ra khó tránh nhắc tới cậu ấm này.

Bảy chi đội cạnh tranh với nhau đủ mọi mặt, chi đội 3 có một vị thiếu gia như thế, chi đội khác chẳng lẽ không đến tham quan?
Lạc Du không thể bỏ qua thái độ này.
Đuổi hết người đi xong, Lạc Du nghĩ đến việc làm một khóa giáo dục tư tưởng cho đội viên dưới trướng mình.

Tố chất khả năng cái gì, không hiểu phải biết đoàn kết với đồng đội mình à?
Kết quả, vừa xoay người lại, anh đã thấy Quý Tửu trầm mặc đứng phía sau nhìn mình.
Lúng túng thật.
Anh cho rằng Quý Tửu đang ở khoang mô phỏng, không nghe được động tĩnh bên ngoài nên mới quang minh chính đại bảo vệ Quý Tửu mãnh liệt như vậy.
Nào biết được người ta ở ngay đây, nãy giờ anh nói câu gì Quý Tửu đều nghe rõ ràng được câu đấy.
Quý Tửu không có biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía anh nghiêm túc mà chăm chú.
Nói đạo lý một hồi, mặt Quý Tửu lạnh te, ánh mắt cũng lạnh.
Lạc Du cảm thấy hai má mình nóng lên một cách khó hiểu.
Có khi nào, Quý Tửu thấy anh là một tên thô lỗ rồi?