Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 9: 9




 
- Dừng lại!
Trong mắt lộ ra một vòng hàn mang, Vân Mộng Chân lạnh lùng mở miệng nói.

- Ta chính là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông Vân Mộng Chân, ngươi dám đụng ta một đầu ngón tay, ta cam đoan để cả Linh Tê Kiếm Tông chôn cùng!
Mắt thấy mập mạp đi về phía mình, Vân Mộng Chân rốt cục không kiềm được.

Nàng tự nhiên không muốn bị người nhận ra, nhưng lại càng không thể chịu đựng được bị loại tiểu nhân giống như rác rưởi này làm nhục.

- Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông? Ha ha, ta chính là chưởng giáo của Đạo Lăng Thiên Tông đây, đến, đến, để cho ta nếm thử tư vị của Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông.

Mập mạp cười ha ha một tiếng, sắc mặt tràn đầy vẻ châm chọc, không để ý giễu cợt nói.

Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông? Cái kia cách hắn thực sự quá xa vời, xa xôi giống như truyền thuyết, làm sao có thể để hắn tin tưởng.

Trọng yếu nhất là, mập mạp cực kỳ khẳng định, trên người của đối phương không có một chút linh lực ba động.

Nếu thật là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, đừng nói bị mình uy hiếp, chỉ sợ một ánh mắt cũng đủ để giết chết mình! Huống chi, Bạch Nhạc là ai? Ở Linh Tê Kiếm Tông nhiều năm như vậy, cũng vẫn chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, loại nhân vật này làm sao có thể nhận biết Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông.

Nghĩ đến hẳn là Bạch Nhạc ngớ ngẩn này không biết từ chỗ nào nghe được tên tuổi của hánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông, liền dạy nữ nhân kia tới dọa mình mà thôi! Cát Chí Dương hắn pha trộn ở ngoại môn nhiều năm, cái trò vặt gì chưa thấy qua, há có thể bị vài câu nói như thế hù sợ.


Trong nháy mắt, tim của Vân Mộng Chân chìm đến đáy cốc.

Nhìn dáng vẻ buồn nôn của mập mạp kia, Vân Mộng Chân mới ý thức được, đối phương thật sự quá yếu, nếu như đổi lại đệ tử chân truyền, hoặc đệ tử nội môn của Linh Tê Kiếm Tông, nghe được cái tên Vân Mộng Chân này, chỉ sợ sẽ đoán được nàng nói không ngoa!
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại chỉ là một đệ tử ngoại môn, ngay cả tên của nàng cũng chưa từng nghe qua, làm sao có thể trấn được đối phương.

Lúc này mới thật sự là cười duyên cho người mù lòa nhìn.

Dù Vân Mộng Chân tự xưng thông minh hơn người, lúc này cũng thúc thủ vô sách.

Không phải Vân Mộng Chân vô năng, mà là Thông Thiên Ma Quân quá mạnh, đã hạ quyết tâm đưa nàng cho đệ tử mình làm đại lễ, làm sao có thể không đề phòng sau khi nàng thức tỉnh phản phệ.

Lấy ma khí xâm nhập trong cơ thể Vân Mộng Chân, phá hủy linh lực trong cơ thể nàng, trong thời gian ngắn, căn bản đừng nghĩ khôi phục lại.

Thời gian này, đủ cho Bạch Nhạc nhẹ nhõm giết chết nàng rất nhiều lần, để trừ hậu hoạn.

Đương nhiên, chỉ sợ Thông Thiên Ma Quân cũng không nghĩ ra, đồ đệ của mình lại nhân từ nương tay như thế, căn bản không hạ sát thủ với Vân Mộng Chân.

Sắc mặt Vân Mộng Chân tái nhợt, hoảng hốt lui ra phía sau, nhưng làm sao cũng không có khả năng thoát khỏi mập mạp buồn nôn kia.


Trong chốc lát, mập mạp đã bắt lấy Vân Mộng Chân, dùng sức kéo Vân Mộng Chân vào trong lồng ngực của mình.

- Lăn đi!
Cổ tay bị mập mạp nắm lấy, toàn thân Vân Mộng Chân nổi da gà, như muốn buồn nôn, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào tránh thoát, đáy lòng đã dâng lên ý tuyệt vọng.

- Dừng tay!
Mắt thấy Vân Mộng Chân thật không cách nào tránh thoát, trong lòng Bạch Nhạc giật mình, lúc này mới ý thức được, thời khắc này Vân Mộng Chân còn chưa khôi phục.

Lẽ ra Vân Mộng Chân như thế nào, kỳ thật không có quan hệ gì tới hắn, thậm chí không chịu nổi lăng nhục chết ở trong tay mập mạp, mới là phương thức hắn phủi sạch quan hệ tốt nhất, nhưng dù sao Bạch Nhạc cũng không phải ma đầu chân chính, sao có thể thật tuyệt tình như thế.

Thuận tay nắm lên cái rìa đốn củi cách đó không xa, Bạch Nhạc gầm lên giận dữ, hung hăng vung búa bổ về phía mập mạp.

Bạch Nhạc khẽ động, mập mạp cũng giật nảy mình, không để ý tới đi khinh bạc Vân Mộng Chân, quay người lại đẩy Vân Mộng Chân ra, nắm lên trường tiên bên hông quất về phía Bạch Nhạc.

- Ba!
Một roi quất xuống, cái rìa trong tay Bạch Nhạc bị roi quấn chặt, sau đó đánh bay ra ngoài.

Mập mạp ở ngoại môn nhiều năm như vậy, phụ trách là giám thị những tạp dịch này làm việc, chiêu quất người này luyện cực kỳ thuần thục, đưa tay tầm đó, liền phá thế công của Bạch Nhạc.


- Móa *** mẹ nó, Bạch Nhạc, ngươi có gan, dám động thủ với lão tử?
Qua nhiều năm như vậy, cho dù khi dễ những tạp dịch này lại hung ác, cũng không ai dám hoàn thủ, Bạch Nhạc làm như thế, cũng khiến mập mạp giật nảy mình, sau khi quất bay cái rìa của Bạch Nhạc, mập mạp lập tức chửi ầm lên.

- Sư huynh, kia là vợ ta, ngươi muốn thế nào, thì cứ làm với ta, đừng đụng vợ ta.

Không có rìa, Bạch Nhạc lần nữa dừng bước, quật cường mở miệng nói.

Đối với quản sự Cát Chí Dương, trong lòng Bạch Nhạc có chút e ngại bản năng, cho dù buổi sáng bị đánh đập, hắn cũng không dám hoàn thủ, nhưng hôm nay, mập mạp này muốn vũ nhục Vân Mộng Chân, thì hắn không thể chịu đựng được.

Dù trước đó là bởi vì Thông Thiên Ma Quân bức bách mới phát sinh quan hệ với Vân Mộng Chân, nhưng ở trong lòng Bạch Nhạc, vô luận như thế nào, Vân Mộng Chân cũng xem như nữ nhân của hắn.

Bất kể dưới tình huống nào, một nam nhân, nếu ngay cả nữ nhân của mình bị người khinh bạc cũng không dám hoàn thủ, vậy còn không chết đi cho xong.

Bạch Nhạc rất sợ chết, thế nhưng kiêu ngạo trong xương hắn lại không cho phép hắn bởi vì sợ chết mà lùi bước, cho nên cho dù khẩn trương đến thân thể phát run, vẫn y nguyên ngăn ở trước người Vân Mộng Chân.

- Móa nó, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần đúng không? Tin hôm nay lão tử đánh chết ngươi hay không!
Nhìn thấy Bạch Nhạc còn dám già mồm, mập mạp giận tím mặt, lại quất tới một roi.

Chỉ là lần này Bạch Nhạc hết sức chăm chú, lại đột nhiên phát hiện, một roi kia vậy mà trở nên chậm hơn rất nhiều, theo bản năng, chân trái hơi đạp mạnh, một bước tầm đó, vậy mà linh xảo tránh đi một roi này.

Từ khi tiến vào Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc không biết bị mập mạp quất bao nhiêu roi, nhưng đây là lần đầu tránh được công kích của mập mạp.

Chỉ nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên phản ứng lại, cái này tự nhiên không phải ngoài ý muốn, mà bởi vì thời khắc này mình đã hoàn toàn khác biệt trước đó, thu được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, lại mượn nguyên âm của Vân Mộng Chân rèn luyện, trong bất tri bất giác, cơ thể Bạch Nhạc đã tu ra linh lực.


- Còn dám tránh?
Bị Bạch Nhạc né một roi, mập mạp vẫn chưa kịp phản ứng, lần nữa mắng to, lại quất tới một roi.

Nhưng lần này, thân hình của Bạch Nhạc lại thoắt một cái, khoát tay bắt tới trường tiên.

Trong nháy mắt, trường tiên bị Bạch Nhạc nắm ở trong lòng bàn tay, một vòng thanh quang nhàn nhạt xuất hiện ở trong lòng bàn tay Bạch Nhạc.

- Linh lực? Không có khả năng, tại sao ngươi có thể có linh lực! ! !
Coi như mập mạp ngu ngốc đến mấy, giờ khắc này cũng phát giác được dị thường.

Linh lực, đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa người phàm tục và người tu hành, sở dĩ hắn có thể tùy ý khi dễ những tạp dịch này, không lo lắng đối phương phản kháng chút nào, là bởi vì hắn tu ra linh lực, dù chỉ có một tia linh lực, cũng đủ làm cho hắn trổ hết tài năng, trở thành đệ tử ngoại môn.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, trên người Bạch Nhạc cũng có linh lực, hơn nữa từ lần xuất thủ này đến xem, linh lực trên người Bạch Nhạc còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Cái này sao có thể?
Nhìn hai tay của mình, trong mắt Bạch Nhạc cũng không nhịn được lộ ra vẻ hưng phấn.

Dù trước đó lúc tỉnh lại, Bạch Nhạc đã phát giác được trên người mình có linh lực, nhưng kia đâu có thể nghiệm rõ ràng như lúc chiến đấu này?
Nguyên lai mình thật đã bước vào con đường tu hành!
Không giống với mập mạp kinh ngạc, nhìn Bạch Nhạc thời khắc này, Vân Mộng Chân lại tức đến ngứa răng.