Sau khi đã ăn uống no nê, Huy Tân mới chịu vác cái thân tàn đến trước phòng đại sư gõ cửa.
“Vào đi!” Một giọng già nua không nóng không lạnh từ bên trong truyền ra.
Bước vào phòng rồi tiện quay người khép cửa lại, Huy Tân tiếp tục đi thẳng vào trong.
Trong phòng khói nhanh mù mịt, một đại sư già ngồi trên một chiếc chiếu cũ kỹ đang tụng kinh gõ mỏ trước tượng Phật Dương Lai rất chăm chú. Thấy vậy hắn cũng lịch sự bèn đứng một bên chờ đợi.
Ấy vậy mà ông đầu trọc này lại không biết điều gì cả, tụng một hơi mấy tiếng đồng hồ khiến vết thương ở đầu gối hắn tái phát đau đổ cả mồ hôi hột. Đến tận lúc hắn chịu hết nổi tính bỏ chuồn ra ngoài thì...
“Con có đồng ý bái ta làm sư phụ không?”
“Hả? Là sao?” Huy Tân hoàn toàn bị làm cho bất ngờ trước câu hỏi không đầu không đuôi này.
“Không phải con rất muốn học võ công sao? Nếu muốn học võ của Thái Hiển tự thì con phải làm đệ tử của Tinh Bi này.” Đại sư nói với giọng nhỏ nhẹ có ý dụ dỗ.
“Khi nãy ta đã có kiểm tra qua tư chất của con, dù chỉ tàm tạm nhưng nghị lực lại rất khá nên ta mới phá lệ mà thu nhận một lần.”
“Con có hay không có nghị lực, làm sao ông đoán được?” Đắn đo chốc lác, Huy Tân thận trọng dò hỏi.
“Không phải vừa nãy con cũng đã đứng ở đó được hai canh giờ rồi sao? Đó là chưa nói đến là trên chân con còn có thương tích chưa lành. Nếu đổi lại là một người khác thì đã bỏ đi từ lâu rồi.”
“Thật ra con cũng rất muốn học võ công, nhưng lại không thích bị cạo trọc đầu đâu” Cuối cùng Huy Tân cũng đã có chút động tâm, nhưng nhất thời chưa quyết được vì hắn rất yêu quý mái tóc bảnh trai của mình.
“Ai bảo là con phải xuống tóc bao giờ? Ta muốn thu con làm ngoại gia đệ tử. Sao có đồng ý không?”
“Oh, vậy thì được. Thế ông có võ công gì?”
“Chưa làm lễ ra mắt mà đã muốn học rồi àh?” Quay phắt đầu lại mặt đại sư trầm xuống giận dữ băng lãnh nói.
Huy Tân giật mình tức tốc quỳ xuống nói, “Sư phụ nhận đệ tử ba lạy!”, rồi khấu đầu lạy ba lạy.
“Uh, được rồi. Con ngồi xuống đây” Vuốt râu hòa ái ông vẫy tay bảo.
“Trước hết ta sẽ thuật lại lịch sử xuất xứ của Thái Hiễn tự cho con nghe qua một lần. Khi xưa từ thủa khai hoang có đức Zahey từ ngoại giới hạ xuống núi này và bắt đầu truyền đạo, bổn tự là do một tay ngài gây dựng nên. Được khoản 500 năm sau, người lại phi thăng đi du ngoạn các ngôi sao khác và từ đó không trở lại đây nữa. Phật pháp, tâm pháp và võ học của người truyền lại cho chúng đệ tử vô cùng bao la và huyền ảo. Trải qua bao đời vẫn không một ai có thể thấu hiểu lý giải hết được. Cũng nhờ đó mà Thái Hiễn được phát dương quang đại, mở rộng không ngừng. Nhưng đến đời ta thì bị thất truyền, haiz… huy hoàng xưa kia còn ai nhớ nữa” Nói đến đây ông lâm vào trầm tư, như lạc vào những hồi ức đẹp đẽ kia.
“Uhm, được rồi con đi theo ta. Đại Bảo Điện củ đã bị hủy nên ta đã di dời nó sang một chỗ kín đáo khác” Nét mặt ông lúc này nghiêm lại, rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Đại sư dẫn Huy Tân đi vòng quẹo hết trái rồi phải, băng qua vô số phòng ốc, đài điện đổ nát. Thỉnh thoảng có gió lạnh thổi làm những cánh cửa chơi vơi đun đưa kẽo kẹt, nơi đây là đền chùa nhưng sao hắn có cảm giác là mình bị lạc vào một bãi thây ma.
Qua một hồi lâu Tinh Bi mới đứng lại nói. “Đến rồi! Đây là nơi Đại Bảo Điện chỗ kinh phật và chân kinh của Thái Hiển tự được cất dấu, bao lâu nay điều do chính tay ta bảo quản.”
Huy Tân ngước nhìn lên phát hiện hóa ra nơi đây là vách núi dựng thẳng đứng ở phía sau khu hoang phế đổ nát khi sáng nay lúc lên núi hắn đã từng thấy. Nhưng khi đó hắn cũng không để ý lắm, đâu ngờ đây lại là nơi che giấu kinh báu của Thái Hiển tự.
Đại sư dẫn đầu đi sâu vào trong, xuyên qua một bụi cây lớn, lộ ra phía sau là hai cánh cửa đá đang đóng kín, bên trên có đề hàng chữ Đại Bảo Điện.
Mở một cánh cửa ra ông nói. “Vì chỉ là một ngoại gia đệ tử nên ta không thể chân truyền y bác cả đời của mình cho con được. Bây giờ con một mình vào trong rồi tự chọn ình một bộ võ công lấy về mà học. Mọi chuyện phải tùy duyên thôi”.
“Tuy truyền thừa ngày nay của chúng ta không còn được một thành của thời xưa, nhưng chắc cũng đủ cho con lựa chọn”
“Nhắc nhở con một điều, không nên tham lam mà lấy cho nhiều. Học nhiều mà không chuyên thì chỉ uổng phí thời gian và tài năng, con nhớ chưa?”
“Sư phụ, thế công pháp nào là mạnh nhất vậy sư phụ?” Hắn tinh ranh chớp chớp mắt hỏi.
“Võ học vốn không có bờ bến, mỗi nhà một vẻ. Khi đã đến cảnh giới phản phác quy chân thì võ học của mọi nhà sẽ trở về cội nguồn”
“Nếu có ngày con luyện đến đó có thể đánh thắng lại tiên nhân không?” Mặc dù hắn đã biết câu trả lời nhưng không kiềm được vẫn hỏi.
“Phàm và tiên là hai thế giới khác nhau, làm sao lại gộp lại được. Ta hỏi như con kiến có cách nào đánh thắng được chúng ta không?” Thở dài một hơi rồi ông quay người đi luôn, để hắn lại một mình.
‘Không lẽ đây là số mệnh sao? Thật không công bằng mà’ Huy Tân chán nản đá vào cánh cửa bốp một cái, rồi la “Ui da…ĐCM! Đau chết đi thôi!” nhăn mặt ngồi ôm chân suýt xoa một hồi lâu.
“Đây là nơi các đời trụ trì đã ẩn thân tu hành và tọa hóa, nhà ngươi khôn hồn thì coi chừng cái miệng, đến lúc bị hớp hồn rồi thì đừng có mà kiếm ta” Đại sư đã đi một khoảng xa nhưng vẫn quay đầu lại mắng hắn một câu.
‘Hắc...bây giờ là thời buổi nào rồi, còn lấy ma ra hù dọa con nít?’ Huy Tân thầm trề môi le lưỡi không cho là đúng.
Huy Tân cầm lấy cây đuốc được cắm trên vách tường rồi đi cà thọt từ từ vào con đường hầm. Bên trong tối om, bốn phía toàn là đá lạnh, trong không khí mát lạnh còn có mùi ẩm mốc lâu năm.
‘Julian tới đây mà không bị nhát cho chết khiếp mới là lạ...’ Nghĩ tới cô bé hầu không khỏi làm hắn bật cười.
Khi đến nơi, Huy Tân thấy trước mặt là hàng chục giá sách, từng chồng sách bìa xanh được sắp xếp gọn gàng. Nhưng nhiêu đây thì chỉ là một giọt nước trong biển khơi nếu đem so với truyền thừa võ học của hắn.
Đúng vậy bí quyết võ công hắn có rất nhiều tuy nhiên cũng vì quá nhiều mà cái nào cũng giới thiệu đều là đỉnh cấp bí công, nào di sơn hải đảo rồi thần công vô địch nên hắn chả biết phải tập theo cái nào nữa.
Sau khi xem khắp một lượt xong, hắn hơi thất vọng vì hầu hết các võ học ở đây đều đã có trong truyền thừa, ngoại trừ một vài bộ đã bị đổi tên hoặc là bị cắt xén, hủy hoại không được đầy đủ nên không có cách nào để mà phân biệt.
Chán nản nhìn một vòng xung quanh lần cuối rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Bất thình lình hắn đứng chết sững tại chỗ, đầu quay phắt lại về phía một gốc tường bên trái, dưới kệ sách cạnh vách đá có một con chuột mắt đỏ nâu đang nhìn hắn chằm chằm.
Khi Huy Tân tiến lại gần thì nó chui tọt vào cái hang phía sau mất tích.
‘Hừmm…Chuột đào đá? Hay là ăn đá?’
Hắn lắc đầu rồi nhìn ra cửa đá thì nó vẫn nguyên vẹn luôn đóng kín không có lấy một khe hở. Đứng gãi gãi cầm trầm ngâm hồi lâu hắn mới đi lại thử gõ gõ vào vách đá phía sau giá sách.
“Quả nhiên!” Hắn mừng rỡ hô.
Không ngờ là vách đá này lại làm bằng gỗ. Chỗ kỳ lạ là, bình thường khi nhìn từ xa bên ngoài trông nó vẫn như là một vách đá bình thường, không có điểm gì khác biệt.
Nếu không nhờ có con chuột đó thu hút chú ý thì sợ rằng hắn đây cũng không tài nào phát hiện ra được.
Một khi đã làm bằng gỗ thì chắc chắn sẽ có cơ quan đâu đây.
Loay hoay một hồi Huy Tân cũng tìm thấy được dưới một giá sách đối diện có ẩn dấu một cái nút gỗ nhỏ màu đen.
“Tạch” Không chút do dự Huy Tân liền nhấn mạnh vào.
Sau một tiếng éck... cả giá sách và vách đá đó lập tức được cơ quan kéo thụt lùi vào trong lộ ra một thông đạo đi xuống dưới.
Thấy vậy hắn hồi hộp bước vào, theo một cầu thang đá đẽo bằng tay loằng ngoằng đi xuống phía dưới, khoảng mười phút là đến đáy của một hang động lớn.
Phía bên phải hang động là một ao nước trong suốt nhìn thông đến đáy, bên trái thì có đặt vài bức tượng phật lạ lẫm có cái nhìn như ma như quỷ, có cái ba đầu sáu tay, có cái đẹp như thiên sứ. còn trước mặt thì chỉ có một vách đá lớn chằng chịt chữ viết kỳ dị cổ quái, một chữ bẻ đôi hắn cũng không nhận ra.
Hắn thở dài buồn bã, hy vọng cho nhiều để rồi thất vọng ê chề.
Hắn không cam tâm cứ bỏ qua như vậy, cho nên lại lục lọi xung quay tìm hết các ngõ ngách rồi đến các bức tượng phật.
Không uổng phí công sức sau nửa ngày lục đục cũng tìm kiếm được ở dưới chân một tượng phật nhỏ nhất trong năm bức tượng có một hốc nhỏ. Khi mở ra thì bên trong ngăn hắn thấy một quyển sách được bọc trong tấm vải vàng cũ kỹ đầy bụi đất.
Sau khi mở ra và phủ sạch bụi đập vào mắt lại là một cuốn sách vô cùng bình thường, trên bìa sách xanh có đề hàng chữ vàng Nhập Lăng-già kinh.
“Nhập Lăng-già kinh?” Hàng loạt các loại bí kiếp võ công vô thức hiện ra trong đầu Huy Tân, “Không có? Không hề thấy tên quyển sách này trong truyền thừa" Hắn ngẩn người khi phát hiện ra điều này.
“Ah…ta thật ngu quá!” bỗng nhiên hắn đánh vào đầu mình một cái nhét tọt luôn cuốn sách vào ngực, rồi khoanh chân ngồi xuống tra xét lại truyền thừa về tất cả văn tự và hình ảnh nào có liên quan đến những chữ viết kỳ dị trên bức tường.
Mất hơn hai tiếng sau hắn chợt mở mắt vui mừng cười toét cả miệng, rồi một lần nữa ngẩng lên nhìn vách tường.
Truyền thừa thật thần kỳ, khi hắn kiếm thấy được các văn tự giống trên vách đá thì lập tức hiểu được ý nghĩa của từ đó ngay.
Lúc này những văn tự trên vách đá không còn làm khó được hắn nữa. Huy Tân bắt đầu dùng vẻ mặt cuồng nhiệt chưa bao giờ có chăm chú đọc từng chữ từng chữ khắc sâu trên vách đá kia.
Hoá ra đây là một loại chữ cổ thông dụng của tộc ma giới hồi xa xưa đã từng một lần tấn công giới diện của Thiên Vận chân nhân. Đây là một tộc đàn cực kỳ khủng bố nghe nói là được truyền từ thượng giới xuống. Trên vách đá viết lại một loại ma công bậc nhất tên là Phục Minh Thần Công ngay cả trong truyền thừa hắn cũng không có.
Phục Minh Thần Công thật ra là một loại võ công đỉnh cấp thượng thừa lấy nội lực của người khác hoán chuyển hoàn toàn thành của mình thông qua kỳ kinh bát mạch.
Kề bên là mở các khoá của của các huyệt đạo giúp cơ thể hấp thụ chân khí bên ngoài vào thông qua các kinh mạch trên hai tay, hai chân, và thiên linh cái ở đỉnh đầu.
Khác hãn với công pháp bình thường khi tu luyện đều phải nhờ vào hít thở bằng mũi miệng để cung cấp thêm chân khí nên tiến triển mới chậm chạp.
Khi đọc tới đây Huy Tân rùng mình sung sướng. Hắn lập tức dốc hết sức lực học thuộc lòng rồi tu luyện ngay công pháp này.
Phục Minh Thần Công chia ra làm bốn giai đoạn, đả thông kinh mạch, mở khoá huyệt đạo, cân bằng thân thể, phục khí.
Ngay cả đây là một công pháp nội công thượng thừa hiếm có, bước sau khó hơn bước trước vạn lần do vậy dẫn đến rất ít người có đủ tiêu chuẩn thể chất để tu tập thành công, nên cũng không được nổi tiếng lắm.
Ngay bước đầu tiên là đả thông kinh mạch đã là nan đề cho rất nhiều người. Nếu là một người có thiên phú bậc nhất thì sẽ tu luyện thành công bước đầu tiên trong vòng ba năm, còn bước thứ hai phải mất năm năm.
Đến bước thứ ba thì tùy vào thể chất của từng người, ai dễ ốm yếu bệnh tật thì càng khó thành công.
Ba bước đầu gian nan khó khăn như vậy chủ yếu là để củng cố nền tảng cơ sở cho sau này.
Bước cuối cùng thì phải đòi hỏi tinh thần lực rất cao để vận hành chân khí hóa thành một lốc xoáy.
Thế nhưng một khi đã tu luyện thành công thì Phục Minh Thần Công trong người luôn luôn vận chuyển hút chân khí bên ngoài vào một cách tự nhiên không ngừng nghỉ, chỉ có điều là khi ngũ nghỉ thì tốc độ chậm chạp không bằng khi đả tọa tập trung vận khí mà thôi.
Đây quả là một nội công tâm pháp tu luyện nhanh một cách khác thường có thể nói là có một không hai.
Ngoài ý muốn khi Huy Tân bắt đầu tu luyện thì không gặp trắc trở gì bởi ba bước đầu tiên và tiến thẳng vào phục khí luôn. Mọi thứ diễn ra tự nhiên như mây trôi nước chảy.
Trước đây từ khi sinh ra cơ thể hắn luôn yếu ớt thường hay mắc các bệnh lạ. Thế nên cha hắn lúc nào cũng phải chạy đông chạy tây tìm kiếm đan dược bồi bổ cho hắn. Bao nhiêu kỳ chân dị bảo của khắp vũ trụ ăn vào không giúp được gì.
Thế mà chỉ vì khi nguyên lực tràn ra thay da hoán cốt và tẩy tủy lại cơ thể, đã đồng thời cũng vô tình xua tan tất cả mầm bệnh ẩn trong người của hắn.
Lúc này Huy Tân ngồi khoanh chân để lồng bàn chân và tay hướng thẳng lên trên trời, mắt nhắm nghiền tập trung tinh thần vào đan điền.
Bên trong đan điền hắn bây giờ đang có một vòng xoáy xanh nhỏ mỏng manh đang từ từ hút các chân khí thông qua kỳ kinh bát mạch chạy về đan điền. Vòng xoáy này càng lúc càng lớn và tốc độ xoay cũng nhanh hơn.
Khi vòng xoáy đã bắt đầu ổn định và chắc chắn thì cũng đã là ba ngày sau, Huy Tân bấy giờ mới thu công lại mở mắt ra lần nữa. Thở hắt ra một ngụm trọc khí, cảm thấy sảng khoái thư thái lạ thường dẫu liền mấy ngày Huy Tân không có gì vào bụng.
Đánh giá lại cơ thể một hồi thấy không có gì lạ rồi mới yên tâm lấy cuốn sách xanh kia ra xem. Cuốn sách này được chia làm hai phần.
Phần đầu hắn đọc rất chậm và lâu vì trong phần này có rất nhiều từ tối nghĩa khó hiểu, cũng nhờ có sự lịch lãm uyên bác không gì không biết của kiếp trước hắn cũng từ từ lần mò ra được.
Khi đọc xong hơn phân nữa phần đầu tiên hắn có phần chán nản vì đây hoàn toàn chỉ là một kinh phật không có công pháp bí quyết gì cả.
Đang phân vân không biết có nên đọc tiếp hay không thì nghĩ lại cuốn kinh này được cất giấu rất kĩ hơn cả Phục Minh Thần Công nữa thì chắc có huyền cơ nào đó.
Quả nhiên sau khi kiên trì vừa đọc xong nốt phần đầu tiên hắn cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm, buông lỏng, suy nghĩ có phần mạch lạc hơn. Theo ký ức kiếp trước thi đây chính là một bộ kinh trừ tâm ma thượng thừa.
Bây giờ thì nhìn có vẻ không có gì nhưng một khi tu luyện cao hơn thì tâm ma sẽ trở thành con dao lúc nào cũng treo lủng lẳng trên đầu có thể tuy lúc rơi xuống.
Hưng phấn hắn lật ra đọc tiếp phần còn lại. Đập vào mắt hắn là bốn chữ Cửu Dương Thần Công.
Dựa vào lời giới thiệu thì đây cũng chỉ là một nội công tâm pháp bình thường giúp cường thân kiện thể, chống lại hàn khí, bách độc bất xăm.
Khi tu luyện đại thành thì sẽ sinh ra một vòng nội lực chí dương chí cương tuần hoàn xung quanh cơ thể có thể hóa giải các lực tấn công từ bên ngoài.
Người đời truyền tụng rằng ai tu luyện được thần công này sẽ được nội công thâm hậu vô địch cái thế một cách nhanh chóng.
Thật chất sự việc lại trái ngược hoàn toàn, người tu luyện Cửu Dương Thần Công nội công không hề dồi dào hay thâm hậu hơn bao nhiêu những người tập võ bình thường khác. Đặc biệt là bộ công pháp này không phải chú trọng ở lượng mà lại ở chất.
Cửu Dương Thần Công tất cả gồm có chín bước. Người tu luyện phải từng bước đả thông các huyệt đạo của lục phủ và tam tiêu : Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận,và thượng trung hạ của Tam Tiêu. Tổng cộng là chín bộ phận trên thân thể của con người.
Một khi đả thông được chín kinh mạch thì nội lực sẽ di chuyển thành một vòng chu kỳ hoàn hảo và từ từ tinh lọc nội lực lại.
Mỗi ngày phải ngồi đả tọa hoàn thành chín vòng chu kỳ thì sẽ đạt cửu cửu quy nhất nội lực được chuyển hóa lại một cách tinh thuần hơn.
Chính vì sự tinh thuần này giúp nội lực trở nên cứng rắn, bền bỉ, và dẻo dai hơn do đó có thể bảo vệ thân thể một cách hoàn mỹ.
Không thể không nói Huy Tân bây giờ quả thật là một thiên tài tập võ. Tất cả kinh mạch đều được đả thông sẵn rồi nên hắn chỉ việc đưa nội công di chuyển theo hình vẽ trong sách là được.
Sau khi đưa chân khí theo vòng tuần hoàn của Cửu Dương Thần Công thì đám khí này bắt đầu thu nhỏ lại và màu sắc từ xanh chuyển thành xanh trắng, đến khi được chín vòng thì hoàn toàn biến thành màu trắng.
Đám chân khí trắng này khi quay trở lại đan điền liền nhập vào biến thành một phần của cơn lốc xoáy.
Theo thời gian dần trôi, nội lực của Huy Tân không ngừng biến đổi.
Hai nội công tâm pháp, một phật một ma, được cùng tu luyện trên một người chẳng những không có xung đột tiệt diệt lẫn nhau mà lại tình cờ phối hợp hỗ trợ thành một chỉnh thể thống nhất.
Ma công thì điên cuồng hấp thụ chân khí bên ngoài vào đề tăng cường nội công nhanh gấp mấy trăm lần công pháp khác. Chính vì lẽ đó nó lại có một sơ hở chí mạng đó là chân khí sẽ bị hỗn tạp không tinh thuần về sau có khả năng bị mất kiểm soát, chạy loạn trong cơ thể phá vỡ các kinh mạnh dẫn đến tẩu hỏa nhập ma xuất huyết mà chết.
Phật công trái ngược với ma công, chú trọng tinh thuần khiến cho lượng của chân khí không cách nào tăng lên thậm chí còn có xu hướng suy giảm lại nữa.
Nhưng một khi cả hai kết hợp một chỗ thì sơ hở lớn nhất của Phục Minh Thần Công đã được Cửu Dương Thần Công vô tình hóa giải đồng thời điểm yếu của phật công cũng được ma công bù đắp.
Khi Huy Tân đá cửa sắt bước ra ngoài một lần nữa đã là sáng ngày thứ tư từ khi hắn vào Đại Bảo Điện học võ. Trên mặt không giấu được vẻ hân hoan đắc ý đang chậm rãi đi về.
Lúc này nếu nhìn vào trong khu vực trung tâm đang điền của hắn sẽ thấy có một vòng lốc xoáy màu trắng kích cỡ hơi nhỏ hơn ngày hôm trước dẫu vậy lực hút của nó lại mạnh hơn gấp mười lần trước đây và đang không ngừng nghỉ tạo hấp lực.
Từng ngụm khí xanh nối tiếp thi nhau được hút vào đan điền, nhưng chưa kịp nhập vào vòng xoáy thì ngay lập tức bị vòng tuần hoàn của Cửu Minh Thần Công cuốn theo tới khi đã được chuyển hóa thành tinh thuần cương dương chân khí có màu trắng mới được đưa về nhập lại vào vòng xoáy.
Cứ thế nội công của hắn không ngừng được đề cao và thanh lọc một cách vô thức cả ngày lẫn đêm.
Về đến miếu chờ đợi hắn là sự tra khảo của ba người đại sư và Julian, hắn không khỏi phải đau đầu suy nghĩ tìm cách phân bua giải thích một phen.
“Chúng ta đã nhiều lần quay lại Đại Bảo Điện, thậm chí mấy lần lên núi vào trong hang động của phi thuyền tìm kiếm mà đến một cái bóng của con cũng không thấy đâu” Đại sư sầm mặt nói.
“Em có biết mấy ngày qua, ở đây ai cũng lo sợ cho em bị té núi hoặc bị thú dữ ăn thịt rồi không” Julian một tay chống hông một tay chỉ chỉ vào mọi người lên giọng người lớn dạy bảo hắn.
Chỉ có hiền đệ tiểu Lục là đứng im cúi đầu không nói năng hay có phản ứng gì cả.
“Hì hì...xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, là con không đúng sau khi lấy được công pháp con vui mừng quá nỗi lập tức muốn kiếm một chỗ kín đáo để luyện tập. Thật là xấu hổ mà...kha kha”, Hắn gãi gãi đầu nửa thật nửa giả cứ thế mà giải thích.
Thật tình Huy Tân không muốn tiết lộ về chuyện thông đạo bí mật ra ngoài. Với ký ức của Thiên Vận chân nhân chuyện cha giết con, trò giết thầy vì công pháp tu luyện cao thâm xảy ra như cơm bữa. Nên hắn hiểu, có bảo vật cũng là một tội, càng ít người biết càng tốt.
Cuộc sống luyện võ nhàm chán của hắn cứ thế mà bắt đầu, sáng đốn củi, trưa luyện quyền, chiều gánh nước, tối luyện kiếm, khi ngủ thì ngồi luyện công.
Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi kiếp trước hay không mà vài năm sau khi lựa chọn quyền pháp và kiếm pháp Huy Tân quyết định chỉ học Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm.
Quả thật Thiên Vận chân nhân là chuyên gia về trận pháp và bói toán nên cũng có phong phạm của đạo nho, và khi nói về ngũ hành, thái cực, và bát quái thì ông ta nói mình số hai không ai dám nhận là số một.
Khi đưa vào thực tiễn thì Huy Tân luyện tập Thái Cực quyền như mây trôi nước chảy, dễ lĩnh ngộ hơn nhiều so với La Hán quyền.
Huy Tân ngày một trưởng thành trong khung cảnh bình lặng và giản dị.
---o0o---
Sáu năm sau, cách núi Thái Hiển khoảng một trăm năm mươi dặm về hướng tây bắc là khu vực thuộc tỉnh Ninh Thuận ở miền bắc của nước Triệu cách đế đô không xa lắm.
Lúc này tiết trời đã chuyển sang đông, đêm nay lại là một đêm không trăng khác. Mây đen giăng kín khắp lối, nơi nơi đều bị bóng đêm che phủ.
Thình lình có một tia sáng hồng cắt ngang bầu trời bay thẳng về phía dãy núi Hải Lân phía trước. Dưới tia sáng hồng có thể lờ mờ thấy được một con sông băng uống lượng kéo dài dọc theo khu rừng linh sam bên dưới.
Khi tia sáng hồng sắp đi tới chân núi Hải Lân thì liền đáp xuống khu rừng gần đó, lộ ra một thân ảnh khoác hồng bào lả lướt. Sau tấm lưng thon gầy là mái tóc dài đen bóng bị buộc hờ bởi dây băng hình nơ thả suông sau lưng.
Sau khi thu hồi thanh kiếm dưới chân vào vòng đeo tay có khắc chằng chịt hoa văn , hai tay múa máy vài động tác rất trang nhã như những cánh hoa. Hình bóng của thân ảnh liền từ từ hòa quyện làm một với bóng đêm, vô ảnh vô tung biến mất không để lại một dấu vết nào.
Vân Anh là một Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Ngọc Linh Các trên dãy Phong Ngọc. Nàng được sư phụ giao nhiệm vụ đến nước Triệu tiêu diệt hết tất cả sơn tặc xung quanh núi Thái Hiển còn lý do vì sao thì lại không được sư phụ giải thích.
Tuy thế nàng cũng có thể đoán ra vài phần, rất có khả năng là một tên cuồng đồ không có mắt nào đó ở khu vực này đã đụng chạm đến gia tộc sư phụ nên mới phải phái một nguyên anh tu sĩ như nàng đi làm cái chuyện phàm tục này.
Nhưng khi đến đây vào thôn làng lân cận điều tra thì lại phát hiện một đều ngoài ý muốn. Là có một thế lực âm thầm trong bóng tối đã ra tay đánh tan mười hai ổ phỉ tặc ở khu vực này.
Hải Lân sơn tặc chính là bọn nổi tiếng ác độc và ngang tàng nhất trong thập tam Hà Thuận Đại trại chủ cũng là bọn cuối cùng còn sót lại chưa bị tiêu diệt.
Khi nàng dùng bí thuật tìm hành ẩn mình xong liền dùng tốc độ mắt người không nhìn thấy kịp tiến vào cửa sơn động.
Vừa đến gần cửa động Vân Anh đã nhíu mày lập tức thả tinh thần lực ra dò xét, nét mặt nàng liền hiện lên một tia ngẩn ngơ khó tin. Sau khi trầm tư một hồi mới lặng lẽ tiến xâu vào bên trong hang động.
Trong động được đốt sáng bừng bừng tiếng hò hét vang động, trên đường đi nàng thấy được rất nhiều người đang nằm lăn lóc hôn mê toàn thân vô lực, nhưng không có ai bị thương trí mạng cả.
Đi sâu bên trong nữa là một bãi đất trống có một đám mười chín - hai mươi người mặc đồ thổ phỉ cầm dao cầm thương đang bao vây một người áo đen bịt mặt vào chính giữa.
Còn người bị bao vây thì lại cứ ung dung mà đứng khoanh tay, thần sắc rất nhàn nhã tựa như đang đi xem một vở kịch.
“Hắc Ảnh bọn tao không hề có đụng chạm gì đến mày, sao mày lại đến Hải Lân sơn này quấy rối?”, Một tên râu ria xồm xoàn có dáng vẻ của một trại chủ hét lớn hỏi.