“So với việc xử lý bọn họ, ta càng muốn xử lý chàng hơn.”
Lời nói lạnh lùng của nàng không khiến Cố Trường Trạch tức giận chút nào, ngược lại còn nhếch môi.
“Ta đang ở đây, A Dao muốn xử lý thế nào cũng được, chi bằng bây giờ chúng ta cùng lên giường, ta cái gì cũng nghe nàng.”
Lời nói bậy bạ này khiến Tạ Dao tức đến mức mặt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Cố Trường Trạch, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Cố Trường Trạch tối sầm lại, bước theo.
Trải qua những ngày mưa gió xối xả và sự chỉnh đốn, toàn bộ hoàng cung đã khôi phục lại hình dáng trước khi xảy ra cung biến, các cung nữ thái giám đi lại tấp nập, các đại thần kết bạn rời khỏi cung, không ai thật sự để ý đến việc triều đại này có phải đã đổi thay hay không.
Cố Trường Trạch đuổi kịp nàng trong chớp mắt.
“Muốn đi đâu?”
Tạ Dao coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người cùng che một chiếc ô, y phục Cố Trường Trạch đã sớm bị nước mưa làm ướt, nhưng ánh mắt hắn chỉ dõi theo Tạ Dao, cho đến khi nàng đi được một lúc lâu, dừng lại trước một đống đổ nát.
Đó là Đông cung của nửa tháng trước.
Ngọn lửa lớn không biết tại sao lại cháy dữ dội như vậy, thiêu rụi nửa Đông cung, ngày hôm sau Cố Trường Trạch an bài ổn thỏa cho Tạ Dao, tự mình lục tung đống đổ nát suốt hai canh giờ, nhưng vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
Sau đó, hắn đứng trước đống đổ nát rất lâu, nhìn cung điện mà mình đã lớn lên từ nhỏ.
Cuối cùng nói.
“Không cần sửa sang lại nữa.”
Cung điện này có quá nhiều hồi ức không tốt đẹp, đến nước này cũng không cần thiết phải tu sửa lại nữa.
Trước mắt Tạ Dao chỉ còn lại một đống đổ nát, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên từng khung cảnh theo ánh mắt dừng lại.
Đông cung này là nơi nàng ở lâu nhất ngoài Tạ Vương phủ.
Có lẽ là vì ánh mắt nàng quá hoài niệm, Cố Trường Trạch cẩn thận quan sát một lúc, dịu dàng nói.
“Nếu nàng thích, ta sẽ cho người xây dựng lại một cái giống y như đúc.”
Tạ Dao không nói gì.
Hắn nghiêng ô, cả người ướt đẫm cũng không quan tâm.
“Ngày đầu tiên nàng gả vào Đông cung, ta đã nói, nhất định phải coi đây là nhà của mình. Hoa mộc lan ở Đông cung được trồng từ ba năm trước, bức tranh treo đầy phòng cũng đã đợi ba năm, ta ngày ngày mong nhớ, cuối cùng cũng đợi được nàng đến, Dao Dao.”
Hắn thở dài, đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy nàng.
“Nàng đối với người khác luôn mềm lòng, tại sao không thể mềm lòng với ta một chút, ta và nàng là phu thê, Dao Dao, mềm lòng với ta một chút được không, giống như đối với người khác cũng được... Ta biết lỗi rồi...”
Hắn liên tục cầu xin, nước mưa lạnh lẽo theo đó thấm vào người Tạ Dao, khiến nàng lạnh đến run người.
Ánh mắt nàng dần trở nên mơ hồ theo từng lời cầu xin, cơ thể mềm mại trong lòng hắn dần thả lỏng, khóe môi Cố Trường Trạch càng nhếch lên, cho rằng nàng sắp đồng ý, thì ngay sau đó, nàng khẽ mấp máy môi.
“Ta muốn ra khỏi cung một chuyến.”
“Cạch” một tiếng, sợi dây trong đầu hắn đứt phựt.
Vẻ mặt hắn lập tức lạnh lùng, chiếc ô trong tay rơi xuống đất, hắn bế thốc Tạ Dao lên, sải bước đi về phía trước.
Vào Loan Nghi điện, hắn giơ chân đá cửa.
“Tất cả lui ra ngoài.”
Cả đám người hầu run rẩy lui xuống, Cố Trường Trạch mặc kệ cả người ướt đẫm, hung hăng đặt nàng lên giường.
“Nàng đừng hòng.”
Hắn ôm chặt Tạ Dao, lạnh lùng nói.
Tạ Dao ngẩng đầu lên.
“Vừa rồi còn nói chàng biết lỗi rồi, muốn ta mềm lòng một chút, ta chỉ nói muốn ra khỏi cung một chuyến, đây chính là biết lỗi rồi sao?”
Sự tỉnh táo và châm chọc trong mắt nàng khiến hắn lập tức hiểu ra điều gì đó, hắn ôm chặt Tạ Dao, hung hăng cắn một cái lên cổ nàng.
Hắn l.i.ế.m vết cắn đó, như thể đang dỗ dành nàng, giọng nói dịu dàng nhưng lại tràn đầy ý cười.
“Biết lỗi thì đã sao?”
Lòng bàn tay đột nhiên siết chặt, ép eo nàng vào người hắn, trong nháy mắt, Tạ Dao cảm nhận được hơi nóng từ bụng hắn truyền đến người mình qua lớp y phục mỏng manh, dường như còn đập mạnh hai cái.
Hắn thở dốc đầy vui vẻ.
“Nàng biết đấy, ta sẽ không thay đổi đâu. A Dao, nàng còn dùng lời nói đó để uy h.i.ế.p ta...”
Bàn tay lạnh lẽo vuốt ve xuống bụng nàng, nàng nghe thấy giọng nói của Cố Trường Trạch bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Ta sẽ có một đứa con thuộc về chúng ta, đến lúc đó nàng còn nỡ rời đi sao? Ngay tại đây, nàng không ra ngoài, ta cũng không lên triều, cả ngày lẫn đêm... đều như vậy... được không?”
Hắn thì thầm, càng thêm mê muội hương thơm trên người nàng, câu nói này khiến Tạ Dao rợn tóc gáy, sắc mặt nàng trắng bệch, cơ thể run rẩy trong lòng hắn.
“Đừng...”
Nhìn thấy bàn tay to lớn của hắn đã xé rách y phục, Tạ Dao cuối cùng không nhịn được run rẩy lên tiếng.
“Cố Trường Trạch, đừng...”
Hai hàng lệ lăn dài trên khóe mắt nàng, Cố Trường Trạch cúi đầu l.i.ế.m đi, giọng nói lại dịu dàng trở lại.
“Ngoan nào A Dao, ta lừa nàng thôi. Đừng dùng những lời như vậy để đ.â.m vào tim ta nữa.”
Hắn hôn lên chiếc cổ trắng nõn, cởi bỏ lớp áo khoác ướt sũng ra ném xuống đất, sau đó xé toạc y phục của Tạ Dao.
Tạ Dao run rẩy muốn đẩy ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt cổ tay, đè xuống gối.
“Mặc y phục ướt sẽ bị cảm lạnh, ngoan nào.”
Váy dài rơi xuống đất, chiếc áo trong trắng nõn với khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của nàng, càng thêm diễm lệ động lòng người.
Cố Trường Trạch vô cùng yêu thích, hôn từ cổ xuống.