Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 198



Cố Trường Trạch siết chặt tay, im lặng hồi lâu không nói gì.

Hắn giả bệnh dưỡng thương khoảng năm sáu ngày, vừa thấy khỏe lại liền lao đầu vào thư phòng bận rộn.

Hôm nay thái y lệnh đến thư phòng bắt mạch cho hắn, thấy hắn lại muốn uống thuốc kia, liền nói.

“Nếu Điện hạ không muốn uống, để Thái tử phi uống thay cũng được.”

Cố Trường Trạch không để ý đến lời ông nói, hỏi.

“Ta nhớ hình như đường thẩm và đường tẩu của Thái tử phi đều mất vì khó sinh?”

“Đúng vậy.”

Thái y lệnh vội vàng đáp.

Cố Trường Trạch mím môi, bỗng nhiên nhớ đến Thái hậu.

Hoàng tổ mẫu của hắn cũng vì lúc trẻ sinh phụ hoàng mà bị tổn thương nguyên khí, đến giờ vẫn thường xuyên đau ốm liên miên.

“Kê đơn thuốc điều trị cho Thái tử phi thật tốt, ta không muốn nàng ấy mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều phải chịu đau đớn như vậy.”

“Vâng.”

“Còn về chuyện con cái...”

Hắn đặt chén thuốc xuống bàn, phát ra tiếng động trầm đục.

“Nàng ấy không muốn, chúng ta sẽ không có.”

77

Kinh nguyệt vừa dứt, Tạ Dao tắm rửa xong liền nằm trên giường, trong phòng đặt vài cục băng tỏa ra khí lạnh, nàng phe phẩy quạt tròn xua đi chút oi bức còn sót lại, vừa chờ Cố Trường Trạch trở về.

Gần giờ Tuất, hắn tắm mình trong ánh sáng bước vào phòng, vừa nhìn đã thấy thân ảnh yểu điệu trên giường.

Mái tóc đen nhánh xõa trên người, chiếc cổ thon dài dưới ánh nến càng thêm trắng nõn, nét dịu dàng trên dung nhan xinh đẹp vừa vặn lúc quay đầu lại rơi vào mắt hắn, Cố Trường Trạch trong lòng khẻ động, sải bước tiến lên ôm nàng vào lòng.

“Sao còn chưa ngủ?”

“Chờ chàng về.”

Hắn cúi đầu, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.

Hắn hôn lên môi Tạ Dao, bàn tay thon dài ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ta cũng nhớ nàng, nên đã về sớm.”

Bờ môi nóng bỏng lướt qua vành tai, hắn thì thầm.

“Bao ngày qua, nàng có nhớ ta không?”

Hai người ngày ngày gặp mặt, thân thể nóng bỏng của hắn áp sát vào nàng, chữ “nhớ” hắn nói ra không cần nói cũng hiểu là gì.

Tạ Dao đỏ mặt tới tận mang tai, cảm thấy lời hắn hỏi thật quá thẳng thắn.

Nàng mím môi không nói, Cố Trường Trạch liền hôn nàng, từ môi đến cổ, hôn đến khi làn da trắng nõn ửng hồng, Tạ Dao tựa vào người hắn thở dốc.

Suốt nửa tháng nay hai người chưa từng thân mật, chỉ mới bị hắn trêu chọc một chút, nàng đã động lòng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, nhỏ giọng nói:

“Chàng đi tắm rửa đi.”

Hai người quấn lấy nhau trên giường, y phục xộc xệch khoác trên người, Cố Trường Trạch hôn nàng một cái thật sâu, đuôi mắt ánh lên màu đỏ sẫm.

“Chờ ta, sẽ nhanh thôi.”

Hắn đứng dậy đi tắm, Tạ Dao điều chỉnh lại hơi thở, xuống giường đặt quyển sách trong tay xuống.

Lại trở về giường như đang chờ hắn, không lên giường thì có thể làm gì chứ?

Tạ Dao đảo mắt nhìn xung quanh, lồng n.g.ự.c như muốn nhảy ra ngoài, nàng đành rót một chén trà lạnh uống cạn.

Nước trà còn chưa kịp xuống bụng, một bàn tay thon dài đã nắm lấy cổ tay nàng, lấy đi chén trà.

“Đã bảo nàng đừng uống nhiều trà lạnh mà.”

Nhiệt độ cơ thể sau khi tắm rửa của hắn xuyên qua lớp áo trong truyền sang người nàng, Cố Trường Trạch ôm ngang eo nàng, sải bước đi về phía giường.

Màn giường buông xuống, nụ hôn cuồng nhiệt rơi trên người nàng, nửa tháng không gần gũi, Tạ Dao có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của hắn, nàng sợ hãi co rúm người, lại bị Cố Trường Trạch nắm chặt cổ tay kéo lại, buộc phải cảm nhận sự hòa quyện này.

Làn da trắng nõn ửng lên màu hồng nhạt, nàng cong người, eo bị Cố Trường Trạch nâng lên, tiếng thở dốc rên rỉ đều bị hắn nuốt vào bụng, theo động tác của hắn mà lên xuống chìm nổi.

Một màn hoan ái mặn nồng kết thúc, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng hắn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên má, tiếng thở dốc thoang thoảng vang lên trong phòng.

Hắn ôm Tạ Dao đi tắm rửa, lúc trở về, tiểu ta nương đã ngủ say trong lòng hắn.

Cố Trường Trạch hôn lên trán nàng, rời khỏi người nàng xuống giường.

Nửa đêm, Tạ Dao mơ màng cảm thấy có một luồng khí lạnh luồng vào chăn, nàng mở mắt ra, thấy Cố Trường Trạch đã lên giường ôm lấy nàng.

“Ra ngoài làm gì vậy?”

“Không có gì, ngủ đi.”

Tạ Dao thật sự mệt mỏi rã rời, rúc vào lòng hắn rồi lại ngủ thiếp đi.

Mơ màng, nàng ngửi thấy trên người Cố Trường Trạch có mùi thuốc thoang thoảng.

Những ngày qua, nàng ở mãi trong Đông cung không ra ngoài, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra biến động long trời lở đất.

Đợi đến khi Thanh Ngọc trở lại bên cạnh, nàng mới biết chuyện Tiêu Oanh Vi vì chuyện lần trước, đã bệnh mấy ngày nay.

“Nghe nói tối hôm qua mới khỏe, Tiêu thống lĩnh đã đưa vào cung rất nhiều bổ phẩm, quan tâm hỏi han mấy lần.”

Tiêu Hoa vốn rất tốt với người muội muội này, Tạ Dao cũng không lấy làm lạ.

Nàng đứng dậy khỏi giường, Thái y đến bắt mạch, sau khi xem mạch xong, nhìn sắc mặt Tạ Dao, nói theo lời Cố Trường Trạch đã dặn dò:

“Thái tử phi nương nương thân thể rất tốt, ngoại trừ lúc đến kỳ kinh nguyệt thường hay đau bụng mệt mỏi, có lẽ là do thể hàn, thần sẽ kê thêm vài thang thuốc.”

Tạ Dao gật đầu, còn muốn hỏi thêm, thì nghe thấy Thái y lệnh nói tiếp:

“Lúc đến kỳ kinh nguyệt đau như vậy, nương nương hẳn là rất khó chịu, hơn nữa thể hàn của nương nương phải từ từ điều trị, chỉ e là trong vòng một năm nửa năm muốn có tin vui, là hơi khó khăn.”

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, Tạ Dao nắm chặt khăn tay hỏi:

“Lời này là thật?”

“Thần không dám lừa gạt nương nương, nương nương đừng quá lo lắng, thần sẽ cố gắng điều trị cho người.”