Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 210



Tiêu Oanh Vi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, hắng giọng nói:

“Thần thiếp nghe nói hôm nay Càn Thanh cung đã truyền Thái y nhiều lần, lo lắng bệnh tình của phụ hoàng, nên đến thăm vào lúc đêm khuya.”

Tạ Dao đưa mắt nhìn xung quanh.

“Các vị hoàng tử đều đã trở về rồi sao?”

Lúc này toàn thân Tiêu Oanh Vi đau nhức dữ dội, một câu cũng không muốn nói thêm với Tạ Dao, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, khuấy nhẹ chiếc thìa trong tay.

“Đã khuya rồi, Thái tử phi xem xong rồi thì mau trở về đi.”

“Cũng không gấp, ta thấy sắc mặt nương nương không được tốt, có phải mấy ngày nay hầu hạ phụ hoàng mệt mỏi rồi không? Hay là nương nương về nghỉ ngơi trước đi, ta ở lại trông phụ hoàng cho.”

Tạ Dao nhìn về phía Hành Đế đang nằm trên giường.

Mấy ngày nay không thấy chuyển biến tốt, hôm nay sắc mặt còn kém hơn mấy ngày trước.

Nhưng dù là vậy, cả Thái y viện, chẳng lẽ thật sự không ai khám ra được gì sao?

Tiêu Oanh Vi không để ý đến nàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía bát thuốc trên bàn, tay trong tay áo nắm chặt.

“Không cần, Thái tử phi hãy về đi, bản cung tự mình trông nom Hoàng thượng.”

Nàng ta không kiên nhẫn cắt ngang lời Tạ Dao một lần nữa, hành động liên tục nhìn về phía bát thuốc cuối cùng cũng khiến Tạ Dao chú ý.

“Đây là thuốc của phụ hoàng sao? Ta thấy đã nguội rồi, hay là sai người mang xuống hâm nóng lại đi?”

Nàng vừa mới đưa tay ra định cầm bát thuốc lên, liền thấy Tiêu Oanh Vi trừng lớn mắt.

“Ngươi làm gì vậy? Đừng động vào thuốc của Hoàng thượng!”

Tạ Dao kinh ngạc, bát thuốc suýt chút nữa thì rơi khỏi tay, Tiêu Oanh Vi vội vàng giật lại.

“Lóng ngóng vụng về, Thái tử phi thật vô dụng, mau trở về đi, ở đây không cần ngươi.”

Nước thuốc đen sì b.ắ.n ra ngoài, rơi cả lên mu bàn tay Tiêu Oanh Vi, nàng ta cũng không lau, chỉ một lòng bảo vệ bát thuốc trong tay.

Ánh mắt Tạ Dao lộ vẻ trầm tư.

“Thật sự không cần ta giúp nương nương hầu hạ phụ hoàng uống thuốc sao?”

“Không cần, Thái tử phi mau về đi.”

Tạ Dao mím môi cười.

“Tối nay Điện hạ không ở Đông cung, ta cũng đang rảnh rỗi, trở về cũng không có việc gì, đã vậy nương nương cũng không chịu về nghỉ ngơi, chi bằng ta ở lại trò chuyện cùng nương nương một lát?”

“Bản cung không có gì để nói với Thái tử phi.”

Thấy nàng nhất quyết không chịu đi, vẻ sốt ruột trên mặt Tiêu Oanh Vi càng lộ rõ.

Nàng ta không thể đuổi người một cách trắng trợn, nhưng trong lòng cũng buồn bực không thôi, lời nói như d.a.o găm phóng ra, Tạ Dao sắc mặt không đổi.

Hai người giằng co một lúc, Tiêu Oanh Vi suýt chút nữa cắn rách môi.

Quả nhiên là tiện nhân, lúc nào cũng muốn phá hỏng chuyện tốt của nàng ta.

Vậy thì một... liều một phen cho xong.

Vẻ mặt Tiêu Oanh Vi liên tục thay đổi, nhìn Tạ Dao đang ngồi đó không hề hay biết, trong mắt lóe lên tia hung ác.

Thân hình mảnh mai lặng lẽ tiến lại gần Tạ Dao, Tiêu Oanh Vi nắm chặt cây trâm bạc trong tay, nhìn cổ nàng giơ cao lên ——

“Huệ phi nương nương giá lâm, Vinh tần nương nương giá lâm, các vị quý nhân giá lâm ——”

“Huệ mẫu phi đến rồi.”

Tạ Dao đột nhiên đứng dậy, Tiêu Oanh Vi không kịp né tránh, suýt chút nữa đụng trúng nàng, cây trâm trong tay rơi xuống đất.

Cơn đau nhức khắp người khiến Tiêu Oanh Vi tối sầm mặt mũi, hít sâu một hơi.

Còn chưa kịp hoàn hồn, Càn Thanh cung vốn yên tĩnh bỗng chốc ùa vào một đám người.

Các phi tần trang điểm lộng lẫy, vừa vào trong đã bắt đầu khóc lóc om sòm.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng tỉnh rồi sao?”

“Thần thiếp đến đây, Hoàng thượng mau dậy nhìn thần thiếp một cái!”

“Hoàng thượng...”

Nữ nhân trang điểm lòe loẹt đứng đầu tiên đột ngột lao tới, đẩy Tiêu Oanh Vi sang một bên, rồi nhào tới bên giường Hành Đế.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn thần thiếp... Sao người lại hôn mê rồi? Không phải nói đã tỉnh rồi sao?”

“Ai nói Hoàng thượng tỉnh rồi?”

Tiêu Oanh Vi bị đập vào bàn, cả người mềm nhũn ngã ngồi trên ghế, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn.

Vị phi tần kia bị trừng mắt, lập tức ủy khuất nói:

“Các tỷ muội đều nghe công công nói, Hoàng thượng đã tỉnh, muốn gặp chúng ta, nên mới từ hậu cung đến đây, Hiền phi trừng thần thiếp làm gì?”

“Công công nào, ai nói?”

Tiêu Oanh Vi vừa hỏi, trong mắt Tạ Dao đã lộ ra vẻ kinh ngạc đúng lúc.

“Hóa ra phụ hoàng vẫn chưa tỉnh sao? Tối nay ta ở Đông cung, nghe nói Hiền phi nương nương cho vài vị Thái y rời đi, lại gọi cả thị vệ canh gác bên ngoài Càn Thanh cung đi, còn tưởng rằng là phụ hoàng tỉnh lại muốn tĩnh dưỡng, nên vui mừng báo tin cho Huệ mẫu phi, để các vị phi tần trong hậu cung đến thăm phụ hoàng.”

Lời này vừa nói ra, mấy vị phi tần kia lập tức im bặt.

“Điều động cấm vệ quân? Hiền phi vì sao lại điều động cấm vệ quân?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng bệnh nặng hôn mê, sao có thể điều động cấm vệ quân đi được?”

Ánh mắt trách móc đổ dồn về phía nàng ta, trong lòng Tiêu Oanh Vi hoảng hốt.

“Bản cung... Bản cung thấy bên ngoài người nhiều quá, Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng.”

“Dù có tĩnh dưỡng thì cũng phải có người canh gác, nhỡ đâu có kẻ muốn bất lợi cho Hoàng thượng, cấm vệ quân cũng có thể kịp thời bảo vệ, Hiền phi nương nương làm như vậy chẳng phải là quá liều lĩnh sao?”

Tạ Dao cau mày nhẹ giọng nói.

Lời nàng vừa nói ra, lập tức nhận được sự đồng tình của các phi tần trong hậu cung.

Bọn họ vốn đã không vừa mắt việc Tiêu Oanh Vi ngày ngày độc chiếm Hoàng thượng, một mình ở lại Càn Thanh cung hầu hạ, ai biết được trong lòng nàng ta đang toan tính điều gì?