Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 163



Như một cơn mưa gió bão bùng ập đến, chiếm đoạt nàng hoàn toàn.

Lúc cơ thể nóng bỏng áp lên, Cố Trường Trạch cảm nhận được cơ thể run rẩy của Tạ Dao, trong lòng gào thét.

Ở lại đi, mãi mãi ở lại bên cạnh ta, cho dù sau này nàng có biết chuyện gì đi chăng nữa.

Giờ Dần hai khắc, chuyện chăn gối kết thúc, mái tóc ướt át dính trên gương mặt ửng hồng, Tạ Dao cuộn tròn trong lòng Cố Trường Trạch, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hoang mang.

Từ khi vào Đông cung, thời gian nàng xa cách Cố Trường Trạch không nhiều, cứ ngày đêm như vậy… Nàng sẽ có thai sao?

62

Bàn tay khẽ lướt qua vùng bụng hơi nhô lên, mới động đậy một chút đã bị Cố Trường Trạch phát hiện.

Hắn khẽ hôn lên má Tạ Dao, dịu dàng hỏi:

“Sao vậy?”

Giọng nói Cố Trường Trạch vẫn còn chút khàn khàn sau cơn cuồng nhiệt, hơi thở nóng hổi phả vào cổ nàng, khiến cả người Tạ Dao mềm nhũn.

Nàng ngẩng đầu, trong màn đêm nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Cố Trường Trạch.

“Ta nhớ Điện hạ là nhi tử độc nhất của mẫu hậu.”

“Ừm.”

“Điện hạ từ nhỏ đã sống một mình, chẳng lẽ không thấy cô đơn sao?”

“Không.”

Cố Trường Trạch ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, đôi môi mỏng khẽ hôn lên làn da trắng nõn như sứ, trên da thịt Tạ Dao hiện lên một mảng đỏ ửng, nàng theo bản năng co người lại, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

“Ta cũng không thích có thêm đệ đệ muội muội, trẻ con luôn ồn ào. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Vẻ mặt Tạ Dao ẩn trong màn đêm, còn chưa kịp lên tiếng, bỗng cảm thấy eo siết lại, ngón tay Cố Trường Trạch đã đặt lên bụng nàng.

“Đừng nhúc nhích...”

Hắn vừa mới ôm lấy, Tạ Dao đã khẽ rên một tiếng ngăn cản động tác của hắn.

Dưới màn lụa xanh, giọng nói nàng có chút khó nhịn.

“Hơi căng...”

“Có thể căng hơn nữa...”

Cố Trường Trạch nuốt khan một tiếng, siết chặt eo nàng, phủ người xuống.

Sáng sớm hôm sau, Hành Đế ban bố chiếu cáo thiên hạ.

Hoàng hậu hạ độc mưu hại Thái hậu, sau khi sự việc bại lộ đã viết thư sám hối tự vẫn, nay thu hồi ấn tín, phế truất hậu vị, sau khi c.h.ế.t không được chôn cất trong hoàng lăng. Tuy nhiên, xét đến Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử vô tội, lỗi của người mẫu thân không liên lụy đến con cái, hai vị hoàng tử mỗi người tự kiểm điểm bản thân trong phủ một tháng, Quốc trượng Phùng quốc công bị tước chức vị, cả nhà bị đày đi Tây Bắc.

Một cơn sóng gió vốn bắt đầu từ vị trí Thái tử phi, cuối cùng lại kết thúc bằng việc Hoàng hậu mưu hại Thái hậu bị vạch trần, vô số đại thần sáng sớm đã chuẩn bị sẵn tấu chương phế hậu, vừa mới vào triều đã bị tin tức này làm cho bất ngờ.

Trong lúc nhất thời, từ trên triều đình đến dân chúng kinh thành đều xôn xao bàn tán.

Những lời mắng chửi ác độc nhắm vào Hoàng hậu từ đầu đường đến cuối ngõ, ngay cả danh tiếng của hai vị hoàng tử dưới gối bà ta cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Các vị đại thần theo phe cánh Hoàng hậu cũng đều do dự, hai vị hoàng tử không còn ngoại thích ủng hộ, lại bị liên lụy danh tiếng vì Hoàng hậu bị phế, sau này thật sự có thể tranh giành ngôi vị kia sao?

Tam hoàng tử đã chết, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử chịu ảnh hưởng từ cơn sóng gió lần này, đều đóng cửa không ra ngoài, Lục hoàng tử từ sau khi bị gãy chân phải dưỡng thương nhiều ngày, tính tình càng thêm u uất, Thái tử vốn là một kẻ ốm yếu, chỉ e là không biết có thể sống thêm được mấy năm hay không, còn Nhị hoàng tử thì tài năng tầm thường, tính tình nhu nhược.

Các đại thần nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy Đại Thịnh đang lâm nguy.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn Hành Đế đã chất đầy tấu chương xin mở rộng hậu cung.

Tạ Dao từ Từ Ninh cung trở về, tối hôm qua lại bị Cố Trường Trạch “hành hạ”, đến tận sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ này cũng không yên ổn, ác mộng liên miên, nàng cau mày, trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đến khi trời nhá nhem tối, nàng mới mở mắt.

“Điện hạ đâu?”

Giọng nói Tạ Dao có chút yếu ớt.

Mấy ngày không gặp, tối qua trở về cũng không nói được mấy câu, vừa tỉnh ngủ đã không thấy người, nàng thật sự có chút không quen.

Thanh Ngọc nhìn sắc mặt nàng, có chút lo lắng.

“Người muốn truyền Thái y không? Nô tỳ thấy người cả ngày nay ngủ không ngon.”

Tạ Dao lắc đầu, thân thể mình nàng tự biết, chẳng qua là vì chuyện ở Từ Ninh cung mà sinh ra chút sợ hãi.

“Không sao, Điện hạ đâu?”

Nàng lại hỏi câu này lần thứ hai, Thanh Ngọc phì cười.

“Người càng ngày càng dính Điện hạ rồi.”

Mặt Tạ Dao nóng lên.

“Nói bậy.”

“Nói gì vậy? Vui như thế, cũng nói cho ta nghe một chút.”

Cố Trường Trạch cười lớn, từ ngoài cửa bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của chủ tớ hai người.

Tạ Dao im lặng ngậm miệng.

“Điện hạ đi đâu vậy?”

“Bên ngoài có chút việc, vốn định xử lý xong rồi quay lại chờ nàng tỉnh. Sao không ngủ thêm một lát?”

Ánh mắt Cố Trường Trạch lướt qua Tạ Dao, dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng của nàng.

“Ngủ cả ngày rồi...”

“Sao mặt lại đỏ như vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Thanh Ngọc lui xuống dọn bữa tối, Cố Trường Trạch lo lắng cho rằng nàng không khỏe, vội vàng đưa tay sờ trán nàng.

Tạ Dao nghiêng người tránh đi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Không có không khỏe.”

“Không khỏe mà mặt đỏ như vậy sao?”

Cố Trường Trạch nhướng mày nhìn nàng, thấy vẻ mặt lúng túng của Tạ Dao, bỗng nhiên bật cười.

“Hay là đang nghĩ gì đó không nên nghĩ, nên mới đỏ mặt như vậy? Hửm? A Dao.”

Hắn nghiêng người, dễ dàng ôm nàng vào lòng, Tạ Dao ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn.