Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 31



Nghĩ đến việc lúc nãy trong phòng, Thái hậu đã buông tay ra rồi, Cố Trường Trạch lại cố ý nắm ngược lại tay nàng, bây giờ còn trêu chọc nàng như vậy, Tạ Dao cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên.

“Điện hạ! Lúc trước người rõ ràng đã nói...”

Mấy hôm trước mới đồng ý với nàng, ba ngày nay không có tin tức gì thì thôi đi, bây giờ còn cùng Thái hậu trêu chọc nàng, Tạ Dao không khỏi hoài nghi, đây có thật là vị Thái tử ôn văn nhã nhặn, lời nói như vàng ngọc mà người ngoài đồn đại hay không?

“Nói cái gì?”

Tạ Dao cắn môi định lên tiếng, thì một giọng nói cà lơ phất phơ đột nhiên vang lên cắt ngang lời nàng.

“Ồ, hoàng huynh đây là muốn dẫn A Dao đi đâu vậy?”

Tạ Dao nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức cứng đờ, theo bản năng lùi về sau hai bước, cúi đầu xuống.

Nụ cười trong mắt Cố Trường Trạch dần dần biến mất.

“Lục đệ.”

Người đến mặc một bộ cẩm y hoa phục, khóe miệng nở nụ cười tà mị, đi đến trước mặt cũng không thèm chào hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tạ Dao.

Hắn đánh giá Tạ Dao từ trên xuống dưới, từ dung mạo cho đến vóc người yểu điệu, khẽ l.i.ế.m đôi môi khô khốc.

“A Dao, đã lâu không gặp.”

Năm xưa chuyện Lục hoàng tử theo đuổi tiểu thư phủ Tạ Vương đã náo loạn cả kinh thành, cuối cùng Tạ Dao lại đính hôn với Tiêu Hoa, từ đó về sau Lục hoàng tử tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cũ với nữ nhi Tạ gia nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ nhung nàng.

Lần trước hắn gặp Tạ Dao là vào tiệc cập kê của nàng, bây giờ đã một năm trôi qua, dung mạo của vị tiểu thư khuê các này càng thêm xinh đẹp, vóc người mảnh mai, làn da trắng nõn, đúng là càng lớn càng hợp ý hắn.

Sao lại là Thái tử phi chứ?

Vẻ tiếc nuối trong mắt Cố Tu Đôn còn chưa kịp tan biến, Cố Trường Trạch đột nhiên đưa tay ra, cổ tay xoay chuyển kéo Tạ Dao vào lòng mình, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Cố Tu Đôn.

Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt lại u ám lạnh lẽo.

“Lục đệ, giờ này đệ nên ở Tây Sơn săn b.ắ.n với phụ hoàng mới đúng, sao lại quay về đây?

Quay về cũng không sao, chỉ là đầu óc cần tỉnh táo một chút, đừng đi nhầm đường, nhớ đến người không nên nhớ.”

Nói xong, Cố Trường Trạch kéo Tạ Dao bước qua Cố Tu Đôn đi về phía trước.

Để mặc Cố Tu Đôn đứng im tại chỗ, nụ cười trên mặt biến mất, nhìn theo bóng lưng của hai người bằng ánh mắt âm hiểm.

Ánh mắt quá mức xâm lược và ngang ngược đó cứ bám riết phía sau Tạ Dao, khiến nàng như có gai đ.â.m sau lưng, liền theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Trường Trạch, bước nhanh hơn.

Cố Trường Trạch tiễn Tạ Dao về đến tận tẩm cung, ân cần dặn dò vài câu, quay người lại, nụ cười ôn hòa trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng và âm trầm.

“Cố Tu Đôn đúng là sống quá an nhàn rồi.”

Nửa ngày sau, Tạ Dao vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, Hoàng hậu quả nhiên không phái người đến tìm nàng nữa, mãi cho đến khi gần giờ Tuất, bên ngoài có người đến báo Thái hậu cho mời.

Tạ Dao không dám chậm trễ, vội vàng thu dọn một chút rồi theo sau cung nhân đó đi.

Tẩm cung của Thái hậu cách nơi nàng ở không gần, trời đã tối, đèn lồng trong tay cung nhân đi phía trước cũng lắc lư, Tạ Dao chỉ lo cúi đầu nhìn đường, hoàn toàn không chú ý đến việc đã đi vào một con đường nhỏ hẻo lánh từ lúc nào.

Đi bộ gần hai khắc đồng hồ vẫn chưa tới, Tạ Dao ngẩng đầu lên, cau mày.

“Vẫn chưa... a!”

Lời còn chưa dứt, trước mắt nàng tối sầm lại, va vào lồng n.g.ự.c của một người.

“Dao nhi, có nhớ ta không?”

Giọng nói này...

Tạ Dao ngừng thở, theo bản năng đẩy mạnh hắn ra rồi bỏ chạy.

Nàng còn chưa chạy được hai bước, Cố Tu Đôn đã sải bước đuổi theo, hắn hung hăng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tạ Dao, ôm eo nàng kéo vào trong lòng.

Ánh mắt xâm lược quen thuộc ban ngày không chút kiêng kỵ nhìn lướt qua người nàng, Cố Tu Đôn đưa tay định cởi y phục của nàng.

“A Dao ngoan, gả cho tên bệnh hoạn Thái tử kia thì có ích gì, chi bằng theo ta, bản hoàng tử cũng có thể cho nàng cuộc sống sung sướng.”

Ánh mắt tham lam của hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Dao, siết chặt cằm nàng định hôn xuống, Tạ Dao như rơi vào hầm băng, kinh hãi trợn to hai mắt, hét lớn.

“Có người tới...”

Con đường nhỏ hẻo lánh này gần như không có người qua lại, giọng nói của Tạ Dao cũng đã thay đổi vì hoảng sợ, nàng vội vàng lùi về sau, nhưng cổ tay lại bị Cố Tu Đôn nắm chặt không thể động đậy.

“Làm gì có ai, A Dao ngoan, nơi này...”

Khuôn mặt phóng đại trước mắt tràn đầy đắc ý, trong mắt nàng lóe lên tia nước mắt kinh hoàng, trơ mắt nhìn Cố Tu Đôn sắp sửa cởi y phục, chạm vào da thịt của nàng -

Bỗng nhiên một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng từ đâu xuất hiện siết chặt cổ tay của hắn, sau đó Tạ Dao bị kéo vào một vòng tay khác.

Đôi mắt mang theo nước mắt của Tạ Dao ngơ ngác nhìn chằm chằm vào góc cằm của hắn, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập liên hồi.

Bóng dáng cao lớn trước mặt bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt phượng thường ngày vẫn ôn hòa kia lại tràn đầy vẻ hung ác và lạnh lẽo.

Ngay sau đó, một tia sáng trắng lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan, m.á.u tươi b.ắ.n ra, tiếng kêu thảm thiết của Cố Tu Đôn vang vọng khắp con đường nhỏ.

Giọng nói của Cố Trường Trạch xen lẫn sự lạnh lùng và âm trầm.

“Lục đệ, ta đã cảnh cáo đệ rồi, tránh xa người của ta ra.”