Thuốc và nước sạch rất nhanh đã được đưa tới, nàng không cho cung nhân đi tìm Giang Trân, Thanh Ngọc bèn đi tìm Huệ phi xin thuốc.
Mấy ngày liền bận rộn ở Đông Nam thành, triều chính lại liên miên không dứt, Cố Trường Trạch ngủ một giấc rất sâu, mơ màng ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng quanh chó mũi.
Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy chuẩn bị đi lâm triều, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú dịu dàng của Tạ Dao, nhịn không được cúi đầu hôn lên mặt nàng.
Động tác cúi người kéo đến vết thương, Cố Trường Trạch dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên cúi đầu xuống.
Tan triều, hắn đang ở thư phòng xử lý chính vụ, Giang Trân bẩm báo ở ngoài cửa.
“Huệ phi nương nương giá lâm.”
Huệ phi bước vào, Cố Trường Trạch cong môi gọi.
“Huệ mẫu phi.”
“Chiến sự căng thẳng, Tiêu Hoa từ Đông Nam thành đánh tới cách kinh thành trăm dặm, đến lúc này còn có thể cười được, xem ra là tối qua nghỉ ngơi ở Loan Nghi điện rất vui vẻ.”
Huệ phi ngồi xuống trêu chọc hắn.
“Chiến sự dù có bận rộn đến đâu, ngày tháng vẫn phải tiếp tục.”
Cố Trường Trạch nhìn tấu chương trên bàn, tám trăm dặm khẩn cấp liên tục báo cáo hành tung của Tiêu gia, từ Đông Nam thành đi về phía bắc, một đường khói lửa ngút trời, nanh vuốt của Tiêu gia dần dần lộ ra, từ ban đầu chỉ mang theo tám ngàn quân đào ngũ, đến nay đã lên tới ba vạn người.
“Vì sao không xuất binh?”
“Từ Đông Nam thành đi về phía bắc phần lớn là đất hoang, Tiêu Hoa nhất định đã sớm bố trí xong, xuất binh cũng chỉ là tự tổn hại tám trăm, chi bằng mê hoặc hắn ta, để hắn ta một đường tiến lên kinh thành, sau đó đem những kẻ đang quan sát, ngả theo kia, cùng nhau dọn dẹp.”
Tân đế sắp lên ngôi chính là lúc cần phải thanh lý, Hành Đế ở ngôi nhiều năm, châu phủ bên dưới phức tạp thông đồng với nhau cũng chưa từng phái người đi xử lý quản lý, Cố Trường Trạch đang muốn nhân cơ hội này một lần dọn dẹp sạch sẽ.
Huệ phi gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
“Mấy hôm trước sắc mặt còn đáng sợ như vậy, hôm nay khí sắc đã tốt hơn nhiều rồi, xem ra là thuốc tối qua rất hữu dụng.”
Cố Trường Trạch khựng lại.
“Mẫu phi biết rồi sao?”
“Tối qua nha hoàn của nàng ấy đến chỗ ta xin thuốc, dỗ dành được rồi sao?”
Cố Trường Trạch lắc đầu cười khổ.
“Vẫn còn giận ta.”
Nghe vậy Huệ phi gật đầu đồng tình.
“Nên giận, nếu ta là nàng ấy, lúc này đã lập tức xuất cung không gặp lại ngươi nữa, nàng ấy vẫn là mềm lòng.”
Cố Trường Trạch giật giật khóe miệng.
“A Di.”
Hắn sợ nhất là Tạ Dao nói ra câu này.
Lời oán trách của hắn ngược lại khiến Huệ phi liếc hắn một cái.
“Ngươi chỉ biết nàng ấy tức giận, tức giận ngươi lừa dối nàng ấy nửa năm, sao không biết chuyện đêm cung biến nàng ấy cũng giận ngươi?”
Tấu chương trong tay đột nhiên bị siết chặt.
“Đêm đó ta...”
“ Ngươi không nói với nàng ấy, nàng ấy cái gì cũng không biết, còn tưởng rằng ngươi bị lão nhị lão tứ hãm hại, cầm kiếm chạy ra ngoài, nàng ấy rõ ràng không biết võ công, chẳng lẽ còn có thể là đi cứu ngươi sao?”
Huệ phi cười một tiếng.
“Nàng ấy là đã chuẩn bị tốt tâm lý đi theo ngươi xuống suối vàng.”
Tạ Dao ở trong phòng lại ngồi thêm một ngày.
Vết thương trên cổ và vết xước trên tay nàng đã sớm khỏi hẳn, nhưng Thanh Ngọc vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều phải bôi thuốc cho nàng.
“Nếu để lại sẹo thì không tốt.”
“Để lại sẹo để ghi nhớ lòng người.”
Lời nói chua ngoa của nàng khiến Thanh Ngọc muốn nói lại thôi.
“Thật ra người hà tất phải như vậy với điện hạ...”
Nàng ta vừa mới nói một câu đã bị Tạ Dao cắt ngang.
Đúng sai thế nào trong lòng nàng đều tự có cán cân đo đếm, cho dù là người bên cạnh cũng không thể nhúng tay vào.
Đang im lặng, Huệ phi từ ngoài cửa bước vào.
“Hôm qua sao lại đến cung ta xin thuốc, con bị thương sao?”
Tạ Dao vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Nương nương vạn phúc.”
“Đừng câu nệ nữa, vết thương đã khỏi chưa? Hôm qua con đến xin thuốc ta giật cả mình, lúc đó đã muốn đến xem con, nhưng lúc đó đầu thật sự đau, Thanh Ngọc lại nói ta đừng lo lắng, ta mới hôm nay đến đây một chuyến.”
“Thật sự không phải vết thương lớn, còn làm phiền nương nương chạy một chuyến, là con có lỗi.”
Hai người ngồi xuống, Huệ phi đau lòng nói.
“Vết thương trên cổ này đã bao lâu rồi, Cố Trường Trạch đứa nhỏ này không để tâm, con cũng không nhắc nhở hắn sao?”
Tạ Dao gượng cười.
“Ở dưới lớp áo, hắn không nhìn thấy.”
Vết thương đó là nàng từ Đông cung chạy ra, đến cung đạo mới bị.
Bên ngoài người đông hỗn loạn, có một thị vệ va phải nàng, cũng có thể là không nhận ra nàng, từng bước ép sát muốn g.i.ế.c nàng.
Kiếm kề vào cổ nàng sắp đ.â.m xuống, hạ nhân đuổi theo từ Đông cung đã đ.â.m hắn ta một nhát kiếm từ phía sau.
Sau đó nàng đều mặc y phục cổ áo cao, Cố Trường Trạch cũng không chú ý tới.
Huệ phi nhìn nàng cười gượng liền thở dài.
“Vừa không nỡ, vừa giận hắn, ta thấy con đi vào ngõ cụt rồi.”
“Con không giận hắn, con giận chính mình.”
Huệ phi còn muốn nói thêm, lại bị Tạ Dao cắt ngang.
“Bên ngoài hình như lại mưa rồi, nương nương về sớm đi.”
Đến tối, tiền tuyến lại có tin tức truyền đến.
“Giờ Thìn hôm nay, phụ tử Tiêu gia ở Yển thành xuất binh, Đô đốc Yển thành dẫn theo một vạn quân nghênh chiến, b.ắ.n c.h.ế.t Tiêu tướng... Tiêu thứ nhân, lúc này Tiêu Hoa đau đớn muốn chết, rút quân yêu cầu Đô đốc trả t.h.i t.h.ể phụ thân.”
“Tiêu Hoa nói thế nào?”
“Hắn ta rút quân về năm mươi dặm, không xâm phạm Yển thành nữa.”