Ngày hôm sau khi hạ thánh chỉ, Giang tướng lĩnh mệnh mang theo hai vạn binh mã đi trước đến thành Đông Nam.
Từ trên xuống dưới triều đình đều tin tưởng Thái tử không nghi ngờ, không chỉ mắng chửi Tiêu gia vong ân phụ nghĩa, còn lên tiếng nói Thái tử nhân từ vì nước vì dân, nhất định phải xử tử toàn bộ phản tặc Tiêu gia.
Trên triều đình, chuyện này hoàn toàn lấn át cái c.h.ế.t của Hành Đế, tranh cãi đến mức ồn ào náo động.
Mà việc đầu tiên Tạ Dao làm sau khi nghe được tin tức, chính là hỏi thăm Cố Hoằng.
“Nói với Cố Trường Trạch, ta muốn gặp muội ấy.”
Từ tối hôm đó đến nay, nàng vẫn chưa gặp lại Cố Hoằng.
Cố Hoằng vội vàng từ bên ngoài đi vào, vừa bước vào đã bị Tạ Dao ôm chầm lấy.
“Muội không sao chứ? Tối hôm đó làm sao muội trốn thoát được?”
“Tẩu tẩu, tẩu có sao không? Muội nghe nói đêm đó tẩu vì huynh ấy mà vào cung...”
Lời còn chưa dứt đã bị Tạ Dao cắt ngang.
“Đừng nhắc đến chuyện đêm đó nữa, trước tiên hãy nói về muội đi.”
Lời của nàng kéo suy nghĩ của Cố Hoằng trở về đêm hôm đó.
“Cháy rồi, Đông cung cháy rồi——”
Tiếng kêu gào đột ngột vang lên khiến hắc y nhân giật mình, hắn thấp giọng mắng một câu, buông Tạ Dao ra đi ra ngoài.
“Công tử... A!”
Lời còn chưa dứt, phía sau liền xuất hiện một bóng người, dứt khoát bẻ cổ hắn.
Trong phòng quá tối, Cố Hoằng không nhìn rõ người tới, nỗi sợ hãi trong lòng khiến nàng không ngừng giãy giụa lùi về phía sau.
Trong màn đêm, người nam nhân cao lớn cúi đầu, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
Tấm khăn bịt miệng bị ném xuống đất, Cố Hoằng thở hổn hển, nước mắt giàn giụa.
“Đừng g.i.ế.c ta, ta là công chúa, vàng bạc châu báu, ngươi muốn gì...”
Nàng còn chưa nói xong, người nọ đã buông dây trói trên tay nàng ra, kéo nàng chạy ra ngoài.
Màn đêm đen kịt và khói lửa khiến nàng không nhìn rõ dung mạo của người nam nhân, hắn che mặt, sải bước kéo nàng chạy ra khỏi Đông cung.
Cố Hoằng không dám thở mạnh, liều mạng chạy về phía trước.
Bên ngoài Đông cung đã biến thành một biển lửa, lửa cháy ngút trời, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Cố Hoằng vừa dừng bước, đã bị hắn kéo chạy tiếp.
Bọn họ chạy một mạch ra khỏi hoàng cung, lao đi trên con đường dài tăm tối. Cố Hoằng kinh hoàng sợ hãi, thể lực càng thêm cạn kiệt, chạy được vài bước lại ngã xuống đất.
Còn chưa kịp để hắc y nhân kéo dậy, Cố Hoằng cắn răng đứng lên, loạng choạng chạy về phía trước.
Đến trước cửa phủ công chúa, Cố Hoằng chân mềm nhũn ngã xuống đất, đầu đập vào bậc đá xanh, vừa vặn va vào vết thương trên trán, đau đớn khiến nàng sợ hãi
Hắc y nhân dừng bước, liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên ngồi xổm xuống.
Cố Hoằng lập tức cảnh giác lùi về phía sau.
“Có người...”
Lời còn chưa dứt, đã thấy hắc y nhân đưa tay, nhẹ nhàng vén gọn mái tóc rối bù của nàng, lại lau đi vết m.á.u trên trán.
Bàn tay hắn lướt qua mái tóc rối bù trước trán trong gió đêm, cảm giác ấm áp lướt qua, chỉ là thoáng chốc đã biến mất.
Vừa đi được không xa, Cố Hoằng bỗng nhiên hoàn hồn, gọi hắn, hai mắt đỏ hoe.
“Là ngươi, đúng không?”
Người nam nhân không quay đầu lại, nhưng thân hình lại cứng đờ.
Nhân cơ hội này, Cố Hoằng lao lên phía trước, vươn tay giật khăn che mặt của hắn xuống.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt kia, Cố Hoằng im lặng rơi lệ.
“Vì sao lại cứu ta?”
“Không liên quan đến ngươi.”
Trần Ngộ Cảnh rất nhanh đã hoàn hồn, hất tay nàng ra, tiếp tục bước đi.
Bóng hình cao lớn độc bước đi trong màn đêm đen kịt.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Cố Hoằng dường như nhận ra điều gì, nàng khàn giọng gọi.
“Ngươi sẽ không trở về nữa, ngươi muốn đi tìm Tiêu Hoa, tối nay hắn liều c.h.ế.t quay về kinh thành, là vì muốn phản bội ngươi, đúng không?”
Trần Ngộ Cảnh không để ý đến nàng.
Cố Hoằng chạy lên phía trước vài bước, chắn trước mặt hắn, giọng nói nghẹn ngào.
“Ta không cho ngươi đi.”
Từ trước nàng đã biết Tiêu Hoa và Trần Ngộ Cảnh quan hệ rất tốt, nghe nói Tiêu Hoa từng cứu mạng Trần Ngộ Cảnh.
“Chỉ vì một mạng của hắn, mà ngươi muốn hy sinh bản thân, còn có cả Trần gia sao? Ngươi có biết, một khi đã đi, ngươi và Trần gia cả đời này sẽ là loạn thần tặc tử, ngươi mới được điều động ở biên cương ba năm đã được trở về kinh, chẳng lẽ tiền đồ đều không cần nữa sao?”
Câu nói này dường như đã chọc giận Trần Ngộ Cảnh, hắn giơ tay đẩy Cố Hoằng ra, lần này ra tay rất mạnh, nàng loạng choạng lùi về phía sau vài bước, ngã xuống đất.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng, giống như vô số lần trước đây.
Trước mặt nàng, Trần Ngộ Cảnh chưa bao giờ dịu dàng.
“Ta phản bội như thế nào? Trần gia ra sao? Cố Hoằng, ngoan ngoãn làm công chúa của ngươi đi, đừng xen vào chuyện của ta.”
Lần này, Cố Hoằng ngây ngốc ngồi trên mặt đất, nhìn hắn chạy ra khỏi biển lửa, không hề quay đầu lại nhìn một lần.
“Trần gia phản bội, là chuyện nằm trong dự liệu của ta.”
Cố Hoằng nắm lấy khăn tay lau nước mắt, lại nhìn Tạ Dao.
“Tẩu tẩu, Tiêu Hoa thật sự không phải người tốt, tẩu đừng vì hắn và huynh ấy...”
Cố Hoằng muốn nói lại thôi.
Tạ Dao buông tay đang lau nước mắt cho nàng ra, mân mê chiếc vòng trên cổ tay.
“Muội cũng biết chuyện đêm đó?”
Một câu nói lạnh lùng khiến Cố Hoằng cứng đờ người.
Không nói chính là thừa nhận, đến lúc này Tạ Dao mới hiểu được vì sao hôm đó huynh muội bọn họ lại nhất quyết muốn nàng xuất cung.
Khóe miệng Tạ Dao nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Muội xem, muội biết, Giang tướng biết, các ngươi đều biết, ta là thê tử do hắn chính thức cưới về, nhưng hắn lại giấu ta.”