Nàng kinh hô một tiếng, bát thuốc trong tay “xoảng” một tiếng rơi xuống đất, may mà Tạ Dao nhanh tay lẹ mắt vịn vào cây cột bên cạnh, mới không bị ngã theo.
Tiếng động của nàng kinh động người bên trong, Giang Trân vội vàng xách đèn lồng đi ra, Cố Trường Trạch lo lắng không thôi.
“Ngươi cũng đi theo, xem Thái tử phi có bị thương không.”
Thái y lệnh cũng ra khỏi nội thất.
Thuốc đen sì đổ hết xuống đất, buổi trưa trời mưa, hành lang phía trước vừa lúc rơi đầy hoa ngọc lan, ánh đèn trong tay Giang Trân chiếu lên người Tạ Dao, Thái y lệnh vội vàng nói.
“Thái tử phi, người không sao chứ?”
Tạ Dao kinh hồn chưa định đứng thẳng người.
“Không sao, mau vào xem Điện hạ, thuốc này đổ rồi, ta lại sai người sắc bát khác.”
Nàng vừa định xoay người, Giang Trân đột nhiên kinh hô.
“Người bị thương rồi!”
Tạ Dao cúi đầu nhìn xuống, thấy mu bàn tay bị cành cây cứa rách một đường, đang rỉ máu.
Thái y lệnh vội vàng muốn mời nàng vào trong băng bó, ánh mắt vừa dời khỏi người nàng, liền nhìn thấy trên đất đầy hoa ngọc lan trắng muốt, chỗ thuốc đen sì đổ vào lại biến thành màu đỏ sẫm.
Thuốc còn đang bốc hơi nóng, hoa màu đỏ sẫm lại nhanh chóng héo tàn.
Mùi hoa nồng nặc theo gió bay vào trong phòng, bay tới chóp mũi Thái y lệnh, ông ta đột nhiên trầm mặt dừng bước.
“Hoa ngọc lan này là khi nào thì dời tới đây?”
“Sáng sớm đã có, là có gì không ổn sao?”
Thái y lệnh không nói, bẻ một cành nhỏ quan sát tỉ mỉ, phát hiện hoa nở rất đẹp, tuy mùi hương có chút nồng, nhưng cũng không có gì khác thường.
Thái y lệnh lắc đầu, cùng Tạ Dao đi vào trong.
Vào trong nội thất, Thái y lệnh cầm thuốc định băng bó cho nàng, nhìn thấy đầu ngón tay nàng, đột nhiên sững người.
“Thái tử phi.”
Tạ Dao thuận theo ánh mắt ông ta nhìn lại, mới phát hiện đầu ngón tay mình không biết từ lúc nào cũng nhuốm một chút màu đỏ sẫm.
Màu đỏ sẫm này tuyệt đối không phải máu, lại giống như màu đỏ trên hoa ngọc lan vừa rồi.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cố Trường Trạch chống người ngồi dậy, Tạ Dao theo bản năng tiến lên muốn đỡ hắn, ai ngờ nàng vừa đến gần, Cố Trường Trạch liền cảm thấy đau đầu như búa bổ, mồ hôi lạnh túa ra.
“Điện hạ!”
“Thái tử phi, người hãy lại đây.”
Thái y lệnh lúc này toàn bộ chú ý đều đặt trên người nàng, đi tới bên cạnh Tạ Dao, lấy khăn tay lau màu đỏ sẫm trên đầu ngón tay nàng.
Sau đó ông ta đứng dậy đi ra ngoài, đến trước điện xem hoa ngọc lan.
Rất nhanh, hoa ngọc lan và màu đỏ trên đầu ngón tay Tạ Dao đối chiếu, sắc mặt Thái y lệnh đột nhiên trầm xuống.
“Điện hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo, xin người cho lui tả hữu.”
Giang Trân lập tức phất tay đuổi người hầu lui xuống đóng cửa lại, Thái y lệnh lại vẫn không nhúc nhích, ánh mắt rơi trên người Tạ Dao.
Tạ Dao đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý tứ của ông ta.
Nàng cũng phải tránh?
“Thái tử phi ở lại với ta là được rồi.”
Thái y lệnh lại lộ vẻ khó xử.
“Thần mạo muội xin Thái tử phi tránh đi.”
Tạ Dao nhất thời hiểu rõ uẩn khúc trong đó.
Để người khác tránh là giả, để nàng tránh đi mới là thật.
Cố Trường Trạch sắc mặt không vui nói.
“Nói là được rồi, Thái tử phi ở lại.”
Thái y lệnh cắn răng quỳ xuống.
“Điện hạ!”
Cố Trường Trạch không hề d.a.o động.
Ông ta chỉ có thể nặng nề liếc mắt nhìn Tạ Dao, lúc này trong mắt đã có thêm cảnh giác.
“Thái tử phi, thuốc trên đầu ngón tay người từ đâu mà có? Người có biết thứ này sẽ hại c.h.ế.t Điện hạ không?”
Cái gì?
Như sấm sét giữa trời quang, Tạ Dao kinh ngạc đứng im tại chỗ, cả người luống cuống vô cùng.
“Hồ Phong, ngươi còn dám nói bậy một câu, hiện tại ta liền có thể lấy mạng ngươi.”
Cố Trường Trạch nheo mắt nhìn qua, trong đôi mắt luôn ôn nhu lúc này tràn đầy sát ý và áp bức.
“Thần vạn lần không dám nói dối, nhưng trên đầu ngón tay Thái tử phi xác thực có thuốc, thuốc này gặp nước mới phát tác, lại dung hòa với hoa ngọc lan ngoài điện, mùi hoa thấm vào người Thái tử phi, người lại thân cận với Điện hạ, đau đầu và bệnh cũ của Điện hạ tái phát, lần này đều do Thái tử phi mà ra!”
Lời Thái y lệnh rơi vào tai Tạ Dao, nàng kinh ngạc nhìn đầu ngón tay mình, không hiểu vì sao lại dính phải loại thuốc này?
“Ta không có.”
Nàng có chút luống cuống nhìn Cố Trường Trạch, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo hoảng sợ và lo lắng, Cố Trường Trạch chạm phải ánh mắt của nàng, liền vươn tay về phía nàng.
“Lại đây.”
Hắn che Tạ Dao ra sau lưng, chắn đi ánh mắt d dò xét của Thái y lệnh.
Nhất thời vẻ yếu ớt trong mắt kia biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng và âm trầm.
“Nói rõ ràng từng chữ cho ta, lại dám nói xấu Thái tử phi, tự mình biết hậu quả.”
Lời hắn nói kiên quyết, thái độ Thái y lệnh rốt cuộc cũng thu liễm, cân nhắc nói.
“Trên đầu ngón tay Thái tử phi nương nương có thuốc, gặp nước mới có thể phát huy tác dụng, thuốc này nhìn như thuốc bổ thông thường, nhưng dung hòa với hoa ngọc lan ngoài điện, đối với bệnh cũ của Điện hạ chính là vật chí mạng.”
Tạ Dao đột nhiên cúi đầu, đầu ngón tay có chút run rẩy.
“Thần mạo muội, xin hỏi Thái tử phi vì sao lại dính phải loại thuốc này?
Thuốc này tên là Lãm Lan, công dụng lớn nhất chính là an thần, thân thể nương nương khỏe mạnh, vì sao lại có loại thuốc này?”