Thái Cực Biến

Chương 6: Lôi Lực




Huy Tân sửng sờ ra một lát rồi không thèm mặc nốt cái áo mà đứng im nhắm mắt tận hưởng cảm giác mới mẻ và thú vị này.
Tinh thần lực là một thần bí lực lượng mà sinh mạng được ban tặng khi thành công tu luyện linh lực. Nó là một tồn tại không màu không chất chẳng phải ở dạng khí mà cũng chẳng phải lỏng.
Người tu tiên có thể điều khiển nó như một rada quét môi trường và những vật xung quanh. Hay biến nó như một mạng nhện thẩm thấu vào mặt đất hay một vật để tìm hiểu cấu tạo của nó ở dạng vi mô.
Không kéo dài được bao lâu thì Huy Tân đã hơi thất vọng khi phát hiện tinh thần lực của mình tối đa chỉ có thể quét nhìn phạm vi mười mét xung quanh mà thôi.
Sợ Julian bị mệt nên hắn cũng nhanh nhẹn chỉnh lại quần áo rồi bay thẳng xuống núi.
Khi Julian thấy một bóng xám ầm ầm lao đến làm nàng phải kinh hoàng mà thét hoảng cả lên.
“Ha ha ha...là anh đây, cục cưng đừng la hét nữa không chừng sư phụ tưởng anh đang ăn hiếp em mất” Hắn đểu cáng chọc cho nàng mắc cỡ.
“Hứ, làm người ta cả ba ngày ba đêm nay lo lắng gần chết, đến lúc gặp rồi trả có lấy một câu an ủi, thôi về đây." Nàng tỏ ra vẻ oán trách đòi về.
Huy Tân là ai chứ! Nàng đã dẫn xác đến đây nào có thể ra đi dễ dàng vậy được. Sau khi ba hoa một hồi hắn mới hỏi.
“Julian, Em muốn cảm giác thử khi bay ra sao không?”
“Huh? muốn thì ai mà không muốn nhưng làm sao được cơ chứ?”
“Lên đây, bé yêu!” Hắn quay lại khum người thấp xuống làm tư thế muốn cõng nàng, hai tay vẫy vẫy mời gọi.
“Em...em hơi sợ...” nàng hơi ngại ngùng sợ có người nhìn thấy.
“Đừng lo, nhớ bám chặt vào nha. Cất cánh!” Hắn hét to một tiếng.
“Rầm”
Hai chân co lại búng mạnh một cái, cả hai bay thẳng lên trời cao cả mười mét rồi mới từ từ rơi xuống chân núi. Sau vài cái nhúng nhảy cả hai đã đi hơn hơn cả cây số.
Mấy lần đầu Huy Tân còn lo nàng sợ độ cao hay là bị gió táp vào mà khó chịu, ai dè cô nàng vừa khoái chí la hét vừa thúc giục hắn chạy nhanh hơn nữa. Hắn lập tức tăng tốc mỗi lần nhảy cũng phải bay cao cả hai mươi mét.
Cũng không được bao lâu thì Julian đã run cầm cập vì sương sớm lạnh thấm vào người. Thế là hai người lại từ từ dắt tay nhau đi đến thôn làng gần đó dạo chơi một vòng.
Khi đến thôn Hà trấn, hai người Huy Tân song song đi dạo một vòng trên con đường lớn, nhưng cả ngày không mua được gì. Phải nói ở Thú Thần đại lục này cuộc sống con người quá lạc hậu, so với những trang sức và quần áo mà hai người đã từng tiếp xúc qua, nơi này không có gì có thể gây hứng thú cho họ được.
Đến khi hơi đói hai người bèn đến một tửu điếm lớn, chọn một chỗ trên lầu trên rồi kêu vài món ăn mặn.
Huy Tân và nàng cũng thường xuyên lên núi săn thú nướng thịt hoặc xuống thôn trấn kiếm vài món mặn, tìm lại lạc thú ăn uống của cuộc sống sau những ngày ăn chay đạm bạc trên chùa.

Tên tiểu nhị nơi này cũng khá quen thuộc với sở thích của hai người. Không bao lâu đồ ăn đã được bày lên. Hôm nay Huy Tân hơi được vui nên kêu thêm hai lít rượu đế uống cho sảng khoái tinh thần sau ba ngày vật lộn giữa sống chết.
Khi rượu qua được hai tuần, một nhóm ba người trong đó có hai nam một nữ. Nam thì một tên mặt rổ, một tên trên tai trái có vết sẹo bỏng đi đằng sau. Nữ thì đi chính giữa hai mắt trong suốt láo lia có vẻ là người dẫn đầu trong nhóm này.
Cả ba đi tay không và mặc chung một kiểu trang phục màu xanh đang bước lên cầu thang tiến lên lầu hai. Sau khi nhìn quanh kiếm chỗ, rồi chọn một bàn ngồi đối diện khá xa với bọn Huy Tân.
Người khác nhìn vào là biết cả ba cùng chung một bè phái nào đó đang đi làm nhiệm vụ.
Huy Tân không hấp tấp dùng tinh thần lực quét sơ qua ba người, không ngờ là tới khi quét lên cô gái thì lại bị một lực lượng quỷ dị cản lại.
Nét mặt cô gái đi trước hơi xám lại dời mắt phớt lờ ngang qua chỗ bàn của Huy Tân nhưng không hề dừng lại, mà tiếp tục ngồi xuống rồi miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm gì đó.
Việc này sao có thể qua mắt Huy Tân được, rõ ràng đối phương sử dụng một loại nhãn pháp nào đó đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn và đang báo động với hai kẻ đồng bọn.
‘Hừ, hai luyện khí kỳ đến lúc đánh không biết hưu chết về tay ai. Còn cô gái đi giữa có thể là trúc cơ kỳ hoặc có thể trên người cô ta có bảo vật đặc biệt gì chăng?’
Huy Tân còn đang suy nghĩ miên man làm sao để ứng phó nếu có xung đột xảy ra, thì cả ba đã đứng dậy tiếng đến trước bàn hai người cuối người chào, cô gái đi giữa nói.
“Vãn bối là Lâm Tâm, và cùng hai sư đệ Võ Khắc và Họa Phi đệ tử của Thanh Dương môn. Tham kiến tiền bối”
“Tham kiến hai vị tiền bối” hai gã kia cùng đồng thanh cúi đầu cung kính chào hỏi.
“Uhm, không cần đa lễ” Huy Tân không tránh được có phần ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ ra vẻ đạo mạo đáp lại.
“Không biết tiền bối có điều chi sai khiến, chúng vãn bối tuy pháp lực yếu kém nhưng quyết không từ nan” Cô gái ân cần hỏi.
“Ha, ha... Cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ tình cờ đi ngang qua nơi đây. Uhm...dạo này ta luôn bế quan tu luyện không biết tiên giới lâu nay thế nào, có tin tức gì mới đáng phải chú ý không?” Hắn hỏi bằng giọng bề trên một cách rất tự nhiên.
Cô gái tên Lâm Tâm ra phân vân ra điều suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cung kính trả lời. “Dạ bẩm báo tiền bối, vãn bối tình cờ biết được Liên minh cửu phái đang kiệt lực chống cự triều thú ở phương bắc đang trong tình trạng rất nguy ngập, đã ra sức kêu gọi tán tu, gia tộc và các bang phái chính đạo phía nam tham gia hỗ trợ chiến lực. Thế nhưng vẫn chưa thấy phe nào đứng lên hưởng ứng vì lo sợ ma đạo có thể lợi dụng cơ hội ném đá xuống giếng đánh vào khiến chính phái hai mặt đều gặp giáp công. Ngoài ra ở Hắc Huyên thành sắp sửa tổ chức đấu giá hội vào hai năm tới, nghe nói có khả năng tiền bối hóa thần kỳ tham gia. Đặc biệt nhất là hội đấu trường để chọn ra mười thiên tài trẻ tuổi nhất của Thần Thú đại lục cũng sẽ được tổ chức sau đó. Nghe nói sẽ có Phân thần kỳ tiền bối từ Thánh điện tới quan giám, ai may mắn được lọt vào mắt xanh của lão nhân gia sẽ có cơ hội được thu làm đệ tử.”
‘Dựa theo những lời đối phương vừa nói thì có thể kết luận Lâm Tâm cũng chỉ là một Luyện Khí kỳ tu sĩ’ Nghĩ đến đây không khỏi khiến Huy Tân thầm thở phào một hơi.’Nhưng làm sao đối phương phát hiện tinh thần lực của mình được?’
Huy Tân tỏ ra ngạc nhiên rồi nghiêm nghị hỏi. “Làm sao một Luyện Khí tu sĩ như ngươi có thể biết được nhiều việc như vậy?”
“Không dám giấu giếm tiền bối, vãn bối một lần theo sư phụ giao dịch với các Trưởng lão Nguyên anh của bổn phái mà vô tình biết được” Lâm Tâm cố trấn tĩnh giải thích.
“Ah, không biết sư phụ ngươi là vị đạo hữu nào rất có thể ta đã từng gặp qua” Hắn tỏ ra là người thông thái truy tới.
“Danh hiệu của gia sư là Nghiêm Hoàn, không biết tiền bối có từng nghe qua?” Nàng nói rồi liếc mắt nhìn Huy Tân muốn tìm ra vẻ ngạc nhiên trong đó.
Huy Tân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói. “Có lẽ ta đã bế quan quá lâu nên không biết có vị đạo hữu nào mới tiến giai gần đây”
Lâm Tâm thần sắc cổ quái nói. “Gia sư đã tiến giai Kim Đan kỳ được 120 năm trước rồi”.
Hắn giật mình sợ bị lộ sơ hở nên liền nói. “Thì ra là tiền bối Kim Đan kỳ thật đáng tiếc ta chưa có được diễm phúc bái kiến người”
“Uhm, được rồi các ngươi cứ làm việc của mình đi không có việc gì thì cứ mặc kệ ta.”
“Dạ vâng, chúng vãn bối xin cáo lui.” Cả ba ngoan ngoãn vâng dạ rồi quay về chỗ của mình.
Huy Tân không muốn ở lại lâu, nên sau khi uống cạn rượu liền thảy tiền lên bàn đi thẳng ra ngoài.
Sau khi xác định hai người đã đi xa, tên nam mặt rổ mới trề môi nói. “Sư tỷ nói nhiều thế mà hắn trả thưởng ột tinh thạch, thật là keo kiệt.”
“Im ngay cho ta!” Lâm Tâm chợt hầm hầm quát một tiếng khiến tên tai sẹo còn lại cũng tính mở miệng phụ họa theo nhưng thấy sư tỷ giận dữ như vậy nên ngậm miệng luôn.
Khi đi ra khỏi trấn khoảng vài cây số thì Huy Tân mới đưa Julian cùng phi thẳng về núi Thái Hiển.
Qua chuyện lần này hắn cũng hiểu được vài phần về thế giới tu tiên ở đại lục Thần Thú. Cũng may là không có đụng phải trúc cơ tu sĩ nào, nên không bị bại lộ thân phận.
Còn cô gái Lâm Tâm kia hẳn là nhờ có bảo vật báo động đối phương có tinh thần lực cực mạnh, nhưng lại phát hiện trên người Huy Tân không hề có chút linh lực nào.
Nên mới khép hắn vào hàng ngũ trúc cơ kỳ tiền bối. Nếu không thì không biết giờ hai người đã bị đuổi giết đến phương nào rồi. Nghĩ thế Huy Tân càng tăng lực vào hai chân cấp tốc chạy về.
Không phải Huy Tân không có lực đấu một trận với ba người này, mà là vì an nguy của Julian nên hắn đành phải tránh gây chuyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua một đêm trăng khuyết của ba tháng sau, như mọi ngày Huy Tân lại ngồi trên giường đả tọa tu luyện nội lực.
Dẫu biết là không có tác dụng gì nhưng nó đã thành thói quen thường ngày của hắn suốt hơn sáu năm qua, nên nhất thời chưa bỏ được.
Chẳng được bao lâu hơi thở Huy Tân đã đều đều nhịp nhàng đi vào giấc mộng.
Trong mơ hắn đang cầm họng súng chĩa thẳng vào hạ thân của Julian, nhưng lạ là cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không trúng mục tiêu.
Huy Tân toàn thân đổ mồ hôi mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không bỏ cuộc tiếp tục kiên trì đâm vào cái khe vũ trụ đó.
Đồng thời lúc này trong đan điền chân khí theo tinh thần hắn khoáy động cũng đang cố gắng đâm sâu vào chính giữa cái khe của hai khối dịch trắng và đen. Chân Khí chen vào giữa cố gắng phân tách chúng ra làm hai, từng chút từng chút một tiến thẳng xâu vào.
“Đì Đùng!”
Một tiếng sét đánh rầm vang chói tai truyền từ đan điền ra. Huy Tân cả người mồ hôi lạnh giật giật tỉnh lại, mất khoản một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Khi dùng nội thị thuật coi lại đan điền thì hắn ngỡ ngàng phát hiện ra một tia lôi điện màu tím đang chạy xung quanh hắc bạch lưỡng dịch.

Huy Tân vội thử điều khiển tia lôi điện này, không ngờ nó không có chút phản kháng mà còn reo hò vui sướng khì phát hiện ra tinh thần của Huy Tân bao bọc lấy nó, như một em bé thơ ngây mới ra đời gặp được người mẹ hiền của mình vậy.
Khi hồi tưởng lại chuyện gì đã phát sinh, Huy Tân hít một hơi ngụm khí để lý trí kiềm chế lại nỗi sung sướng trong lòng xuống. Rồi mới thử lặp lại một lần nữa hấp thụ chân khí vào đan điền rồi thôi thúc chúng chui qua khe hở giữa hai khối dung dịch trắng đen.
Khi chân khí đi thông qua đến bên đầu bên kia của cái khe thì màu sắc đã đổi thành tím và nhảy nhót chớp giật, có linh tính như lôi điện vậy.
Đầu óc có chút choáng váng, Hắn rùng mình da gà nổi đầy cả người, miệng cười toét đến cả mang tai. Nhưng không hú hò như trước đây nữa.
Huy Tân nhắm mắt thầm hít thở đè nén nỗi vui xuống rồi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, không hiểu sao hắn có cảm giác mình mới chỉ là mù mò tới cánh cửa mà thôi phía sau đây còn nhiều thứ đang chờ đợi tự hắn khám phá.
Trước hết Huy Tân xác định là tia lôi điện màu tím này chính là linh lực thuộc hệ lôi, nhưng hắn chỉ là phàm nhân không có linh căn làm sao có thể tu luyện ra được linh lực thế này được.
Linh Căn là gì? theo Thiên Vận chân nhân hiểu thì người có linh căn là trong cơ thể người đó kinh mạch, huyết khí, cốt tủy, và da thịt mọi thứ tổ hợp lại thành một hệ thống hoàn hảo có thể hấp thụ linh khí của trời đất vào rồi theo công pháp tu luyện chuyển hóa thành một dạng linh lực của tám nguyên tố phong, thủy, hỏa, thổ, lôi, kim, mộc, và ánh sáng.
Người có linh căn tốt có thể chuyển hóa linh khí thành ba, bốn thậm chí năm loại thuộc tính khác nhau. Những người đó gọi là đa linh căn, còn người chỉ có thể chuyển hóa thành hai hoặc một thuộc tính thì là chuyên linh căn. Chuyên và Đa linh căn điều có hại và lợi khác nhau.
Nếu người có chuyên linh căn thì khi tu luyện ở cấp thấp từ Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hợp Thần, đến Hóa Thần tốc độ hấp thu linh khí rất nhanh và ít bị gặp bình cảnh khi tiến giai nên tu vi tăng tiến thần tốc, nhưng khi muốn lên Phân Thần kỳ thì cực kỳ khó khăn. Con đường tu tiên càng về sau càng hẹp lại.
Còn người có đa linh căn thì ngược lại, khi tu luyện ở cấp thấp thì rất chậm chạp gặp nhiều trắc trở và bình cảnh cần phải có nhiều linh dược để thăng cấp, càng có nhiều thuộc tính linh căn càng khó khăn. Nhưng một khi đã đến Hóa Thần thì con đường tu luyện rộng mở dễ đi hơn nhiều. Đặc biệt là những người có nhiều thuộc tính linh căn thì dễ tiến vào Phân Thần kỳ hơn.
Đây cũng có thể nói là thiên nhiên tạo hóa tự có công bằng càng cực khổ lúc đầu thì sau này con đường tu luyện càng thênh thang.
Người phàm không có linh căn thì không thể chuyển hóa linh khí thành linh lực, mà khi hấp thu linh khí vào trong người được tồn tại ở một dạng thấp hơn gọi là chân khí nội lực. Nội lực chỉ giúp người phàm cường thân kiện thể không thể gia tăng tuổi thọ. Đó cũng chính là ranh giới phân biệt giữa tiên và phàm.
Thế nhưng bây giờ hắn có thể thông qua hắc bạch lưỡng dịch để chuyển hóa linh khí thành linh lực.
‘Hắc Bạch lưỡng khí? Hắc...Bạch’ Bổng nhiên hắn lầm bầm một mình.
“Ầm”
Một tia sét đánh vào tâm thần, mắt Huy Tân tỏa ra ánh sáng chớp động. Như đã ngộ ra được một điều gì đó kinh thiên động địa.
‘Vô cực sinh Thái cực, Thái cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái, Bát Quái sinh vô lượng’
“Vô cực sinh Thái cực. Ta là người phàm nghĩa là vô cực không có linh căn, không có linh lực, nhờ có Ma-Phật công pháp cùng tồn tại nên thái cực sinh”
“Thái cực sinh Lưỡng nghi. Vô cực cũng là ta mà thái cực cũng là ta. Lưỡng nghi chính là âm dương nhị khí, hắc bạch lưỡng khí. Thế nên khi âm khí sinh ra thì dương khí cũng được sinh”
“Ha...ha...kha...kha...!”
Hắn khùng điên tự nói tự cười, thân thể không chủ động được nhảy bật dậy khỏi dường đi qua đi lại trong phòng.
“Lưỡng Nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái.”
“Tứ tượng theo nghĩa gốc là tứ thánh thú hoặc là...nghĩa là sao? Cái nào mới đúng đây?” Hắn đứng phắt lại tự hỏi một câu, lắc lắc đầu rồi lại đi vòng vòng tốc độ nhanh hơn lúc nãy.
Qua một lúc không nghĩ ra được, Huy Tân cảm thấy hơi khát nước nên ngồi xuống ghế định rót một ly trà thì ánh mắt vô tình liếc qua hai dấu tay trên mặt bàn, hắn vô thức đưa hai tay mình lên nhìn.
“Hai tay? Tứ tượng? Từ khì có thái cực và lưỡng nghi thì hai tay hai chân sinh ra sức mạnh! Tứ tượng nghĩa là hai tay hai chân.”
“Bát quái? còn bát quái là gì?" Quên mất cả cơn khát nước Huy Tân lại đứng dậy đi vòng vòng.
“Bát quái? Tám phương hướng?Tám...Tám...”
Đột nhiên hắn đá cửa rầm một cái bước ra ngoài, hít một ngụm khí đêm, rồi thở phào ra. Đôi mắt bỗng toát ra tia sáng thông thái khác thường.
“Là tám nguyên tố, Bát quái nghĩa là tám nguyên tố của vũ trụ. Bát Quái sinh vô lượng, tám nguyên tố hoán chuyển sinh ra thế giới. Thì ra là như thế...haizz" Sau khi giải được các vướng mắc trong lòng hắn thở dài một cách thư thái.
‘Nhưng mình mới chỉ có thể chuyển hóa được lôi linh lực còn bảy thứ khác phải làm sao đây?’ Hắn ngồi xuống bên thềm cửa trầm tư, trán hắn càng ngày càng nhăn tít lại.
Thời gian từ từ trôi qua chẳng mấy chốc mặt trời đã nhô lên khỏi đỉnh núi phía đông chiếu lên mặt hắn.
“Thật nhanh, mới đây mặt trời đã mọc rồi. Mặt trời mọc...mặt trời...” Nhìn thấy được cảnh bình minh hắn càng chìm đắm trong suy tư hơn.
Huy Tân cảm giác được mình sắp nắm bắt được cái gì đó, lúc thì nó gần ngay trước mắt nhưng đến khi sắp thành công thì lại nhận ra nó ở xa tít tận chân trời.
Điều này khiến Huy Tân rất bực tức nhưng không nghĩ ra được hắn cũng không có cách nào khác là phải tuân theo tự nhiên.
Nhiều khi quá cưỡng cầu có thể có tác dụng ngược lại vì thế Huy Tân vứt bỏ mọi chuyện ra phía sau óc mà quay lại vào phòng tiếp tục tu luyện lôi linh lực.
(Nhiều năm sau này khi nhớ về lại cái đêm định mệnh này, Huy Tân không khỏi cười khổ lắc đầu cho sự ngu mụi của mình.
Thái cực là gì chứ? Thiên Vận chân nhân một Độ Kiếp kỳ còn không hiểu, mà hắn một tên mới chập chững trên con đường tu luyện mà đã đòi ngộ ra. Chẳng khác gì kiêu một con kiến đi học hằng đẳng thức. Nói đúng hơn là bắt một con vi trùng tìm hiểu chế tạo phi thuyền có thể bay ra ngoài không gian.)
Dù sao thì những điều phát sinh gần đây cũng quá kinh thế hãi tục, không biết cái tin tức một người phàm có thể tu luyện bị truyền ra ngoài sẽ chấn động vũ trụ đến thế nào nữa.
Không chỉ nhân tộc mà toàn vụ trụ thừa nhận rằng, sinh mạng không có linh căn không thể tu luyện bước lên con đường cường giả. Nó hầu như là một loại pháp tắc bất đổi từ thủa ban đầu khi vũ trụ mới sinh ra.
Một sinh mạng không có linh căn có thể do có ý chí kiên cường hay có kỳ ngộ nghịch thiên nào đó, mà tu luyện cơ thể đến đỉnh cao thì cũng chỉ miễn cưởng ngang bằng với một Luyện Khí hậu kỳ mà thôi. Với sức mạnh đó hắn có thể nhất thống gian hồ, hô mây gọi nắng thay đổi cả một triều đại, nhưng rồi đến một trăn năm sau cũng phải ngậm ngùi nằm xuống về với đất bụi mà thôi.
Tâm trạng Huy Tân không vui mừng được bao lâu thì lại phát hiện tốc độ chuyển hóa linh lực của thái cực quá ư là rùa bò. Có thể nói là không bằng một tên phế vật luyện khí kỳ có tư chất kém cỏi nhất. Với tốc độ thế này không biết tháng nào năm nào hắn mới có được linh lực của một trúc cơ đây.
Như thế càng khiến Huy Tân chờ mong cho lần trăng tròn sắp tới. Hắn đoán khi thái cực được tu bổ thì tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ được đề thăng.

Trong thời gian chờ đợi Huy Tân quyết định trước hết nên tự vạch ra con đường tu luyện cho bản thân sau này.
Đầu tiên Huy Tân cần hiểu rõ điểm mạnh và yếu của mình và tìm một công pháp tu lôi thuộc tính. Với cơ thể cứng rắn mạnh mẽ hơn cả Yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ, Tinh thần thì ở Trúc cơ sơ kỳ, còn linh lực lại là Luyện khí kỳ tầng 0.
Điểm yếu của hắn rõ ràng là linh lực, mà thân thể lại mạnh mẽ nhất. Nên tu luyện thì phải tập trung vào thân thể nhưng sau chuyện đụng chạm với đám tu tiên hôm qua hắn phát hiện có một tinh thần lực cường đại cũng rất hữu dụng.
Mà Lôi linh lực không những có đặc tính sát thương mạnh mẽ, độn thuật tinh diệu mà tu luyện tinh thần lực cũng là thích hợp nhất.
Tinh thần lực thực ra chính là linh hồn lực, hay còn gọi là ý chí, nhờ xuyên qua sóng não mà phát ra ngoài cơ thể. Một khi có tinh thần lực cực mạnh có thể đánh vào ý chí đổi thủ để gây ra ảo giác, tê liệt, nếu đủ mạnh có thể điều khiển hoặc trực tiếp đánh tan linh hồn.
Để nâng cao tinh thần lực thì có hai cách, một là tu luyện ý chí và hai là tu luyện sóng não. Đa số các công pháp là tu luyện sóng não nhưng đạo gia và phật gia thì tu luyện ý chí.
Cả hai đều có lợi và hại, ý chí là võ còn sóng não là vũ khí. Do vậy hiển nhiên tu luyện ý chí là tốt hơn nhưng tốc độ lại rất chậm chạp, sóng não thì lại rất dễ dàng và nhanh chóng có đột phá.
Một Trúc cơ kỳ tu sĩ có thể trong vòng vài năm tu luyện sóng não làm cho thần thức mạnh hơn gấp đôi người cùng cấp.
Nhưng khi tiến đến giai Kim đan kỳ thì chỉ còn mạnh hơn phân nửa người cùng giai, và tiến thêm một giai nữa là Nguyên anh thì không còn tác dụng gì nữa. Do đó công pháp cho giai cấp càng cao thì càng hiếm thấy và tu luyện càng khó khăn hơn.
Khi Huy Tân tìm kiếm công pháp tu luyện sóng não hệ lôi thì chỉ thấy có mười hai công pháp để lựa chọn, nhưng chỉ có Thất Thần Tử quyết là có bảy cấp bậc có thể tu luyện đến Chân thần kỳ. Còn những cái còn lại cao nhất là đến Hợp thể hay Hoá thần kỳ mà thôi. Còn công pháp tu luyện cho Hư Thần và Độ Kiếp hầu như là tuyệt tích.
Qua đó cũng thấy được giá trị của công pháp tu luyện tinh thần lực quý hiếm đến như thế nào.
Huy Tân cũng không dám có ý nghĩ mình sẽ tu luyện đến cao như thế hoặc cao hơn nữa, vì vậy có Thất Thần Tử quyết thì hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Tại sao lôi linh lực lại thích hợp cho tu luyện sóng não nhất? Bởi vì ngoại trừ lôi hệ ra không nguyên tố linh lực nào khác có thể tạo ra từ trường lực, và nó là thứ duy nhất có thể trực tiếp tác động đến sóng não. Những hệ khác phải tìm một con đường vòng để tiếp xúc với sóng não vì thế hiệu quả và uy lực cũng giảm đi nhiều.
Thất Thần Tử quyết không chỉ có tu luyện làm thần thức mạnh lên mà còn có các bí quyết và pháp thuật để tấn công và phòng thủ dành cho các trận chiến vượt cấp hoặc giữa các cao thủ tinh thần lực. Như Ẩn hành thuật, Vô Nặc thuật dùng để che giấu vị trí và khí tức của bản thân. Ngoài ra còn có Huyển Ma Cảnh có tác dụng thôi niên và Lục Bất Giác ngây tê liệt năm giác quan (thính, khứu, thị, vị, và xúc giác), và cả linh giác cho đối thủ trong vài giây.
Linh giác là giác quan thứ sáu kỳ bí người tu tiên có được từ khi có tinh thần lực, Hiễn nhiên tinh thần lực càng mạnh thì công năng của Linh giác càng nhậy bén và chính xác.
Linh giác được chia ra làm nhiều nhánh gồm có:
- Dự cảm ra nguy hiểm hay có điều bất lợi sắp phát sinh
- Dự cảm được kỳ ngộ sắp đến
- Dự cảm được người hoặc vật nào có quan hệ tới vận mệnh của mình
- Dự cảm người thân gặp nguy hiểm
- Dự cảm được sát ý xung quanh mình.
...
Lại nói về Thất Thần Tử quyết, tất cả đây chỉ là những Pháp thuật bậc hạ cấp cho tầng thứ nhất nhưng cũng đủ để tranh thủ vài giây cho Huy Tân phân sinh tử trong đấu pháp.
Thất Thần Tử quyết gồm có bảy tầng mà cấp thấp nhất đã yêu cầu phải có thần thức của Trúc cơ kỳ mới có thể bắt đầu, vừa may mắn cho Huy Tân có tinh thần lực của Trúc cơ kỳ nên dù với Luyện khí linh lực cũng vừa đủ miễn cưởng có thể tu luyện công pháp này.
Thấm thoát Huy Tân đã điên cuồng tu luyện được ba tháng. Sau khi được ba lần âm khí nhập thể thái cực ở đan điên đã phát triển lớn hơn lúc trước một chút, đồng thời tốc độ hoán chuyển linh lực được tăng lên rất nhiều.
Chi tiết hơn có thể nói tốc độ tu luyện được tăng lên từ thể chất cấp bậc phế vật tăng lên mức bình thường. Huy Tân tin rằng nếu sự việc thuận lợi như vậy trong vài tháng sắp tới lôi lực của hắn sẽ cô đọng thành dịch thể và thăng cấp trúc cơ.
Đến lúc đó hắn vừa vặn đủ linh lực để tu luyện thành công tầng đâu tiên của khẩu quyết Thất Thần Tử, và tinh thần lực có thể ngang bằng Kim Đan sơ kỳ tu sĩ.
Thất Thần Tử quả nhiên không phải công pháp tu luyện tinh thần lực bình thường có thể so sánh được.
Nhưng chưa được mấy ngày yên ổn tu luyện thì Huy Tân đã phải vào kinh với sư phụ.
Do tiểu lục một lần gần đây lên núi lấy củi gặp phải một con hắc hùng con. Sau đó hai bên phải đại chiến một hồi gấu con mới nhận thua chạy bỏ đi, dù vậy tiểu Lục cũng bị thương nặng ở tay thế nên không thể đi cùng với sư phụ lên kinh được.
Trước lúc chia tay Julian cũng dặn dò hắn phải cẩn thận bảo trọng rồi sụt sùi nước mắt luyến tiếc hồi lâu mới bằng lòng tiễn hai người lên đường.
Phải nói nhờ có ông sư phụ keo kiệt của hắn không dám bỏ tiền ra thuê xe ngựa thế nên hắn phải chạy bộ cả đoạn đường, không kể trời đang có bão tuyết.
Thật ra thì đại sư đi rất chậm thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh mùa đông, không hề hối thúc, nhưng cũng vì thế mà hắn phải chạy một mạch mấy chục km rồi kiếm chỗ ngồi xuống tranh thủ đả tọa tu luyện, đến khi đại sư sắp đuổi tới nơi thì hắn lại đứng lên chạy.
Cứ như thế một đi một chạy được mười ngày đường thì đến kinh đô.