Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 232



Tạ Dao ở trong lòng hắn, nhìn thấy sự lo lắng và xót xa trong mắt Cố Trường Trạch.

“Chàng... Chàng ngay cả chuyện này cũng biết...”

“Ừm.”

Lúc ấy hắn ngồi trong cung điện cách đó không xa, trong phòng đốt than củi mà vẫn lạnh đến thấu xương, nhìn thấy nàng rơi xuống nước, lo lắng đứng dậy, mới đi được một bước, cả người đã đau đến mức loạng choạng suýt ngã.

Độc tố trong người hắn mới được thanh lọc, miễn cưỡng xuống đất đi lại, cung điện cách chỗ nàng rơi xuống nước chỉ hơn mười bước, nhưng hắn ngay cả đoạn đường ngắn ngủi này cũng không đi nổi, trơ mắt nhìn Tiêu Hoa nhảy xuống hồ cứu nàng lên.

“Đừng nói nữa, ta sẽ cho Thái y đến chữa trị cho nàng, nếu chữa không khỏi, ta sẽ c.h.é.m đầu bọn họ rồi thay người khác.”

Cố Trường Trạch bất lực siết chặt vòng tay, người trong lòng thật mỏng manh, mới có nửa tháng, nàng ở Lâu Lan cung, chút thịt vừa mới được nuôi dưỡng trên người lại biến mất.

“Chờ lát nữa bớt đau, ta sẽ cho người nấu nước đường, ngày mai lại làm bánh ngọt mà nàng thích, Dao Dao, ta nhớ lúc ở Vương phủ nàng thích nhất là ăn điểm tâm ở phía tây thành, ngày mai ta sẽ sai người mua hết đến đây.”

Hắn đối với chuyện của nàng thời khuê các đều rõ như lòng bàn tay, Tạ Dao đột nhiên lên tiếng.

“Ba năm trước... Rốt cuộc là lúc nào...”

“Điện hạ, nương nương, vi thần đến rồi!”

Thái y lệnh vừa lăn vừa bò chạy vào, lại vấp phải bậc cửa, cả người ngã nhào xuống, kêu lên một tiếng đau đớn rồi lăn vào.

“Nương nương...”

“Lăn qua đây xem bệnh!”

Cố Trường Trạch ôm Tạ Dao đưa tay nàng ra.

Thái y lệnh run rẩy bắt mạch, trong lòng bỗng chốc thấp thỏm không yên.

Ông ta sắc mặt trắng bệch, ấp a ú ớ.

Cố Trường Trạch đợi một lúc, đã sớm không kiên nhẫn.

“Ngay cả chút bệnh này mà cũng không xem được, ngươi...”

“Vi thần đã điều trị thân thể cho nương nương, xin hỏi Điện hạ, sau đó khí sắc nương nương có phải đã tốt hơn rất nhiều không?”

Cố Trường Trạch mất kiên nhẫn nói.

“Tốt hơn rồi thì sao? Hiện tại lại tái phát, chẳng lẽ không phải là do ngươi chữa trị không đến nơi đến chốn?”

“Khí huyết của nương nương vốn đã tốt hơn, nhưng hôm nay lại nổi giận, khiến cho thân thể vừa mới điều trị xong lại bị hao tổn...”

“Đừng có nói nhảm, mau kê đơn thuốc, thiếu dược liệu gì, cứ việc nói cho ta dù là nhân sâm ngàn năm, hay là gan ngỗng mật phượng, chỉ cần có thể chữa khỏi...”

“Không cần gì cả.”

Thái y lệnh cắn răng khom người xuống.

“Điện hạ, người chỉ cần đừng chọc giận nương nương nữa là được!”

Một câu nói ra, cả đại điện chìm vào tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Nương nương tức giận, lại uất ức trong lòng, mới khiến cho kinh nguyệt đau dữ dội như vậy, nếu muốn thuyên giảm, chỉ có thể tĩnh tâm dưỡng bệnh...”

Ông ta run rẩy nói xong, không thấy Cố Trường Trạch lên tiếng, cắn răng nói tiếp.

“Lời vi thần nói không nửa câu giả dối, Điện hạ... Người không thể...”

Trong lòng ông ta sợ hãi muốn chết, sợ bị vị bạo quân này c.h.é.m đầu bịt miệng, cầu xin hồi lâu cũng không thấy Cố Trường Trạch lên tiếng, trong lòng bỗng chốc lộp bộp.

Xong rồi, chắc chắn là đang nghĩ cách g.i.ế.c ông ta.

Ông ta nhắm mắt chờ chết, đợi một lúc lâu, lại nghe thấy Cố Trường Trạch hỏi.

“Còn gì nữa không?”

“Hả?”

Thái y lệnh không thể tin nổi ngẩng đầu lên.

Vị bạo quân này hôm nay đổi tính rồi?

“Ta hỏi ngươi còn điều gì cần chú ý không, đơn thuốc ngươi kê cho Thái tử phi có thể dùng tiếp không? Có cần đổi lại không? Mấy ngày nay trời âm u nhiều mưa, vị trí của Lâu Lan cung thế nào? Thái tử phi ở đó có bị lạnh không?”

Thái y lệnh suy nghĩ một lúc.

“Đơn thuốc để vi thần điều chỉnh lại, Lâu Lan cung là nơi có ánh sáng đầy đủ nhất ngoài Càn Thanh cung, nếu có thể để nương nương ra ngoài đi dạo một chút...”

Nửa câu sau chưa kịp nói xong, Thái y lệnh đã im bặt, bởi vì ông ta chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Cố Trường Trạch.

Bạo quân rõ ràng vẫn là bạo quân.

Thái y lệnh ủ rũ lui xuống.

Cố Trường Trạch lau mồ hôi lạnh trên trán cho nàng, dùng cả tay chân để ôm nàng vào lòng sưởi ấm, nhìn khuôn mặt trắng bệch vì mồ hôi của Tạ Dao, đau lòng hôn lên đó một cái.

“Ngày mai khỏe hơn một chút, ta sẽ cùng nàng ra ngoài đi dạo.

Thanh Ngọc, lấy túi chườm đến đây.”

Thời tiết nóng bức như vậy, túi chườm nóng hổi bị Cố Trường Trạch ôm vào lòng cùng với nàng.

Người hắn vốn nóng, mùa hè lại càng dễ nóng, cho nên đến tháng năm trong phòng đã phải đặt thêm đá, đêm nay lại cho người dọn hết đá đi, ôm nàng vào lòng với cả người nóng hổi.

Cho đến khi trời gần sáng, trằn trọc cả đêm, Tạ Dao rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, chìm vào giấc ngủ.

Còn Cố Trường Trạch vừa tan triều đã chui vào phòng bếp nhỏ.

Lúc Tạ Dao được Thanh Ngọc hầu hạ đi ra, vừa hay nhìn thấy Cố Trường Trạch bưng một đĩa bánh ngọt nóng hổi đi tới.

“Thử xem, có giống với bánh nàng ăn ở phố Tây không?”

Tạ Dao nhìn lướt qua, bánh ngọt có cái thì tinh xảo, có cái lại méo mó kỳ quặc.

“Người trong ngự thiện phòng đều lười biếng như vậy sao?”

Cố Trường Trạch hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng.

“Biết nàng thích ăn, ta nhìn bọn họ làm cũng nhịn không được muốn thử một chút.”

Tay nghề của đầu bếp đương nhiên là tinh xảo, bánh ngọt méo mó này là do ai làm không cần nói cũng biết.

Tạ Dao mấp máy môi, không nói gì nữa, đưa tay cầm lấy một cái bánh ngọt.

Thấy nàng cầm chính là cái tinh xảo kia, trong mắt Cố Trường Trạch xẹt qua một tia ảm đạm.

“Thử cái này xem.”

“Xấu quá, ta không ăn.”

Tạ Dao vẫn né tránh mấy cái kia.