Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 156



“Ngươi nói bậy gì đó? Ta từ đầu đến cuối đều nghỉ ngơi trong điện, nghe thấy tiếng động mới ra ngoài.”

Tạ Dao nhíu mày, nhìn nàng ta với vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi cố ý mưu hại hoàng tổ mẫu, vậy mà còn dám đổ oan cho ta.”

“Thái tử phi nói ngươi nghỉ ngơi ở thiên điện, chẳng lẽ ngươi thật sự nghỉ ngơi ở đó sao? Có ai nhìn thấy không?”

Hoàng hậu biết tình hình nguy cấp, lập tức lên tiếng.

“Tự nhiên là có.”

Tạ Dao ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu.

“Lúc tiểu nữ ra ngoài có gặp phụ hoàng, phụ hoàng cho phép nhi thần đến đây, nhi thần mới dám đến.”

“Ngươi...”

Hoàng hậu nhìn Hành Đế và Tạ Dao đang bình tĩnh, trong lòng lạnh toát.

“Nói, tại sao lại mưu hại Thái hậu?”

Hành Đế không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Thu Cúc.

“Nô tỳ không có.”

Tội danh này Thu Cúc không thể nhận, nàng ta đang nghĩ cách thoát tội, bỗng thấy Tạ Dao nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm.

“Chẳng trách hai đêm nay ta gọi ngươi đều không thấy đáp lại, thì ra ngươi lại đến chính điện mưu hại hoàng tổ mẫu sao? Thu Cúc, hoàng tổ mẫu đối xử với ngươi tệ bạc chỗ nào, sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy!”

“Nô tỳ bị oan uổng, nô tỳ không hề...”

Thu Cúc luống cuống muốn giải thích, nhưng nhìn thấy bình sứ trong tay, nàng ta biết mình đã sập bẫy.

“Thế nào?”

Hành Đế liếc nhìn nàng ta, hỏi thái y.

Vị thái y kia vội vàng tiến lên, nhỏ giọng bẩm báo.

“Độc trong người Thái hậu nương nương... đã hai ngày rồi ạ.”

Hoàng hậu trong lòng hoảng hốt.

“Độc trong người hoàng tổ mẫu nặng như vậy, sao đám thái y ngày nào cũng hầu hạ trong điện lại không phát hiện ra?”

Tạ Dao lập tức hỏi ngược lại.

Đám thái y lúc nãy vội vàng quỳ xuống.

“Hoàng thượng minh xét, mấy ngày nay đều là Phó Viện sử tuân theo lệnh của Hoàng hậu nương nương vào điện hầu hạ, thần đẳng đã mấy ngày không được chẩn bệnh cho Thái hậu nương nương rồi ạ.”

Nếu không phải tối nay theo Hành Đế đến đây, bọn họ căn bản không biết gì về tình hình của Thái hậu.

“Mẫu hậu... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Hoàng hậu?”

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, Hoàng hậu nhất thời luống cuống.

“ Là do đám thái y kia sơ suất, thần thiếp quay về sẽ c.h.é.m đầu chúng...”

Ban đầu muốn hãm hại Tạ Dao, bọn họ mới cho Thái hậu uống thuốc trước, không ngờ sự việc lại bại lộ đột ngột như vậy, Hoàng hậu cũng không kịp trở tay.

“Thái y sơ suất như vậy, chẳng lẽ nương nương không hề hay biết sao?

Hoàng tổ mẫu bệnh tình nghiêm trọng, nương nương xưa nay hiếu thuận, tại sao lúc này lại không để tâm như vậy?

Phụ hoàng, tiểu nữ cho rằng, hay là mời Thái y lệnh và các vị thái y khác đến chẩn bệnh lại cho hoàng tổ mẫu, biết đâu hoàng tổ mẫu hôn mê nhiều ngày như vậy là do hai vị thái y kia gây ra.”

“Hoàng thượng!”

Hoàng hậu lập tức quỳ sụp xuống.

“Chuẩn.”

Hành Đế trầm giọng nói.

Toàn bộ thái y trong Thái y viện đều được triệu tập đến, lần lượt bắt mạch cho Thái hậu, ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ.

“Trong phòng Thái hậu nương nương không nên đốt nhiều hương an thần như vậy, nương nương dưỡng bệnh hôn mê, hương này không có lợi cho việc tỉnh lại của nương nương.”

“Dập tắt hết đi.”

Sắc mặt Hành Đế càng thêm u ám.

Hoàng hậu hiếu thuận, mấy ngày nay hắn bận bịu việc triều chính, liền giao hết mọi việc của Càn Thanh cung cho bà ta, không ngờ lại thành ra như vậy.

“Hoàng hậu, rốt cuộc là thái y sơ suất, hay là ngươi căn bản không để tâm hả?”

“Thần thiếp... Thần thiếp không dám, Hoàng thượng...”

“Phụ hoàng?”

Hoàng hậu vừa quỳ xuống định giải thích, bỗng thấy Tạ Dao nhìn Thu Cúc với vẻ kỳ quái.

Hành Đế nhíu mày.

“Lại sao nữa?”

“Nhi thần thất lễ, các vị thái y nói trong phòng hoàng tổ mẫu có đốt hương, nhi thần bỗng nhớ ra, trên người Thu Cúc... cũng có mùi hương giống hệt trong phòng hoàng tổ mẫu.”

Thu Cúc lập tức mặt mày trắng bệch.

Mùi hương trên người nàng ta tuy nhạt, nhưng lúc này được Tạ Dao nhắc đến, ai nấy đều ngửi thấy mùi hương trên người nàng ta.

Loại hương quý giá như vậy, cho dù chỉ là dính chút ít, cũng không thể nào dính vào người một cung nữ quét dọn được.

“Ngươi đến cung Thái hậu bao nhiêu lần rồi? Tiện nhân!”

“Nô tỳ...”

Thu Cúc vừa định lên tiếng, bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng như nước của Tạ Dao, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, đành ngậm miệng lại.

Thuốc độc trong tay, hương thơm trên người, chỉ có một mình nàng ta ở trong nội điện, chẳng phải đây là chiêu trò hãm hại Tạ Dao của bọn họ sao?

Thu Cúc sợ hãi nhìn Hoàng hậu, bắt gặp ánh mắt đe dọa của bà ta.

“Phụ hoàng, nàng ta thân là cung nữ quét dọn, vậy mà có thể tự do ra vào chính điện hãm hại hoàng tổ mẫu, rốt cuộc là có kẻ đứng sau xúi giục, hay là... nàng ta thật sự to gan như vậy?

Nhi thần cho rằng, nàng ta có thể qua mặt mọi người, lại hận hoàng tổ mẫu như vậy, trước đó chưa chắc đã không âm thầm ra tay.”

Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng, Hoàng hậu lập tức cười lạnh.

“Một chuyện là một chuyện, Thái tử phi, chuyện ngươi sơ suất khiến mẫu hậu ngã bệnh không thể chối cãi, Thu Cúc hôm đó không có ở chính điện, sao có thể liên quan đến nàng ta?”

“Đúng vậy, Thái tử phi, nô tỳ hôm đó không có ở chính điện...”

“Vậy hôm đó ngươi ở đâu?”

“Tự nhiên là ở bên ngoài quét dọn.”

“Nói dối, lúc đó Thái hậu nương nương hôn mê, tất cả cung nữ đều hầu hạ bên ngoài điện, lúc đó trời đang mưa, sao ngươi có thể ở bên ngoài quét dọn được?”

Thu Cúc mặt mày trắng bệch.

“Nô tỳ nói sai, nô tỳ đúng là đang hầu hạ bên ngoài điện.”

“Vậy có ai nhìn thấy ngươi không?”

“Nhìn thấy... Nô tỳ...”