Cả đêm Sử Hồng trằn trọc không sao ngủ được. Chuyện Tinh Húc chỉ còn có thể sống được mấy năm khiến hắn vẫn chưa hết sốc. Trong lòng hắn đau đớn, khó chịu không thôi. Sau khi kết thúc chuyện này hắn nhất định phải nói chuyện với y đàng hoàng, không cho y thi phép nhiều như trước kia nữa. Điều quan trọng nhất trước mắt là hắn phải nghĩ cách để hạ dược ba người họ. Cả ba đều là thuật sĩ, làm chuyện này rõ ràng không phải là điều dễ dàng.
“Yo. Ta biết ngay là con cáo nhỏ nhà ngươi mà.”
Sử Hồng giật mình quay lại nhìn. Hắn thấy Khúc Phong đến gần giường mình từ bao giờ. Lông mày nhíu lại tức giận. Đám thuật sĩ này có sở thích đột nhập vào phòng ngủ người khác hay gì. Tại sao trong một đêm mà lắm người vào gặp hắn thế.
“Tên khốn nhà ngươi vào đây làm gì?”
“Ai bảo Tinh Húc giấu người kỹ quá cơ. Đêm qua đem người về nhà mà không cho một ai hay. Ta tò mò mới thử tìm hiểu xem thế nào. Quả nhiên là cất giấu mỹ nhân.”
“Nếu ngươi còn nói mấy lời cợt nhả đó thì làm ơn đi ra giùm cái. Ta muốn ngủ.”
“Ngươi rõ ràng cả đêm qua đâu có ngủ. Hai mắt thâm quầng kìa. Có chuyện gì vậy?”
Sử Hồng giật mình sờ lên đôi mắt mình. Mắt hắn thâm quầng thật sao? Sử Hồng vội xuống giường tìm một cái gương đồng soi thử. Hắn không thể để Tinh Húc phát hiện ra. Lỡ như y thấy rồi nghi ngờ gì thì sao?
Đến lúc soi gương lại thì thấy gương mặt vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Nếu có thì dưới mắt có quầng thâm nhưng rất mờ, không dễ nhìn thấy. Sử Hồng nghe tiếng Khúc Phong bật cười liền tức giận quay đầu trừng.
“Ban nãy ta thấy ngươi dậy nhanh quá còn rất tỉnh táo nên đoán đại thử xem. Không ngờ lại đoán trúng. Suy nghĩ chuyện gì mà cả đêm không ngủ vậy?”
“Không phải chuyện của ngươi.”
Sử Hồng nhìn ra ngoài cửa. Hắn vậy mà thức đến sáng thật.
“Nhân lúc còn chưa có ai đến thì ngươi mau chóng rời khỏi đây đi. Đừng để gây hiểu lầm.”
“Có thể hiểu lầm gì được a. Cô nam quả nam ở chung một chỗ thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Sử Hồng nhướng mày nhìn y.
“Cũng đúng. Danh tiếng của ta chưa đủ xấu, ở thêm một chỗ với ngươi thì có thể xảy ra chuyện xấu nào hơn nữa đâu.”
Khúc Phong xua tay. “Trêu ngươi không vui. Có điều nhìn mỹ nhân bị thương khắp người thế này có chút xót. Để ta giúp ngươi trị thương nhanh chút.”
Khúc Phong đưa tay ra định thi pháp thì Sử Hồng vội ngăn lại.
“Không cần phí sức lên ta. Dùng nó cho người cần thiết hơn đi.”
Khúc Phong kinh ngạc. Lần đầu tiên có người nói với hắn những lời đó khi hắn thi pháp. Hắn không giống Đường Tinh Húc. Hắn chỉ là một thừa tướng tự do. Ngay khi biết chuyện thi pháp sẽ làm giảm tuổi thọ, hắn đã nói thẳng với hoàng đế Thần quốc sự thật và nói rằng hắn sẽ chỉ ra tay khi sự việc thật sự cần thiết. Nếu ép hắn thi pháp quá nhiều hắn sẽ ly khai khỏi Thần Quốc. Chính vì vậy tuổi thọ của hắn không bị giảm nhiều như Tinh Húc. Ban nãy hắn cũng không định thi pháp thật mà chỉ muốn “lấy le” với Sử Hồng mà thôi. Hắn giấu dưới tay áo một loại pháo sáng đặc biệt. Theo động tác của hắn pháo sẽ tạo hiệu ứng phát sáng xung quanh bàn tay hệt như đang thi pháp vậy. Gần như những người bình thường đều rất thích nhìn thuật sĩ thi pháp. Chỉ riêng người này thì ngược lại.
Nó khiến hắn càng cảm thấy hứng thú.
Đúng lúc này thì bên ngoài có người bước vào. Tinh Húc kinh ngạc khi nhìn thấy Khúc Phong xuất hiện trong phòng. Gương mặt bỗng chốc tối sầm. Khúc Phong tươi cười vẫy tay chào như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sử Hồng thở dài ôm đầu. Hôm nay là ngày gì mà hết thuật sĩ này đến thuật sĩ khác đều thích vào phòng ngủ nhìn hắn vậy.
“Ngươi ở đây làm gì?” Tinh Húc lạnh lùng hỏi.
“Đến thăm Sử huynh đệ thôi mà. Đều là người quen cả, việc gì ngươi phải dấu giếm chứ?”
“Ai quen biết gì với ngươi. Đi ra!”
“Đi thì đi. Nhìn thấy Sử huynh đệ chỉ bị thương nhẹ thì ta yên tâm rồi.”
Khúc Phong vẫy tay chào Sử Hồng rồi vui vẻ đi ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người. Tinh Húc hỏi hắn:
“Tên khốn đó có làm gì ngươi không?”
“Ngươi nói làm gì là làm gì? Hắn chỉ đến thăm ta thôi.”
“Đến thăm gì lúc sáng sớm tinh mơ như thế? Tên đó nổi tiếng trăng hoa. Ngươi nên cẩn thận.”
Sử Hồng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Tinh Húc lại dặn dò hắn như thể hắn là gái nhà lành vậy. Bị Sử Hồng nhìn lại Tinh Húc hơi giật mình. Không khí giữa hai bên bỗng chốc rơi vào lúng túng. Dường như cả hai người không biết nên nói với nhau cái gì. Một chốc sau Sử Hồng mới nói:
“Chuyện hôm qua là ta có lỗi với ngươi. Ngươi là người đã cứu ta ra nhưng thái độ của ta như vậy là rất không đúng.”
Tinh Húc kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn thấy Sử Hồng nói chuyện với mình kiểu này, lúng túng đáp lại:
“Không.... không sao. Ta cũng có thái độ không đúng.”
Im bặt. Không khí lại tiếp tục rơi vào ngượng ngùng. Kim Yến liền ló đầu vào nói: “Chủ tử, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Như tìm được phao cứu sinh, Tinh Húc vội vàng nói: “Đúng đúng. Ta có cho người nấu vài món ăn cho ngươi. Không biết ngươi có thích không?”
Kim Yến cho người mang các đĩa thức ăn vào. Có đến hơn chục món ăn khác nhau bày đầy trên bàn. Đây là kết quả của việc tối qua chủ tử của hắn vắt óc suy nghĩ xem sáng nay nên nấu gì cho người ta. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Sử Hồng qua đêm tại phủ. Đây cũng là lần đầu tiên Kim Yến thấy chủ nhân lúng túng như vậy trước ai. Rõ ràng là chủ nhân hắn thích người ta rồi.
Sự chăm sóc đột ngột của Tinh Húc khiến Sử Hồng không khỏi kinh ngạc và lúng túng. Đột nhiên câu nói “Ngươi là người mà nó xem trọng” của Thanh Ngôn khi đó một lần nữa vang lên trong đầu Sử Hồng khiến da mặt mỏng của hắn bỗng chốc đỏ lên.
“Sao đột nhiên mặt lại đỏ lên như thế? Sốt rồi sao?” Tinh Húc vừa nói vừa đưa bàn tay lên chạm vào trán Sử Hồng.
Sử Hồng giật mình vội bước lùi lại. Tinh Húc hôm nay đối với hắn thật kì lạ. Không chỉ quan tâm chăm sóc còn chủ động thân mật.
“Ta... ta không sao. Chỉ cảm thấy hơi nóng.”
Tinh Húc nhìn thấy Sử Hồng né tránh mình mới nhận ra bản thân vừa này đã thất thố. Mặt cũng ửng đỏ. Hắn không hiểu tại sao vừa nãy mình lại có hành động như vậy. Tay hắn hành động trước khi kịp suy nghĩ. Lúc này hắn rất ngượng ngùng, chỉ mong có một cái hố để chui ngay xuống.
Kim Yến chứng kiến một màn này mà lắc đầu nhìn trời. Hai cái người này thi nhau đỏ mặt ngượng ngùng thế thì khi nào mới ăn được. Hắn ho nhẹ một tiếng ra hiệu cho chủ nhân. Tinh Húc giật mình tỉnh ra, liền nói:
“Ngươi ngồi vào bàn ăn đi. Không thích hay thích món nào cứ nói. Không phải ngại gì cả.”
“Được. Nhưng nhiều món thế này ta ăn không hết đâu. Ngươi ngồi xuống ăn chung với ta.”
“Được thôi.”
Sử Hồng nhìn một bàn đồ ăn hầu như được nấu theo sở thích của nguyên chủ, một phần khác là những món hắn thường ăn lúc cả hai đi làm nhiệm vụ ở Thiên Ân. Tinh Húc đã dụng tâm chuẩn bị cho hắn thế này khiến hắn dù có những món không thích cũng chịu khó ăn một chút. Tinh Húc thì ngồi bên cạnh thường xuyên gắp thức ăn cho hắn, còn tận tình hỏi hắn ăn có ngon không, có cần thêm gì không. Sử Hồng nhìn y tự hỏi tên này có phải trúng tà rồi không, hay cũng bị một linh hồn khác chiếm lấy cơ thể giống như hắn.
“Này, ngươi cứ cư xử tự nhiên đi. Ngươi như thế này ta không quen lắm.”
Tinh Húc đang định gắp thức ăn cho Sử Hồng bỗng nhiên khựng lại. Gương mặt y xịu xuống, tiu nghỉu nhìn như cún con bị bắt nạt vậy. Sử Hồng nghĩ tên này chắc chắn trúng tà rồi.
“Chuyện hôm qua ta thay Lăng Tuyết xin lỗi ngươi. Ta hứa với ngươi sau khi diệt xong Nhật Nguyệt Lâu nhất định sẽ giáo huấn cô ta đàng hoàng, sẽ không để cô ta động đến ngươi nữa.”
Sử Hồng chợt hiểu ra hóa ra những hành động ban nãy của Tinh Húc đều là do áy náy với hắn. Cho dù y không làm gì nhưng chuyện cũng từ y mà ra. Hiểu vấn đề rồi Sử Hồng có chút thất vọng. Hắn đúng là suy nghĩ viễn vông thật. Làm sao Tinh Húc có thể có cảm giác đó với hắn. Y đâu có thích nam nhân.
“Không sao. Cô ta cũng chỉ nhốt ta lại chứ không có làm gì. Vết thương trên người đều do ta tự mình gây ra. Đại Vũ có quan hệ bang giao rất tốt với Vĩnh Hy quốc. Ngươi đừng vì ta mà làm hỏng mối bang giao này.”
“Ngươi yên tâm. Ta biết chừng mực.”
“Trận chiến sắp tới... ngươi có cần giúp đỡ gì không? Nếu thiếu lực lượng ta có thể cho ngươi mượn dùng đội ám vệ của ta.”
“Không cần đâu. Khang vương vốn không ủng hộ việc ta tấn công Nhật Nguyệt Lâu. Ngươi không nên xen vào thì tốt hơn.”
“Vậy thì ngươi càng phải cho ta tham gia cùng ngươi. Nếu như cha ta có ý định làm gì để cản trở các ngươi thì ta có thể báo trước cho ngươi biết.”
“Cái đó...”
Ngay lúc này thì có người chạy vào báo Khang vương gia cầu kiến. Sử Hồng giật mình đánh rớt đũa. Hắn hốt hoảng nói với Tinh Húc:
“Mau tìm chỗ cho ta trốn. Nếu cha ta phát hiện ta qua đêm ở đây sẽ giết ta mất.”
“Ngươi đừng lo. Đây là phòng của ta. Ông ta không dám vào đâu. Ngươi cứ ngồi đây yên tâm ăn cho xong đi. Ta ra ngoài xem thế nào.”
Sử Hồng thấy y nói có lý liền gật đầu. Tinh Húc đứng dậy định đi thì Sử Hồng kéo lại.
“Cảnh Điền ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
“À, để ta cho người gọi y đến. Chắc hẳn là đã dậy rồi.”