Thầm Lặng

Chương 26: 26




Cô ngơ ngác nhìn vết thương của anh, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, "Nhìn đủ chưa?"
Cô lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh lại, không khỏi đỏ mặt, trời ạ, vừa rồi cô đã làm cái gì, cư nhiên là nhìn chằm chằm anh..

thật quá đáng.

Không biết Mục Ngạn có nghĩ cô là một cô gái háo sắc không?
"Không phải không liên quan!" Cô liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên nói.
"Cái gì?" Anh không hiểu ý của cô.
Tô Viên hít một hơi thật sâu, nói với Mục Ngạn: "Anh nói rằng anh muốn em yêu anh, vì vậy..

em muốn xem trên người của người mà em yêu có vết thương nào không, vết thương đã lành chưa, vì vậy vết thương của anh liên quan đến em."
Cô kéo anh đến bên bồn rửa, mở vòi nước, cho nước ấm vào, sau đó cầm khăn khô đưa cho anh, "Một lát nữa anh dùng khăn che mắt lại, đừng để nước vào mắt."
Sau đó, cô cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy chai dầu gội đầu.
"Anh cúi đầu xuống đi, em chưa từng gọi đầu qua cho ai, nếu như lát nữa cảm thấy không thoải mái thì nói em một tiếng." Cô vừa xắn tay áo vừa nói.
Mục Ngạn híp mắt, "Em muốn giúp tôi gội đầu?"
"Nếu không, anh chỉ có một tay thì gội như thế nào?"
Anh vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữ nhút nhát, nhưng cho đến hôm nay, dường như cô không như anh nghĩ.
Có phải cô sẽ giúp anh gọi đầu? Chỉ vì sợ bàn tay bị thương của anh bị ướt sao? Thật là buồn cười! Khi anh dùng bàn tay này chơi đàn, khi máu anh nhuộm đỏ phím đàn, cha mẹ anh không để ý, nhưng bây giờ, người quan tâm nhất đến vết thương của anh lại chính là cô.
Anh im lặng cúi đầu, để cô gội đầu mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Tô Viên thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng Mục Ngạn sẽ trực tiếp ném cô ra khỏi phòng tắm.

Cô ngay lập tức làm ướt tóc anh bằng nước ấm, sau đó bắt đầu xoa dầu gội lên tóc anh.
Lần đầu tiên gội đầu cho ai đó, cô rất cẩn thận trong từng động tác, sợ bọt sẽ bay vào mắt anh.
Không ngờ, cả quá trình anh đều không nói lời nào, mãi cho đến khi cô gội đầu, lau khô giúp anh.
Tóc anh đã khô một nửa, cô rất tự nhiên lấy một chiếc khăn sạch khác, nhúng vào nước ấm, sau đó lau người cho anh, ánh mắt vô thức lại rơi lên những vết sẹo trên người anh.
Tại sao anh lại có những vết sẹo này? Anh bị thương sao?
Nhiều vết sẹo như vậy..

không biết anh đã bị thương bao nhiêu lần.

Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo đó.
Những vết sẹo này là khi nào? Là khi anh ấy đang học phổ thông? Trung học? Hay..

tiểu học?
Trong đầu cô đủ loại suy đoán, trong lòng chỉ cảm thấy đau nhói.
Anh rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu, cần phải được che chở, nhưng vì sao lại chịu nhiều thương tổn như vậy?
Có vẻ như - những vết sẹo này gây ra bởi sự tra tấn.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay cô kéo tay cô ra khỏi người anh.
Cô nhìn theo bàn tay đã kéo tay cô ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Những vết thương này.."
"Tôi không cần thiết phải nói cho em biết.

Huống chi, tôi cảm thấy em tối hôm nay quản hơi nhiều rồi đấy." Anh thản nhiên nói.
Vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt cô, "Em xin lỗi."
"Em còn định tiếp tục sao?" Anh lại hỏi.
Lúc này cô mới phát hiện, tay cầm khăn tắm của mình đang đặt trên bụng anh, nếu thấp hơn một chút, sẽ là..
Cô đỏ mặt, vội vàng nhét khăn tắm vào tay anh, sau đó muốn rời khỏi phòng tắm.
Tuy nhiên, tay còn lại của cô bị anh nắm chặt, không thể động đậy.
Cô quay lại nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Anh hơi mím môi, "Em tắm trước đi, tổi sẽ nói với nhân viên khách sạn chuẩn bị quần áo cho em." Nói xong, anh buông tay cô ra, đi khỏi phòng tắm.
Cạch!
Anh giơ tay trái lên, chậm rãi v.uốt ve vết sẹo vừa rồi cô chạm vào, những vết sẹo này đã lâu không còn cảm giác đau nữa rồi.
Đó chính là..


vết sẹo do người mẹ mà anh nghĩ rằng sẽ là người yêu thương anh, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, mẹ anh luôn nói yêu thương anh nhưng hết lần này đến lần khác làm anh bị thương.
Và mỗi lần như vậy, sau khi nhìn thấy anh ấy bị thương, bà ấy luôn nở nụ cười ngọt ngào trông vô cùng hạnh phúc.
Lúc đó anh không hiểu tại sao mẹ anh lại vui khi anh nhìn thấy anh bị thương.
Mãi cho đến khi lớn lên, anh mới nhận ra rằng mẹ anh không yêu thương anh, mà là hận anh, hận anh tại sao không phải là con trai của Tư Thành Vũ, người đàn ông mà bà ấy yêu nhất.

Vì thế, bà ấy không ngừng trút sự giận dữ lên người anh, cha anh biết rõ điều đó,
Khi còn nhỏ, anh bị mẹ cào xước đến chảy máu, chạy đến bên cha khóc lóc van xin, mong cha có thể ngăn cản bà ấy.
Khi đó, cha anh dịu dàng ôm anh, khiến anh nghĩ rằng cha sẽ bảo vệ mình.
Nhưng cha anh lại đem anh đưa cho bà ấy, cười nói với anh: "Ngạn, con phải nhớ kỹ, con là con trai của cha, cho nên bất kể mẹ con đối xử với con như thế nào, con đều phải chịu đựng, đó là việc con nên làm."
Tự cười nhạo chính mình, Mục Ngạn bấm gọi nhân viên khách sạn.
Trong phòng tắm chỉ còn lại Tô Viên.

Cô bắt đầu gội đầu và thả mình vào bồn nước nóng.

Ngày hôm nay thật là mỏi mệt, cô vô thức dựa lưng vào thành bồn tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại..
Khi nhân viên khách sạn gõ cửa phòng và mang quần áo đến, lúc này anh mới phát hiện Tô Viên đã ở trong phòng tắm lâu rồi.
"Quần áo tôi để ở cửa phòng tắm, tắm xong có thể lấy thay." Mục Ngạn nói xong đem quần áo đặt ở cửa phòng tắm, sau đó bước đi.
Thính giác của anh vẫn luôn rất tốt, cho dù cách một cách cửa, anh cũng có thể nghe thấy tiếng động trong phòng tắm.
Tuy nhiên, hiện giờ anh không nghe tiếng động gì cả.
Khi Mục Ngạn quay lại cửa phòng tắm, quả nhiên, bộ quần áo anh để ở đó vẫn còn nguyên vẹn.
Anh khẽ nhíu mày, giơ tay gõ cửa phòng tắm, "Tô Viên?".

Bên trong vẫn không có người đáp.
"Tô Viên?" Giọng anh bất giác cao lên, anh lại gõ cửa phòng tắm.


Vẫn không có phản hồi.
Mục Ngạn càng cau mày, đẩy cửa phòng tắm ra.

Hơi nóng trong phòng tắm lan tỏa ra.
Anh nhìn thấy cô nằm trong bồn tắm, đầu dựa vào thành bồn tắm, giống như đang ngủ..

hay thật ra..
Trái tim anh đột nhiên co thắt lại, anh bước nhanh đến bên bồn tắm, ngón tay ấn vào động mạch trên cổ cô, một lúc sau, lông mày anh mới hơi giãn ra.
Cô chỉ là đang ngủ, nhưng một cô gái như cô lại không một chút phòng bị mà ngủ như thế này sao?
Nếu là một người phụ nữ khác như thế này, anh sẽ cho rằng họ muốn quyến rũ anh.
Nhưng nếu đối tượng là cô, thì anh thật sự cho rằng cô chỉ là đang ngủ.
Anh cúi người xuống bế cô ra khỏi bồn tắm.

Bàn tay quấn băng gạc vô tình bị ướt sũng.
Rút chiếc khăn tắm quấn quanh người cô, anh đặt cô lên giường, kéo chăn lại đắp cho cô.
Cúi đầu, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, giơ tay cởi bỏ băng gạc thấm nước, "Tô Viên, em ngây thơ thật hay là ngốc nghếch, hay em muốn có được gì? Em có biết hôm nay em đã đáp ứng điều gì không?"
Cho nên, nói đơn giản là cô sẽ yêu anh, nhưng cô hiểu tình yêu mà anh muốn, đó là thứ tình yêu gì hay không?.