Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An

Chương 5



Thấy Tiết Lâm sắp nổi giận, ta đặt tay lên vai nàng, lắc đầu ra hiệu cho nàng.

Sau đó, ta gắng gượng chống người ngồi dậy, xuống giường.

Mạnh Vũ dẫn theo Thẩm Dao lặng lẽ chờ đợi, vừa thấy ta bước ra, Mạnh Vũ liền đứng lên, định chạy đến ôm ta.

Ta theo phản xạ lùi lại, được bà lão nhà họ Tiết ôm vào lòng.

Bà lão này rất tốt với ta, trên gương mặt đầy vẻ thương xót, bà nhìn Mạnh Vũ rồi không chút nể nang nói:

"Ngươi cũng thấy rồi đấy, cả nhà họ Tiết chúng ta đều rất thích đứa bé này. Nếu các ngươi không cần nó, thì cũng đừng ép buộc, nhà chúng ta sẽ giữ nó lại."

Mạnh Vũ im lặng một lúc lâu không nói gì, nhưng Thẩm Dao đã chạy đến, định nắm lấy tay ta:

"Tỷ tỷ..."

Ta nhìn bọn họ, trong lòng bỗng dưng không rõ mình nên cảm thấy may mắn hay bất hạnh.

Mẫu thân ruột của ta đã vứt ta cho bà mối, khiến ta phải lưu lạc suốt năm năm.

Phụ thân ruột thì khinh ghét ta, từ khi ta sinh ra chưa từng nhìn thẳng vào mặt ta.

Thế nhưng, chủ mẫu mới của phụ thân lại hết lòng chăm sóc ta.

Nữ nhi của người ấy cũng thật lòng xem ta là tỷ tỷ.

Cả nhà họ Tiết cũng đối đãi với ta vô cùng tốt.

Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ta buông tay Tiết lão phu nhân ra, chậm rãi bước ra khỏi lòng bà.

Sau khi đứng vững, ta cúi người chào bà lão một cái.

Từ trong cổ họng khàn khàn của ta phát ra một tiếng "Cảm ơn" yếu ớt.

Rồi ta chầm chậm bước đến bên cạnh Thẩm Dao, nắm lấy tay nàng, cùng nhau đứng trước mặt Mạnh Vũ.

Mạnh Vũ nhìn vẻ kiên cường và khát khao trong ánh mắt ta, mỉm cười nói:

"Mộng Mộng, ta đã không nhìn lầm con."

Rời khỏi nhà họ Tiết, Mạnh Vũ dẫn ta đi nhận những bộ y phục mà bà đã đặt may cho ta.

Lụa mềm mại khoác lên người, cảm giác như được ngâm mình trong làn nước êm ái. Ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve những bộ y phục vừa vặn này, nước mắt dâng đầy khoé mắt.

Nghe nói, ngay ngày đầu tiên bà đưa ta về, bà đã cho người may y phục cho ta.

Đáng tiếc là chưa kịp trao cho ta, thì mọi chuyện đã xảy ra.

Ngồi trong chiếc xe ngựa mềm mại, thoải mái, ta mím môi khẽ nói:

"...Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Mạnh Vũ xoa đầu ta, nở nụ cười dịu dàng, "Con vốn là con gái của Thẩm Dục, không cần ta ra mặt, con cũng có thể sống ở nhà."

"Từ ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau dưỡng sức, được không?"

Ta nhìn bà, gật đầu nhẹ nhàng.

Dồn hết sức lực, ta cố gắng nở một nụ cười.

Mạnh Vũ không chỉ nói suông.

Mỗi ngày, bà tự tay sắc thuốc cho ta, nhẹ nhàng an ủi:

"Mộng Mộng ngoan, thuốc này không đắng đâu, nếu đắng quá, muội muội cho con một viên ô mai, được không?"

Mũi ta cay xè, lắc đầu, rồi cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Dù thuốc có đắng cách mấy, cũng không đắng bằng những gì ta đã chịu đựng trước đây.

Hiện giờ, với bao nhiêu sự ưu ái mà ta nhận được, vị ngọt trong lòng đã lấn át hết nỗi khổ tâm.

Dù phụ thân vẫn còn ghét bỏ ta, vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt ta.

Nhưng ta đã thấy mãn nguyện rồi.

Tối hôm đó, Thẩm Dao đẩy cửa vào, kéo ta đến phòng của Mạnh Vũ.

Người phụ nữ trẻ ấy đang tựa vào đầu giường, thấy chúng ta đến, bà vỗ lên vị trí bên cạnh, ra hiệu bảo chúng ta ngồi lên giường.

Thẩm Dao đã quen thuộc, leo lên giường một cách tự nhiên. Ta thì ngồi bên mép giường, cảm thấy có chút căng thẳng.

Mạnh Vũ ôm ta lên giường, vòng tay qua ôm lấy cả hai đứa chúng ta, mỉm cười nói:

"Đừng lo lắng, hôm nay ta sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ."

Câu chuyện trước khi ngủ là gì?

Ta băn khoăn nhìn Mạnh Vũ, bà cúi xuống hôn lên trán ta, khiến mặt ta đỏ bừng lên.

"Người ta kể rằng, rất lâu trước đây, có một cô bé ăn mày, mỗi ngày đều nhặt rác để lấp đầy bụng."

"Mẫu thân của cô bé... bà ấy ngày ngày uống rượu say khướt, cờ bạc tiêu tán, đừng nói đến chuyện nuôi con, chính bản thân mình bà cũng không chăm sóc nổi."

"Thế nhưng cô bé ăn mày ấy chưa bao giờ nản chí. Nàng nhặt nhạnh quần áo, thức ăn mà người khác vứt bỏ."

"Không chỉ gắng gượng sống sót đến khi trưởng thành... không, sống đến tuổi cập kê, mà còn tự mình nỗ lực tìm được một công việc rất tốt."

"Con thấy đó, dù phụ thân không quan tâm, mẫu thân không yêu thương, chỉ cần một người không chịu thua số phận, muốn sống, nhất định sẽ tìm ra con đường của riêng mình."

Giọng nói dịu dàng của bà văng vẳng bên tai, ta mơ hồ nghe và chưa hiểu hết.

Tiếp đó, bàn tay của Mạnh Vũ nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu ta.

"Mộng Mộng, xuất thân của một người không quyết định kết cục của họ. Dù chỉ có một mình, con cũng có thể sống thật vẻ vang, phải không?"

"Nhưng giờ đây, con không còn cô đơn nữa."

Bà vừa nói, vừa nắm lấy tay ta và Thẩm Dao.

Ba bàn tay chúng ta đặt chồng lên nhau.

"Bây giờ, con đã có ta, có Dao Dao, chắc chắn con sẽ sống hạnh phúc hơn."

Ánh sáng ấm áp của ngọn nến chiếu lên chúng ta, kéo dài ra những sắc màu ấm áp vô tận.

Trong lòng ta lặng lẽ hạ quyết tâm.

Thẩm Thanh Mộng, ngươi nhất định phải nên người.

Không thể để phụ lòng hy vọng của Thẩm phu nhân.