Tham Niệm

Chương 8



Khi kéo vaili vào sảnh sân bay, tôi chợt cảm thấy bụng dưới đau nhức.

Có lẽ cuộc tranh cãi vừa rồi đã gây ảnh hướng đến thai nhi.

Hoặc có lẽ cảm xúc dao động quá mạnh ảnh hưởng đến cơ thể vốn đang yếu ớt của tôi.

Một dòng nước ấm trào ra, thế giới trước mắt tôi quay cuồng. Cả người bỗng mềm nhũn ngã xuống đất.

Trước khi mất ý thức, có rất nhiều giọng nói gọi tên tôi.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Mở mắt ra lần nữa, trước mắt là màu trắng xóa. Chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc khử trùng.

Trong tiềm thức, tôi muốn giơ tay chạm vào bụng.

Nhưng lại bị một bàn này nhẹ nhàng ngăn lại: “Từ tiểu thư đừng lo lắng, đứa bé không sao.”

“Bà là ai?”

Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, dung mạo bình thường nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy từ ái.

Trang phục dì ấy có chút kì quái.

Tôi có cảm giác đã từng gặp qua, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi.

“Mạnh tiên sinh đã biết chuyện của tiểu thư và đang trên đường tới đây.”

Người phụ nữ đắp chăn cho tôi, lại nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư muốn uống chút nước không?”

Tôi gật đầu, phải mất một lúc, đầu óc mới tỉnh táo.

Mạnh tiên sinh…

Lẽ nào là anh ấy?

Nhưng rõ ràng lúc đó đã thống nhất, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại và không liên quan gì đến nhau.

Tôi không biết lai lịch của anh ấy. Nhưng từ trang phục và chi phí hàng ngày, có thể nhìn ra xuất thân của anh ấy không bình thường.

Sau khi trải qua một đêm hoang đường, anh hỏi tôi có muốn đi cùng anh ấy không.

Ở ngay lúc đó, đi theo anh là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng tôi đã từ chối. Tôi không muốn lại trở thành kẻ ăn bám gây khó chịu nữa.

Bị từ chối, anh cũng không gây khó dễ cho tôi, thâm chí còn đưa cho tôi một ít tiền.

Anh cứu tôi một mạng, tôi ngủ với anh ấy một đêm cũng coi như huề nhau.

Tôi đã không gặp anh ấy trong ba tháng rồi. Tôi trôi dạt mọi nơi, dần dần học được cách kiếm sống, cách tiêu tiền cẩn thận.

Cũng học cách quan sát lời nói và cảm xúc người khác, không còn kiêu ngạo như trước.

Khi mệt mỏi và đau khổ nhất, tôi đã từng khóc và từng hối hận. Thậm chí không ít lần muốn quay đầu tìm anh.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn nghiến răng vượt qua.

Dựa vào đàn ông thì bạn sẽ luôn thua kém họ.

Nhà họ Từ đã phá sản, tôi không còn là tiểu thư giàu có nữa. Nếu cứ giữ “bệnh công chúa”, tôi sợ rằng mình sẽ phải dựa vào người khác suốt quãng đời còn lại.

Tôi không muốn như vậy!

- ------.

||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||

A di chăm sóc tôi uống nước và ăn gì đó.

Tôi lại ngủ quên.

Giấc ngủ này thật không yên, cuối cùng thậm chí tôi còn mơ thấy Mạnh Kính Chiêu.

Anh ung dung ngồi trên ghế sofa phòng khách. Tôi được người hầu đưa vào, đứng đó rất lâu.

Anh mới ngẩng đầu nhìn tôi: “Từ Sơ Niệm”



“Mạnh tiên sinh…”

Anh trời sinh có một đôi mắt bạc tình. Khi nhìn người khác, giống như bị ngăn cách bởi sương mù.

Trong mơ, anh gọi tên tôi, sau đó không nói gì.

Quần áo trên lưng tôi ướt đẫm.

Trong giấc mơ, bụng tôi hơi to.

Nhưng thân thể vẫn còn yếu, đứng lâu sẽ không giữ vững được.

Khi tôi gần như sụp đổ, anh ấy từ từ mở miệng:

“Ai cho cô cản đảm dám mang thai con tôi”

“Mạnh tiên sinh, tôi không..”

“Tôi đã uống hết thuốc anh chuẩn bị rồi, nếu không tin anh có thể xem lại giám sát.”

Tôi vội vàng nói nhưng anh ấy dường như không tin chút nào. Anh mệt mỏi xua tay, ra hiệu cho vệ sĩ kéo tôi ra ngoài.

“Mạnh tiên sinh, Mạnh tiên sinh, xin đừng…”

Tôi khóc lóc, cầu xin anh ấy, rồi choàng

tỉnh dậy sau giấc mơ.

Khi tôi bàng hoàng mở mắt, tôi liên tục hét lớn: “Mạnh tiên sinh!”

“Cô đã mơ cái gì vậy?”

“Khóc như một đứa trẻ.”

Trong tầm mắt mờ mịt, là gương mặt tuấn tú của người đàn ông. Anh ấy có khuôn mặt phương Đông nhưng đồng tử lại là màu hổ phách. Phát âm của anh không chuẩn lắm, nhưng giọng nói đặc biệt dễ chịu.

Anh ngồi cạnh giường tôi, cầm chiếc khăn tay giúp tôi lau đi những giọt nước mắt tôi đã khóc trong giấc mơ.

Hình ảnh này tuy kì quái nhưng lại hài hòa đến khó hiểu.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, quên cả khóc: “Mạnh tiên sinh?”

“Tôi đây.”

- ----

Anh đặt chiếc khan tay ướt đẫm sang bên và đáp lại nhẹ nhàng.

Tôi định thần lại và sốt ruột ngồi dậy.

Mạnh Kính Chiêu giơ tay đỡ tôi xuống “Nằm xuống.”

Tôi vội vàng giải thích.

‘Mạnh tiên sinh…”

“Tôi đã uống hết thuốc ngài đưa hôm ấy, ngài có thể hỏi người giúp việc hoặc xem lại giám sát.”

“Tôi không biết tại sao mình vẫn có thai.”

“Khi ấy biết mình có thai, tôi đã đến bệnh viện sớm. Nhưng xảy ra vụ nổ, toàn bộ bệnh viện mất điện và ca phẫu thuật không thể thực hiện.”

Tôi biết với một người đàn ông có địa vị như Mạnh Kính Chiêu.

Tối nhất là đừng nói dối dù chỉ một chữ.

‘Bây giờ anh có thể yêu cầu bệnh viện sắp xếp ca phẫu thuật ngay lập tức.”

“Nếu anh lo lắng, anh có thể chờ ca phẫu thuật kết thúc…”

‘Sơ Niệm”

Anh chợt lên tiếng.

Giống như trong giấc mơ anh gọi tên tôi.

Chỉ là trong mộng, giọng anh tràn đẩy mỏi mệt và thiếu kiên nhẫn. Nhưng lúc này, thật nhẹ nhàng.



“Tôi tin vào Phật và không sát sinh.”

Khi nói điều này, anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Huống hồ đây cũng là cốt nhục của tôi.”

Anh nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay thon dài vuốt mái tóc ướt đẫm trên chán tôi: “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Mạnh tiên sinh.”

Anh đứng thẳng nhìn tôi: “Trừ khi em không muốn đứa trẻ.”

- ---

Ngày xuất viện, Mạnh Kính Chiêu đã hỏi tôi câu hỏi tương tự lần thứ 2.

“Sơ Niệm, em không theo tôi sao?”

Nhưng lần này, tôi không trả lời ngay như lần trước.

Anh ấy mặc chiếc áo khoác đen đơn giản và gọn gàng, theo sau là vệ sĩ và trợ lí.

Anh rõ ràng có vẻ ngoài ôn hoà. Ngay cả khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng và điềm tĩnh.

Nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy kiêng dè.

Tôi không còn là Từ Sơ Niệm ngu ngốc, ngây thơ như trước nữa. Nếu đi theo anh, tôi sẽ có cơm ăn áo mặc, sống cuộc sống an nhàn hết quãng đời.

Hoặc có thể là sống như chim trong lồng.

Nhưng khi anh ấy nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng khiến tôi có những ảo tưởng không nên có.

Dường như chứa đựng chân thành.

Tôi do dự rất lâu mới nói ra.

“Mạnh tiên sinh, cảm ơn anh rất nhiều.”

“Nhưng thật xin lỗi, tôi không thể đi cùng anh được.”

Khoảng khắc lời vừa thốt ra, không khí xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng.

Những người đứng phía sau anh nín thở im lặng.

Tôi không khỏi trở nên lo lắng.

Giọng nói của Mạnh Kính Chiêu phá vỡ sự yên tĩnh trong vài giây.

“Được”

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh không thay đổi.

“Nhưng sẽ rất cực nhọc.”

Tôi vội vàng lắc đầu: ‘Sẽ không, anh không cần lo lắng.”

Mạnh Kính Chiêu gật đầu: “Tiền đủ chưa?”

“Đủ rồi.”

“Có gì khó khăn hãy đến tìm tôi”

“Vâng.”

“Từ Sơ Niệm, những lời này không chỉ nói mà thôi.”

Tôi vội nói;

“Mạnh tiên sinh, tôi sẽ không ngu ngốc”

“Tốt.”

Mạnh Kính Chiêu liếc nhìn tôi một cái rồi lên xe.

Tôi nhìn theo chiếc xe đi xa, cho tới khi không thấy.

Mới nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, từ từ thở ra.