Nếu như Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp không phải bí pháp Vu tu thất truyền đã lâu, từ lúc mình nuốt Nhất Diệp Kim Liên đã bạo thể bỏ mình!
Một cường giả Tiên Miêu cảnh ăn Chu Quả kém xa Nhất Diệp Kim Liên cũng bạo thể chết tươi, huống chi mình chỉ là thân thể phàm thai!
Mà về sau nếu như không có đám người Viên Sơn Hổ khi dễ hắn, chó ngáp phải ruồi trợ giúp hắn hấp thu một phần nhỏ linh lực, tăng thêm địa nhiệt ở trong Nham Tương Hầm, hắn sớm đã bị dược lực chấn nổ!
Đọc hết sách ghi lại các loại linh dược chủ yếu, Tần Hạo Hiên thở dài, nguyên lai Nhất Diệp Kim Liên trân quý như vậy, có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược để cấp bậc lão tổ dùng, cho dù Tu Tiên giả cấp bậc lão tổ cũng một dược khó cầu, nếu để cho người biết mình nuốt sống như vậy, đoán chừng người chết cũng có thể tức sống lại!
Sau khi xem hết sách, Tần Hạo Hiên cảm giác thân thể khô nóng càng lợi hại, vì vậy lại ngồi xuống tu luyện, ở trong hoàn cảnh như Nham Tương Hầm, ngủ đối với Tu Tiên giả sẽ có tổn hại thật lớn, đám lão nhân buồn ngủ kia thấy Tần Hạo Hiên nhìn sách xong, lại long tinh hổ mãnh nhập định tu luyện, cả đám khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai võ đạo Tiên Thiên bưu hãn như vậy!
Ở trong Nham Tương hầm đã qua hai ngày, trong hai ngày này Tần Hạo Hiên ngoại trừ tu luyện là xem bút ký do Từ Vũ xế chiều đưa tới, mỗi ngày thời gian ngủ tối đa chỉ hai đến ba giờ.
Cũng không phải hắn không muốn ngủ, mà là dược lực trong cơ thể quá khô nóng, một khi đình chỉ tu luyện, bằng vào địa nhiệt là không triệt tiêu được, không bao lâu sẽ bị vẻ khô nóng làm tỉnh, nếu không phải dược tính của Nhất Diệp Kim Liên bổ dưỡng lấy thân thể, ở trong trạng thái tu luyện cường độ cao như vậy, người sớm chống không nổi nữa.
Tần Hạo Hiên bị dược lực của Nhất Diệp Kim Liên giày vò khổ không thể tả, không thể không tu luyện triệt tiêu khô nóng không biết, ở trong mắt những lão nhân kia, hắn chính là một tên biến thái, biến thái tu luyện cuồng ngay cả ngủ cũng không cần!
Mặc dù phần cơm mỗi ngày đều bị đối phương cướp đi một nửa, hận Tần Hạo Hiên thấu xương, nhưng ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tần Hạo Hiên từ lúc đầu e ngại biến thành kính sợ, mơ hồ có hương vị tôn trọng!
Bởi vì người có thực lực, có nghị lực, ở nơi nào cũng được tôn trọng!
Buổi chiều ngày nọ, Tần Hạo Hiên vừa khép bút ký do Từ Vũ đưa tới, đang muốn nhập định tu luyện, cửa sắt loảng xoảng mở ra, một nam tử toàn thân cơ bắp, bị vài tên đệ tử chấp pháp áp giải, cũng bị nhốt vào trong Nham Tương hầm.
Hai gã đệ tử chấp pháp này đúng là hai người mấy ngày trước áp giải Tần Hạo Hiên, ánh mắt bọn hắn mập mờ nhìn Tần Hạo Hiên một cái, biết rõ sắp phát sinh chuyện gì, lặng lẽ trốn ở sau cửa sắt chuẩn bị xem trò hay.
Nam tử bưu hãn vừa đi vào, toàn thân tràn ngập lực lượng cực kỳ đoạt mắt, khí tức hung hãn lộ ra, mặc dù là lão Diệp phỉ khí nặng nhất so sánh với hắn cũng gặp dân chơi thứ thiệt.
Ánh mắt lộ ra sát khí kia đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tần Hạo Hiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm hàn.
Từ khi ở trên người Tần Hạo Hiên ăn phải lỗ vốn, các lão nhân đều không dám chỉnh nhân vật mới lung tung, lại nhìn vị mới tới này, mặc dù lộ ra phỉ khí, nhưng khí thế hồn nhiên thiên thành, rõ ràng là cường giả Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp!
Không khỏi âm thầm may mắn, nếu như động thủ, kết cục tuyệt đối còn thê thảm hơn đắc tội Tần Hạo Hiên.
Hán tử kia là Viên Sơn Tượng được Trương Cuồng nhờ vả, đến Nham Tương Hầm thu thập Tần Hạo Hiên!
Hắn không có chút che dấu đi đến trước người Tần Hạo Hiên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén khóa lại Tần Hạo Hiên vừa mới nhập định tu luyện, không rên một tiếng, ngưng kết pháp quyết, linh lực hội tụ, hóa thành một đoàn hỏa cầu dứt khoát oanh về phía Tần Hạo Hiên.
- Xích Vân Viêm Bạo!
Người kia vừa đi vào phòng trạng thái cổ quái, liền đưa tới Tần Hạo Hiên âm thầm đề phòng, chỗ như Nham Tương Hầm này, mặc dù là địa phương giam giữ của Thái Sơ giáo, nhưng lại có một ít hương vị nằm ngoài luật pháp, đến nơi này phải tùy thời tùy chỗ đề phòng, nhất là lúc tu luyện, nếu bị người đánh trộm, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Thế nhưng dùng tu vi hiện tại của Tần Hạo Hiên, cho dù có cảnh giác thì như thế nào, hắn hoàn toàn không có biện pháp tránh đi công kích của cao thủ Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa cầu bắn tới, kích lên người của hắn.
Quần áo bị đốt trọi, mùi cháy khét truyền đến, hỏa cầu đánh bay Tần Hạo Hiên, hung hăng đâm vào trên nham bích, nham thạch cứng rắn bị đụng rơi xuống đá vụn.
Đau nhức? Không! Là thoải mái!
Tần Hạo Hiên như không có việc gì bò lên, cơ thể khô nóng ở thời điểm ăn đòn, lập tức yếu bớt hơn phân nửa, chỉ là đánh hắn toàn thân thoải mái, nhưng lại để cho đầu hắn bốc hỏa.
Thời điểm vừa mới bị nhốt vào Nham Tương Hầm, không hiểu thấu bị trùm mền đánh, mỹ danh viết “chào đón nhân vật mới”, nhưng ở trong này hai ngày, tùy tiện vào một người, cái rắm không thả liền trực tiếp động thủ.
Chẳng lẽ lại còn có bữa tiệc của lão nhân sao?
Viên Sơn Tượng nhíu mày, một kích Xích Vân Viêm Bạo vừa rồi, Tiên Miêu cảnh một hai diệp bình thường cũng khó tiếp được, hắn lại giống như người không có việc gì, xem ra đồn đãi quả nhiên không giả, chỉ là thằng này rốt cuộc là quái thai gì?
Mượn ánh lửa mờ nhạt, Tần Hạo Hiên phát hiện bộ dáng người đánh lén mình có vài phần tương tự Viên Sơn Hổ, rất nhanh đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, minh bạch là chuyện gì xảy ra!
Trương Cuồng a Trương Cuồng, xem ra ngươi là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Thân hình thật cường hoành! Chẳng lẽ là võ giả Tiên Thiên?
Viên Sơn Tượng kết linh quyết, từng đạo Xích Vân Viêm Bạo không ngừng hình thành, oanh về phía Tần Hạo Hiên.
Đánh đánh đánh! Không thể cho tiểu tử này cơ hội thở dốc!
Viên Sơn Tượng nghẹn một hơi, năm phiến linh diệp trong cơ thể liên tục lay động, phát ra trận trận linh lực hình thành linh pháp.
Thoải mái! Đau nhức a! Thoải mái! Đau nhức a!
Tần Hạo Hiên trái tránh phải trốn sợ tiểu xà trong ngực bị phát hiện, Xích Vân Viêm Bạo giống như từng mũi tên lửa, ở dưới cường cung liên xạ, tránh được mũi thứ nhất, lại tránh không khỏi thứ hai...
Trong chớp mắt, áo khoác của Tần Hạo Hiên có chút lam lũ càng tàn phá không chịu nổi.
Không thể bị đánh như vậy!
Tiếp tục nữa tiểu xà sẽ bị phát hiện!
Đây là át chủ bài lớn nhất của mình!
Tần Hạo Hiên cúi đầu dùng bả vai che tiểu xà trong ngực, giương ánh mắt còn lại tập trung vào đối thủ, cảm giác nguy cơ cùng lửa giận nảy ra, Tần Hạo Hiên gầm lên giận dữ, ngay cả đám lão nhân trốn ở một bên xem náo nhiệt cũng có thể cảm giác được nộ khí trên người hắn.
- Chỉ là con sâu cái kiến còn dám có tính tình! Nếm thử Vẫn Thạch Quyền của lão tử!
Viên Sơn Tượng cười lạnh, linh lực trên người chấn động, ở thời điểm Tần Hạo Hiên tức sùi bọt mép, cơ bắp trên người nổi lên, đánh ra một quyền, quyền ảnh vô cùng nhanh chóng, mang theo tiếng xé gió, hư ảnh nắm đấm bay ra, đón gió tăng trưởng, hóa thành lớn cỡ cối xay, đập thẳng tới Tần Hạo Hiên.
Cảm thụ được Vẫn Thạch Quyền mang theo khí thế đáng sợ, các lão nhân xem cuộc vui vui vẻ ra mặt, hai ngày nay bọn hắn bị Tần Hạo Hiên ức hiếp thở không nổi, hận không thể để Tần Hạo Hiên máu tươi năm bước chết thảm tại chỗ mới tốt.
Tần Hạo Hiên tránh cũng không thể tránh chỉ có thể ăn một quyền này, nắm đấm nện lên ót hắn, phát ra tiếng trầm đục, thân thể Tần Hạo Hiên bay rớt ra ngoài, lại lần nữa đâm vào nham bích, để nham bích xuất hiện một cái hố nhỏ, chấn đá vụn rơi xuống.
Tần Hạo Hiên nằm rạp trên mặt đất như chó chết, nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích, cũng không biết là chết hay sống.
- Ngươi xem hắn vẫn không nhúc nhích, đoán xem hắn đã chết chưa?
- Khó nói, chúng ta đánh như vậy, hắn một chút tổn thương cũng không có! Bất quá hiện tại đánh hắn là Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp, ta xem rất có thể đã bất tỉnh rồi.
- Ta cũng cảm thấy như vậy, nếu chết rồi, chẳng phải là quá đáng tiếc!
- Đáng tiếc cái gì, ngẫm lại hai ngày trước ngươi bị hành hạ như thế nào, ngươi sẽ không thấy đáng tiếc nữa!
- Ngươi nói làm ta hận đến ngứa răng rồi!
Linh pháp cương mãnh bá đạo như Vẫn Thạch Quyền này cực kỳ khó luyện, nhưng một khi luyện thành, uy lực không thể so sánh tầm thường, một quyền này đánh vào trên đầu Tần Hạo Hiên, cảm giác đau đớn kịch liệt để cho hắn hôn mê ngắn ngủi, một hồi lâu sau mới khôi phục tri giác.
- Không chịu nổi một kích!
Viên Sơn Tượng cười lạnh, hai ngày nay Linh Điền cốc đồn đãi xôn xao về Tần Hạo Hiên, vì thế hắn còn cố ý dùng số tiền lớn, mua một linh phù công kích sơ cấp dự bị, không nghĩ tới hai ba quyền đã đánh ngã.
- Đau nhức! Đau chết! Thoải mái! Thoải mái đến toàn thân tê dại a! Thoải mái đến muốn ăn thêm mấy quyền nữa! Thế nhưng loại lực lượng này nhiều hơn, ta thật có thể sẽ bị đánh chết...
Tần Hạo Hiên chống đất, trong miệng thì thào nói nhỏ, như nói với mình, hoặc như thổ lộ với đối thủ, thân thể lung la lung lay đứng lên.
Làm sao có thể?
Con mắt của Viên Sơn Tượng trừng lớn, dù Tu Tiên giả Ngũ diệp bị Vẫn Thạch Quyền của mình đánh trúng đầu, cũng sẽ biến thành bùn nhão, nham thạch cũng sẽ hóa thành bột mịn, sao trên trán Tần Hạo Hiên chỉ hơi sưng đỏ, bề ngoài không đáng ngại chút nào?
- Oa, quái thai kia bị thương, ngươi thấy không, cái trán của hắn sưng lên!
- Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp quả nhiên không giống bình thường, vậy mà làm hắn bị thương rồi! Chỉ cần có thể làm hắn bị thương, thì nhất định có thể giết chết hắn!
Ngũ diệp cảnh... Trách không được mạnh như vậy... Tần Hạo Hiên dùng sức lắc đầu thầm nghĩ: May là nuốt Kim Liên, bằng không thì vừa rồi đã bị đối phương đánh chết!
- Trách không được có người muốn ta tới thu thập ngươi.
Thanh âm tục tằng của Viên Sơn Tượng quanh quẩn, tinh thần bỗng nhiên tập trung, một người có thể tiếp được một chiêu Vẫn Thạch Quyền của mình, cho dù là phàm phu tục tử cũng có tư cách trở thành đối thủ của hắn:
- Tiểu tử, nhớ kỹ ta gọi là Viên Sơn Tượng! Hôm trước ngươi đánh Viên Sơn Hổ chính là đệ đệ ta, hôm nay ta tới báo thù cho hắn! Miễn cho lát nữa chết không minh bạch, làm quỷ hồ đồ!
Viên Sơn Tượng dứt lời, mở hai tay, linh lực tinh thuần từ trong cơ thể hắn tuôn ra, mấy hơi sau, ngưng kết thành một cây dao găm như thực chất, trọn vẹn bỏ ra 20 tức, những dao găm này mới thành hình, lẳng lặng dừng lại ở trên không trung, vận sức chờ phát động!
Lại để cho một Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp dùng 20 tức thời gian ngưng tụ linh pháp, uy lực của linh pháp này khẳng định không bình thường.