Thám Tử Bóng Đêm

Chương 56: Con vi-rút đáng sợ (1)



Một ngày nọ, Thomas và Linda đang ngồi trong một quán cà phê. Thomas đang gấp một cái gì đó còn Linda đang nhìn ra ngoài cửa kính. Ngoài trời đang mưa, nhìn những giọt nước mưa tí tách trên cửa kính lòng cô lại đang nghĩ đến một chuyện gì đó. Hiện tại, đã một tháng trôi qua kể từ những sự kiện xảy ra trong nhà ngài Caruther, Linda và Thomas đang hẹn hò với nhau. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê, nhưng dường như Linda không tập trung vào cuộc hẹn cho lắm nên Thomas đành gấp ra một cái gì đó rồi nói:

- Em có biết đây là gì không?

Linda nhìn hình gấp của Thomas xong chẳng nhận ra điều gì. Dường như Thomas đang gấp một người đàn ông bị trói và đang quỳ xuống. Cô mỉm cười và lắc đầu nói:

- Em không hiểu!

Thomas đưa hình gấp lại gần Linda và cười nói:

- Cái này gọi là nhận tội. Chịu đòn nhận tội!

- Nhận tội? – Linda ngạc nhiên.

- Đây là một hình phạt từ thời trung cổ. Nếu một người cảm thấy mình phạm lỗi với một người nào đó, người đó sẽ cởi trần, tự trói đem theo roi đến trước nhà người mà họ đã làm chuyện có lỗi ấy nhận tội. Bây giờ cũng vậy, anh đang nhận tội với em.

Linda không hiểu cười hỏi:

- Nhận tội! Anh nhận tội gì?

- Anh rủ em đi chơi nhưng em lại cứ nhìn ra ngoài cửa sổ ắt hẳn là anh nói chuyện chán quá khiến em không muốn nghe. Làm mất thời gian của người khác ắt hắn phải chịu tồi rồi.

Thomas dừng lại một chút rồi cười nói:

- Anh muốn nói như vậy, nhưng lại sợ em hiểu nhầm là anh đang trách em thế nên anh làm cái hình này để nhận tội đấy. Để cho em biết là anh thành tâm thành ý nhận tội chứ không phải đang trách móc em cái gì hết.

Nghe Thomas nói xong, Linda lấy ra một đồng xu rồi di đến chỗ Thomas và nói:

- Anh có biết đồng xu này có ý nghĩa gì không?

Thomas cầm đồng xu lên và nói:

- Ý nghĩa gì?

- Nghĩa là em đang chịu phạt.

- Chịu phạt! Chịu phạt gì?

Linda dựng đồng xu lên và nói:

- Anh có biết tội vu khống có thể phạt tù hoặc phạt tiền lên đến 50 triệu không?

- Tất nhiên anh biết! (Chúng ta đều là luật sư mà!)

Thế rồi, Linda lại để đồng xu xuống và nói:

- Là lỗi của em nhưng lại khiến anh chịu tội có khác gì em đang vu khống cho anh. Phạm sai thì phải chịu phạt nhưng em không có nhiều tiền như vậy nên anh chỉ tính 50 zen thôi nhé!

- Ha... ha...

Hai người không nói với nhau nữa mà chỉ cười. Cười được một lúc, Thomas trở lại với giọng nghiêm túc:

- Nhưng mà nói thật! Anh rất muốn biết em đã xảy ra chuyện gì?

- ... – Linda đang định nói gì đó thì Thomas cản lại.

- Khoan đã! Để anh đoán nhé! Có liên quan đến công việc đúng không? Có vụ kiện nào à?

Linda ngạc nhiên:

- Sao anh biết!

- Anh chỉ đoán mò thế thôi!

- ... – Linda im lặng, Thomas nói:

- Sao thế!? Một vụ khó lắm à?

- Này, anh nghĩ một người kiện 40 người thì ai sẽ thắng.

Thomas trả lời:

- Còn phải xem họ kiện về cái gì? Đâu phải cứ nhiều người là thắng.

- Uhm... – Linda kể tiếp – Vậy giả sử họ kiện nhau về "bắt nạt tinh thần học đường" thì sao?

- Uhm... – Thomas suy nghĩ rồi nói – Còn tuy xem từng tình huống. Mà gần đây có vụ nào như thế à?

- Có! – Linda nói – Cách đây một tuần em có nhận một vụ như thế! Một đứa trẻ ngoại quốc về học tại một trường tư thục. Nó bị bạn bè tẩy chay và nói xấu thế là đánh nhau.

- ...

- Tất nhiên là nó không thể đánh cả lớp được thế nên là bị thương. Và rồi bố mẹ nó đứa trẻ cho rằng con họ bị phân biệt chủng tộc rồi kiện ra tòa. Thế là to chuyện.

Đến đây, Linda khuấy khuấy cốc cà phê trên bàn của mình và nói:

- Anh nghĩ xem ai sẽ thắng?

- Uhm... – Thomas ngồi nghe và nói – Bọn trẻ con bây giờ nó cũng lắm chuyện thật. Có thế mà cũng lôi ra tòa được.

Thế rồi anh bắt đầu suy nghĩ và nói:

- Anh nghĩ gia đình kia sẽ thua thôi. Mấy cái khái niệm "bắt nạt tinh thần học đường" rất mơ hồ. Ông bà nói con ông bà bị phân biệt đối xử, nhưng cả cái lớp kia lại nói con ông bà tự tưởng tượng ra, ông bà có thể làm gì.

- Đúng vậy! – Linda nói – Họ hợp sức lại với nhau nói dối thì đứa trẻ kia có thể làm được gì?

Thấy Linda nói thế, Thomas nắm tay cô nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nếu là anh trong vụ đó thì cũng vậy thôi!

- Không! – Linda nói – Em thắng, em biện hộ cho cái lớp đó mà.

- Ồ! – Thomas nói – Vậy em cảm thấy tội lỗi. Em cảm thấy mình như trở thành kẻ xấu ỷ thế số đông bắt nạt cậu bé đó.

- ... – Linda không nói gì hết mà chỉ cười buồn.

Thế rồi, Thomas ngả lưng ra đằng sau, mắt anh nhìn ra bên ngoài đường và trầm ngâm nói:

- Em đã nghe câu này chưa! "Luật pháp không xử tội số đông!".

"Sẹt! Rầm!" Thomas vừa nói xong. Một tiếng sét vang lên rầm trời.

Phía bên ngoài, một số người không có áo mưa vội chạy vào quán cà phê trú tạm. Thomas cùng nhìn theo Linda và nghĩ. Anh ta nghĩ tới một vụ án xảy ra vào một tháng trước...

*

Một tháng trước, đã là hai tuần sau khi xảy ra vụ án tại nhà đại tướng, vào ngày nghỉ, Thomas được ngài thanh tra mời đến để giải quyết một vụ án.

Ngày hôm đó, thành phố Gothic xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là hai người: một nam, một nữ. Nguyên nhân cái chết được xác định là do một phát súng bắn thẳng vào đầu hai người dẫn đến tử vong. Hiện trường là một nhà máy phế liệu đã bỏ hoang từ lâu. Thời điểm tử vong được xác định là từ 3 giờ 40 đến 4 giờ30 phút sáng khi mà đường phố vẫn còn chưa có người qua lại.

Người đầu tiên phát hiện ra vụ án là Dane Whiteman, một người vô gia cư thường vật vờ quanh khu vực này. Sáng hôm nay, lúc 4 giờ, anh ta nghe thấy một âm thanh gì đó phát ra ở phía bên trong nhà máy nên vào kiểm tra thì phát hiện ra vụ án này.

Âm thanh mà anh ta nghe thấy có thể bắt nguồn từ chiếc cửa kính trong nhà máy. Cảnh sát vẫn đang phục dựng lại chiếc cửa đó, vẫn chưa ai biết thứ đó có hình dạng gì. Có vẻ như đó là một hộp kính lớn với cửa xoay đã bị ai đập vỡ.

Cảnh sát tiếp tục lấy lời khai của những hộ gia đình lân cận nhưng không ai biết hay thấy âm thanh gì, phát ra từ nhà máy cả. Theo cảnh sát suy đoán, tiếng súng ắt hẳn phải rất lớn, cho dù lúc đó mọi người vẫn còn đang ngủ cũng không thể nào không ai nghe thấy gì được, suy ra có thể hung thủ đã dùng súng giảm thanh.

Nhưng đó không phải tất cả. Điều đáng chú ý là thânh phận của cả hai nạn nhân. Cảnh sát đã điều tra và biết được thân phận của cả hai người nhưng điều quan trọng là cả hai người này dường như chẳng có sự liên quan gì đến nhau cả.

Người đàn ông: Richard Harington, 28 tuổi, nghề nghiệp: giáo sư, tiến sĩ nghiên cứu đang làm việc cho tập đoàn Jisaw. Nguyên nhân cái chết là do một viên đạn bắn vào đầu từ đằng sau. Khi chết nạn nhân còn mặc một chiếc áo blue trắng trong phòng thí nghiệm của công ty. Đáng chú ý chiếc điện thoại của nạn nhân mang bên người đã bị đập vỡ.

Người phụ nữ: Lora Peralta, 24 tuổi, không có nghề nghiệp cố định, hiện đang làm việc bán thời gian ở một cửa hàng quần áo. Sống một mình tại một ngôi nhà cho thuê. Tính tình khép kín ít nói nên những người xung quanh cũng không biết rõ về các mối quan hệ của cô ta như thế nào. Nguyên nhân cái chết do một viên đạn bắn vào đầu từ đằng trước dẫn đến tử vong. Ngoài ra tại bàn chân còn bị bắn một viên đạn khác.

Thomas nhìn qua xác chết rồi pháp y đem thi thể đi.

*

Sau khi đã nắm rõ toàn bộ vụ án, Thomas rời đi và đến chỗ của Ma cà rồng. Vừa đến nơi, anh ta thấy Ma cà rồng nằm vắt vẻo trên ghế. Gương mặt hắn bơ phờ, trên mặt hắn vẫn đeo một chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt nhưng anh nghĩ hắn không còn phải đeo mặt nạ làm gì nữa vì gương mặt hắn đen thui cả rồi. Phía gian trong vẫn còn mùi khói phát ra. Có vẻ như trước khi anh đến hắn đã làm một thí nghiệm gì đó.

Anh đặt túi hoa quả xuống bàn và ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.

- Cậu lại làm thí nghiệm suốt đêm đấy à? – Thomas tự rót một chén trà ra cho mình và nói.

- Tôi đang làm thí nghiệm! – Ma cà rồng vẫn trong tư thế cũ nói – Mười lần thì ba lần thành công, bảy lần thất bại. Trong số bảy lần ấy thì có hai lần suýt cháy phòng thí nghiệm.

"Phù!" Ma cà rồng thở dài rồi lấy một chiếc khăn gần đó lau mặt.

Thomas thổi tách trà của mình nguội rồi nói:

- Cả tuần này cậu không ra ngoài à! Cậu có biết vụ Adam Wolf [1] không? Vụ hối lộ ấy!

- Vụ gì?

- Trong cuộc họp thường kỳ của các lãnh đạo cấp cao, nghị sĩ Adam Wolf đã đề xuất giảm nhẹ hình phạt cho tội hối lộ. Ấy thế mà một tuần sau ông ta bị cảnh sát bắt vì tội tham nhũng. Câu chuyện này trở thành trò cười cho thiên hạ.

Thomas cười nhạt rồi uống tách trà. Ma cà rồng vẫn thản nhiên nói:

- Không có gì ngạc nhiên hết! Đó là hành động của phe Hỏa đấy!

- Phe Hỏa!? – Thomas ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy! – Ma cà rồng nói bằng một giọng thẫn thờ - Tôi đã từng nói với cậu rồi đúng không? Bây giờ chính phủ đang được chia thành đảng Băng và đảng Hỏa. Lần trước phe Băng đã phái một sát thủ ám sát Caruther, một trụ cột của phe Hỏa, vì vậy lần này phe Hỏa đáp trả lại bằng cách tố cáo Adam Wolf, một nghĩ sĩ thuộc phe Băng phải vào tù. Rồi cứ đợi xem tôi nói có sai không Adam Wolf sẽ vì một lý do nào đó mà chết một cách mờ ám trong tù cho mà xem.

Nghe thấy vậy, Thomas thở dài:

- Haiz! Việc chính trị thật là phức tạp.

Thế rồi, không dài dòng nữa. Thomas kể về vụ án cho Ma cà rồng nghe. Kể xong anh bảo:

- Cậu nghĩ thế nào về vụ án này!

- Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Người đàn ông và người phụ nữ kia đã ngoại tình. Hung thủ là một kẻ rất thân cận với bọn họ. Hung thủ muốn lấy một thứ gì đó của người đàn ông kia, tôi không biết đó là thứ gì nhưng chắc chắn đó không phải là tiền. Đó có thể là một thứ liên quan đến công việc của anh ta. Hắn đã đến và tranh cãi với người đàn ông đó nhưng không được thế là hắn bắt cóc người phụ nữ kia để uy hiếp ông ta giao thứ đó ra. Người đàn ông đã giao ra nhưng đến cuối cùng hung thủ vẫn giết người đó để diệt khẩu.

- Ồ! – Thomas ngạc nhiên nói – Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?

Ma cà rồng mỉm cười nói:

- Cậu có thấy cái cửa kính đó không? Nếu nó được phục dựng lại cậu sẽ hiểu ngay thôi. Đó là một chiếc cửa xoay gồm 4 ngăn. Có những lỗ nhỏ ở giữa các ngăn với nhau. Tại sao hung thủ lại phải phá nó đi. Bởi vì đó là một vụ giao dịch con tin. Hung thủ đứng ở một ngăn, con tin bị trói đứng ở một ngăn bên cạnh. Người đến giao dịch đứng ở một ngăn trước mặt hung thủ. Người giao dịch đưa thứ cần đưa qua cái lỗ nhỏ cho hung thủ, hung thủ xác nhận đó là thật liền xoay cửa để con tin và người giao dịch có thể gặp được nhau. Tuy nhiên, nếu người giao dịch dở trò, món đồ đó có vấn đề hung thủ sẽ rút súng bắn sang bên con tin và con tin sẽ chết. Đây là cách giao dịch thường thấy của bọn mafia.

- ...

- Trở lại với vụ án, từ hiện trường cho thấy đây là một vụ giao dịch bắt cóc con tin. Hung thủ bắt người phụ nữ đó làm con tin, ắt hẳn người phụ nữ đó phải rất quan trọng với người đàn ông kia. Nhưng theo mọi người xung quanh, hai người này chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Một người rất quan tọng nhưng phải giấu kín, khả năng cao là tình nhân. Người đàn ông đó đã cố tình giấu những người xung quanh vậy tại sao hung thủ lại biết. Có thể vô tình hoặc hắn là người rất thân cận với hai người đó. Tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn...

- ...

- Trời lúc sáng sớm rất lạnh ấy vậy mà nạn nhân lại ăn mặc rất phong phanh chứng tỏ Richard đi rất vội. Dép nạn nhân chứa đấy loại đất cát khác nhau chứng tỏ nạn nhân đã đi một đoạn đường xa để đến nơi giao dịch. Richard đang rất vội, nếu là giao dịch tiền ắt hẳn anh ta phải mang rất nhiều tiền, không lẽ anh ta còn ngại bỏ ra mấy đồng để thuê taxi hay sao. Điều đó suy ra khi đến giao dịch đang torng tình trạng không xu dính túi, nói cách khác thứ mà anh ta đem đến giao dịch không phải là tiền.

- ...

- Chiếc áo blue trắng mà anh ta đang mặc là của công ty nên rất có thể thứ đó là một thứ gì đó liên quan đến công việc của anh ta.

- ...

- Tổng kết lại có thể hình dung như thế này: tối hôm qua, Richard Harington làm việc tại công ty nhưng hung thủ đến và định cướp thứ gì đó của anh ta. Anh ta không đồng ý, giằng co và bỏ đi với thứ đó. Hung thủ biết Riachrd và Lora có quan hệ nên đã bắt cóc Lora để uy hiếp Richard giao thứ đó ra. Richard sau khi chạy ra ngoài công ty đang không xu dính túi thì nhận được tin nhắn của hung thủ (bằng điện thoại của Lora) nên đành quốc bộ đến nơi giao dịch. Tại đây, lúc đầu Richard không chịu giao ra, hung thủ đành bắn vào chân Lora một phát để đe dọa. Richard sợ quá đành phải giao vật đó ra, nhưng hung thủ vẫn giết chết cả hai người để bịp miệng.

- Đúng! Đúng là như vậy! – Thomas đứng lên và nói.

*

Thomas đi rồi, từ phía bên trong của căn phòng có một người phụ nữ bước ra.

*

Thomas đang lái xe trên đường. Trên ô tô, anh ta nói chuyện với ngài thanh tra qua tai nghe rằng:

- Thanh tra Radish! Chúng ta cần tìm xem có ai thân cận với hai nạn nhân đến độ biết được mối quan hệ của họ không. Ngoài ra cần xem ở cơ quan nơi Richard làm việc, tối hôm qua có mất một thứ gì không?

*

Tại cơ quan, tại căn phòng mà Richard đã làm việc đêm qua, cảnh sát bắt đầu lục soát

- Này! Các anh đang làm cái gì thế! – Một nhân viên trông coi khu vực đó lên tiếng. – Các anh không thể động vào những máy móc đó được.

- Chúng tôi đã có lệnh điều tra! – Ngài thanh tra nói.

- Những máy móc này rất...

Nhưng cảnh sát vẫn không nghe gì hết và lật tung lên:

- Này! Anh đừng động vào đó...

Một cảnh sát động vào một thiết bị ở trên bàn.

- Này! Còn cái kia... – Cậu nhân viên hốt hoảng.

- Những thiết bị này rất đắt tiền...

"Cạch!" Cảnh sát không nghe gì hết và mở một chiếc tủ ở dưới bàn ra.

- Khoan đã! – Cậu nhân viên đó ôm đầu. – Tại sao không thấy Hela đâu.

*

Một lúc sau, Thomas cũng đã tới chỗ này. Một viên cảnh sát đứng ra báo cáo.

- Báo cáo! Đúng là có những dấu vết vật lộn ở đây nhưng lại không hề tìm thấy một dấu vân tay nào. Xem ra giả thuyết hung thủ và nạn nhân vật lộn với nhau ở đây đã đúng.

- Ukm... – Ngài thanh tra ra hiệu cho viên cảnh sát đi làm nốt công việc, lúc này ông mới quay sang cậu nhân viên lúc nãy và nói – Bây giờ thì cậu có thể nói cho tôi biết được chứ, Hela là thứ gì?

- Hmm... – Cậu nhân viên đồng ý.

Thế rồi, một chiếc bàn được lấy ra, Thomas và ngài thanh tra ngồi đối diện với cậu thanh niên và cậu ta bắt đầu nói. Anh ta giới thiệu mình là Dyland Denko, một nhân viên tập đoàn Jisaw làm dưới chướng của Richard Harington. Sau đó anh ta nói về Hela.

- Đó là một chương trình, chính xác hơn là một thiết bị. Các ông có biết các công ty khoa học thành phố này chứ. Tất nhiên công ty nào thì cũng phải có máy tính để ghi chép lại, công ty khoa học thì phải thế đúng không? Đó chính là lý do công ty chúng tôi đã lắp đặt một hệ thống máy tính tiên tiến nhất. Tuy nhiên, đầu năm nay lại xuất hiện một virut được gọi là Armin Zola. Nó là nỗi kinh hoàng của các công ty. Không ai biết nó đến từ đâu, ai tạo ra nó, chỉ biết rằng nó xâm nhập vào hệ thống máy tính và xóa sạch các dữ liệu trong đó. Công ty chúng tôi cững từng bị như vậy rồi nên chúng tôi đã mua một thứ.

- Hela? – Ngài thanh tra nói:

- Đúng vậy! – Dyland trả lời – Đại khái nó như một bức tường bảo vệ có thể ngăn chặn được Armin Zola. Chỉ cần cài nó vào máy tính chủ là xong. Trong thành phố hiện tại chỉ có 18 cái như vậy thôi. Và nó chỉ được giao cho một vài người quan trọng thôi.

- Hiểu rồi! – Thomas ngồi bên cạnh nói – Thứ mà hung thủ cần là Hela, hắn đã bắt cóc Lora để bắt Richard lấy thứ đó ra.

- Nhưng không chỉ có vậy thôi đâu! – Dylan nói rồi nhún vai – Để kích hoạt được chương trình cần có 3 cái Hela như vậy mới làm được. Nói cách khác phải có 3 Hela cùng cắm vào máy tính mới có thể hoạt động được.

Thomas ngạc nhiên:

- Richard có bao nhiêu Hela?

- Một và chỉ một...

Cả Thomas và ngài thanh tra đều quay sang nhìn nhau.

- Vậy là hung thủ vẫn còn cần 2 Hela nữa. Có thể hắn sẽ còn gây án.

Thế rồi cả hai người cùng quay sang cậu nhân viên Dylan.

- Những người còn lại giữ Hela là ai?

- Ờ... để tôi xem nào! – Cậu nhân viên giơ tay ra đếm – Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngài Alec Banley, ngài Esthen Johnson, ngài...

"Rầm!" trong lúc anh ta đang nói dở thì có hai người xồng xộc bước vào.

- Tránh ra! Tôi muốn gặp cảnh sát. Ở đây có cảnh sát đúng không?

Có hai viên cảnh sát chặn hai người đó lại.

- Xin lỗi! Anh... chị...

Đó là hai người một nam một nữ.

Ngài thanh tra đứng lên.

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi muốn gặp cảnh sát! – Người đàn ông nói – Tôi muốn báo cáo một việc. Ngài Alec Banley... chết rồi...

- Ôi! Không! – Cả Thomas và ngài thanh tra đều thốt lên kinh hãi.

*

"Vụt!" Xe cảnh sát đi trên đường cao tốc. Thomas nói:

- Hung thủ đã giết hai người. Hắn đã có được 2 Hela. Hắn còn cần 1 Hela nữa.

- Chúng ta cần phải cảnh báo cho những người có Hela khác. Đầu tiên chúng ta sẽ đến nhà của Esthen Johnson. – Ngài thanh tra nói.

*

"Kít!!!" Xe dừng lại trước của nhà Esthen Johnson. Có 3 người: hai nam, một nữ đang đứng ở đó. Người nam đang định phá cửa xông vào. Ngài thanh tra chạy tới nói:

- Cảnh sát đây! Ở đây có chuyện gì?

Người phụ nữ quay sang trả lời:

- Chúng tôi là bạn của Esthen, tình cờ đến và gặp nhau ở đây, nhìn vào nhà thì thấy Esthen đang nằm bất tỉnh trong đó.

Người phụ nữ vừa nói xong, người thanh niên kia định phá cửa xông vào thì Thomas kêu lên:

- Này! Khoan...

"Rầm!" Cánh cửa mở toang. Thomas và ngài thanh tra chen vào trước.

- Không ai được bước vào đây! – Ngài thanh tra nói.

Thomas đeo đôi găng tay vào và ngồi xuống bên cạnh nạn nhân.

- Anh ta chết rồi! – Thomas nói và nhìn xuống miếng xích sắt rơi xuống sàn, nó bị văng ra khi người đàn ông kia phá cửa. – Cửa được khóa bằng xích sắt ư?

Thế rồi, anh nhìn sang chiếc bàn bên cạnh. Đó là một chiếc bàn gỗ được trạm trỗ rất tinh xảo. Trên cạnh của chiếc bàn còn có vết máu.

- Là cậu ấy đập đầu vào bàn ư? – Một trong hai người đàn ông trong nhóm lúc này nói.

- Không! – Thomas đứng dậy và dõng dạc nói – Đây không phải một vụ tai nạn. Đây là môt vụ giết người và hung thủ chính là cậu đấy, anh bạn ạ!

Nói đoạn, Thomas chỉ thẳng tay vào người đàn ông trẻ vừa phá cửa xông vào.

*

Tại một nơi nào đó, Ma cà rồng mỉm cười và đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ.

_________________________________________________________

[1] Xem lại vụ án "Hai vụ án" ở tập 1