Bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể có người tuần tra, hắn không thể ở lâu, dặn dò Tạ Dao tự chăm sóc bản thân thật tốt rồi mới xoay người rời đi. Vừa xoay người, Tạ Dao liền kéo lấy tay áo hắn.
“Đây là bã thuốc Hoàng hậu sắc sáng hôm qua, còn có một con mèo chết, ta nghi ngờ thuốc này có vấn đề, chàng về bảo người xem kỹ.”
Chỉ vài lời ngắn ngủi, Cố Trường Trạch đã hiểu ý nàng.
Hắn nhận lấy bọc vải.
“Ta hiểu rồi, nàng yên tâm.”
“Còn nữa... Hôm qua ở Thái miếu Điện hạ có cãi nhau với Hoàng thượng sao?”
“Không có.”
Cố Trường Trạch khó hiểu lắc đầu, vừa định hỏi lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Hai người nhìn nhau, Tạ Dao quay đầu đóng cửa sổ lại.
Trong lòng lại bởi vì lời nói của Cố Trường Trạch mà rối loạn.
Hắn hôm qua ở Thái miếu căn bản không hề cãi nhau với Hành Đế, vậy mà buổi tối lại có tiểu thái giám đến bẩm báo, khiến Thái hậu và nàng đều rối loạn, nàng quay người đi ra ngoài, Thái hậu liền ngã trong phòng.
Lúc đó trong phòng thật sự chỉ có một mình Thái hậu sao?
Tạ Dao lúc này đột nhiên nghi ngờ.
Nàng vốn cho rằng Thái hậu chỉ là vô ý ngã xuống đất, bây giờ lại nói với nàng tiểu thái giám kia cũng có vấn đề, vậy có phải là Hoàng hậu đã sớm chuẩn bị kỹ càng kế điệu hổ ly sơn, còn trong phòng có người cố ý đẩy ngã Thái hậu?
Trong lòng Tạ Dao đang suy nghĩ, tiếng bước chân kia đã đến gần, cửa bị đạp mạnh một cái.
Trong ánh chớp và tiếng sấm sét, hiện ra gương mặt xinh đẹp đắc ý của Hoàng hậu.
Hai ma ma thô lỗ bước lên, kéo chặt lấy Tạ Dao, đẩy nàng đi ra ngoài.
Mưa to tạt vào bộ y phục mỏng manh của nàng, Tạ Dao thân thể yếu ớt loạng choạng một cái, bị bọn họ đẩy đến một điện khác.
Lông mày còn vương chút nước mưa lạnh lẽo, Hành Đế ngồi ở vị trí cao nhất.
“Thái tử phi, sáng sớm hôm qua Hoàng hậu rời đi, sau đó nàng hầu hạ Thái hậu, có phải là vẫn luôn ở bên cạnh bà?”
“Đúng vậy, trừ lúc giữa chừng có tiểu thái giám đến bẩm báo với tiểu nữ, nói Điện hạ và Hoàng thượng sắp trở về, tiểu nữ mới ra ngoài một lát, còn lại đều ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu.”
“Hoàng giá hồi kinh, sao lại khiến Thái tử phi kích động như vậy, bỏ mặc mẫu hậu một mình trong phòng cũng phải chạy ra ngoài?”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Bởi vì tiểu thái giám kia bẩm báo, nói Điện hạ ở Thái miếu cãi nhau với phụ hoàng, Tiểu nữ và Hoàng tổ mẫu lo lắng, mới vội vàng ra ngoài, trước sau bất quá một nhịp thở.”
“Nói dối, Thái tử hôm qua sao lại cãi nhau với trẫm? Cho dù thật sự có chuyện đó, từ Thái miếu truyền đến Từ Ninh cung cũng cần một canh giờ, hạ nhân Từ Ninh cung nào thần thông quảng đại như vậy, có thể lập tức biết được chuyện của trẫm.”
Tạ Dao vừa định phản bác, ánh mắt rơi vào vẻ đắc ý trên lông mày Hoàng hậu, lời đến bên miệng liền chuyển hướng.
“Trong Từ Ninh cung này tuy có không ít thái giám, nhưng có thể vào nội điện hầu hạ cũng không nhiều, nếu phụ hoàng không tin, vậy liền cho gọi bọn họ ra đây, đợi tiểu nữ tìm được kẻ kia, sẽ đối chất với hắn.”
Hành Đế trầm mặt nhìn nàng một cái, trong mắt Hoàng hậu càng thêm phần khinh thường.
“Nếu tìm được thì có thể đối chất, nếu tìm không được thì sao? Thái tử phi đừng nghĩ cách nói dối lừa gạt trẫm.”
“Tiểu nữ không dám.”
Tạ Dao đứng thẳng người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hành Đế.
Chỉ chốc lát sau, ông ta gật đầu đồng ý.
Tất cả hạ nhân trong Từ Ninh cung rất nhanh đã tập trung hết trong phòng, Tạ Dao nhìn một lượt.
Kẻ mặc áo choàng màu đỏ sẫm, kẻ bị lé một mắt, kẻ giọng nói the thé, kẻ dáng vẻ nhu nhược...
Duy chỉ không có kẻ tối hôm qua, nàng nhân lúc trời tối nhìn thấy, trên cổ tay có nốt ruồi son.
Vẻ đắc ý trên mặt Hoàng hậu gần như muốn tràn ra ngoài.
“Thế nào, Thái tử phi, tìm được rồi chứ?”
Lời nói của bà ta đầy vẻ chế giễu, nhưng chính là dáng vẻ đắt ý như vậy lại khiến Tạ Dao chắc chắn.
Hoàng hậu đoán được nàng sẽ bắt đầu từ tên tiểu thái giám truyền lời kia, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Nàng không tìm được người, cũng chứng minh, tên tiểu thái giám kia quả nhiên không phải người của Từ Ninh cung.
Đúng là người của Phượng Nghi cung rồi.
Tạ Dao trên mặt không biểu lộ gì, chỉ mím môi nói với Hành Đế.
“Những thái giám ở đây có phải là thiếu người không...”
“Thái tử phi quả nhiên khéo miệng, Hoàng thượng đích thân truyền lời, ai còn dám không đến?”
“Cũng chưa chắc đã không có ai bị bỏ sót, Hoàng hậu nương nương gấp gáp cái gì?”
“Bản cung là đau lòng vì nàng độc ác như vậy mà vẫn có thể thản nhiên như không!”
“ Tiểu nữ và nương nương đều là lo lắng cho Hoàng tổ mẫu, nương nương cũng muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, vậy sao không cùng tiểu nữ, cho gọi tất cả mọi người trong cung đến xem thử?”
Hoàng hậu cười khẩy.
“Bản cung thấy không cần thiết, Thái tử phi làm vậy, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian thôi?”
Hành Đế cũng nhíu mày theo.
“Nàng nói gọi thái giám, ta đã cho người đi gọi rồi, nàng cũng không tìm được ai là người truyền lời, còn gọi cung nữ làm gì? Nàng ở cùng mẫu hậu trong điện, lúc ra ngoài lại để bà ấy một mình, bà ấy không có sức, ngã trong phòng, là do nàng sơ suất, còn biện minh gì nữa? Thật khiến ta thất vọng.”